Sáng sớm hôm sau, 6:00
Cố Lai nằm ở trên giường, dường như cơ thể là đồng hồ báo thức, đến giờ liền tự động mở mắt. Hắn ngồi thẳng dậy, không như người bình thường lúc mới thức vẫn còn lơ mơ buồn ngủ. Hắn xuống giường, gấp tấm chăn bừa bộn thành một miếng đậu hũ vuông vức, sau đó kéo thẳng khăn trải giường, rồi mới rửa mặt ra ngoài, chuẩn bị đi làm.
Điện thoại sạc cả đêm giờ đã đủ điện. Cố Lai theo thói quen nhìn phần tin nhắn, thấy Thẩm Du chấp nhận lời mời kết bạn, không khỏi híp mắt bật cười. Một bên má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhắn “Chào buổi sáng” để thăm hỏi, sau đó chạy bộ tới công trường.
Chuyển gạch là nghề ăn mòn sức trẻ, làm tổn thương cơ thể tương đối nhiều, không ít người bốn mươi tuổi đã ốm đau triền miên, nhưng dù sao lương cũng rất cao, chỉ cần kiên trì chịu làm, thu nhập một tháng hơn vạn tệ không là vấn đề.
Cố Lai khác họ, thể lực của hắn rất kỳ quái, đốc công làm nhiều năm như vậy, chưa thấy ai có sức khỏe như hắn. Trời ngày nắng gắt mà vác bao xi măng lên xuống lầu mấy bận, mặt không đỏ cũng không thở gấp, chưa bao giờ than mệt. Một người có thể làm việc của ba người, lương cũng gấp ba người khác.
Chà chà, mà tiếc cho cái gương mặt kia.
Lúc nghỉ trưa, Cố Lai đi tới sạp trái cây gần đó mua hai hộp dưa hấu lạnh đã cắt sẵn, sau đó tìm góc mát mẻ ngồi ăn, yên lặng tự hỏi buổi tối có nên mua trà sữa uống không.
Cách đó không xa có 1 nữ sinh đi ngang qua, vốn chỉ nhìn lướt qua, kết quả thấy hắn liền không dời nổi bước chân, mà bị khí chất tản mác từ Cố Lai giữ lại, cũng không dám bước tới, mà lặng lẽ giơ di động lên chụp ảnh, nhỏ giọng cùng bạn thân nói chuyện: “Trời ơi, đẹp vậy mà đi chuyển gạch, lượt view chắc tăng vùn vụt mất.”
Bạn thân cũng che miệng thấp giọng rít gào: “A a a a a đẹp trai quá đi mất! Chụp cho mình một tấm, đăng weibo kiếm like.”
Cố Lai vốn cúi đầu, nghe vậy tai thính giật giật, hắn nhấc mắt về phía cô gái, đồng tử xẹt qua một dãy số liệu vô cơ lạnh băng, lúc này mới tiếp tục ăn dưa hấu.
“Mịe,” không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt nữ sinh chụp ảnh kia bỗng nhiên thay đổi, dùng sức lắc lắc điện thoại, “Đen thui rồi, mình mới mua mà!”
Cây quạt của cô bạn cũng bị nóng, cô không kiên trì đứng tiếp: “Ai ya, có phải tại ông trời nắng gắt quá không, tìm chỗ nào có bóng râm xem thử, mình sắp bị phơi khô rồi nè.”
Nhưng mà chờ các cô sửa được điện thoại xong, Cố Lai không còn ở đó nữa.
Tối hôm qua Thẩm Du mất ngủ, sáng sớm miễn cưỡng lắm mới ngủ được một chút. Vì vậy mà bỏ lỡ tin nhắn của Cố Lai. Buổi chiều cậu thức dậy, huyệt thái dương đập thình thịch đau, là di chứng của nghiện rượu lâu năm.
Thẩm Du nhắm hai mắt, chau mày, nằm trên giường rất lâu mới lấy lại sức được. Cậu duỗi tay mò lung tung để lấy di động, híp mắt nhìn một chút, phát hiện ngoại trừ Kha Kính và Đường Y Sơn trò chuyện nhàm chán ra, thì có Cố Lai nhắn một câu “Chào buổi sáng”.
Còn chán hơn.
Thẩm Du vô cảm, ngồi dậy, lấy hộp thuốc, đốt một điếu. gương mặt mang theo vẻ châm chọc lượn lờ trong làn khói, cậu vô ý thức suy nghĩ cả nửa ngày vì cái điện thoại, suy nghĩ cũng lâu mà chẳng hiểu Cố Lai rốt cuộc muốn làm gì.
Nối lại tình cũ à? Mà hành động không giống như đang đeo đuổi lắm.
Tưởng cắt đứt mà lại vô duyên vô cớ kết bạn, đừng nói là trước đó chia tay kiểu máu chó nhất mà giờ lại muốn làm bạn đấy.
Sau khi học hỏi kinh nghiệm vào ngày hôm qua, lúc này Thẩm Du không hỏi tên quân sư quạt mo Đường Y Sơn kia nữa, nhưng cậu nghĩ ngợi hồi lâu, cũng không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng ném di động sang một bên, tính yên lặng chờ động tĩnh.
Con người cần phải giữ vững thái độ làm việc tốt đẹp và nghỉ ngơi đúng quy luật, để bao trì trạng thái khỏe mạnh của cơ thể. Mỗi lần Cố Lai làm việc đều hoàn thành vượt mức, hắn cũng không vội như người khác mà tăng ca kiếm tiền, mỗi ngày đều đúng giờ tan sở.
Đốc công có ấn tượng tốt với hắn: “Cố Lai, mỗi ngày đều tan làm sớm, về nhà với vợ à?”
Cố Lai nghiêm túc lắc đầu: “Không có vợ.”
Đốc công vỗ vai hắn, cười ha ha: “Chú đẹp trai như vậy, sao mà ngốc thế, bây giờ không có, sau này có thì sao, lúc đó có đãi tiệc nhớ mời tụi này nhé.”
Vợ à?
Cố Lai suy nghĩ một chút, hôn nhân dường như cũng là một trong những bước ngoặt của con người, làm người nhất định sẽ phải kết hôn sao? Hắn chầm chậm chạy về nhà, đi tới cửa thì tình cờ gặp Ngu Hề ra ngoài, đang chuẩn bị chào hỏi, nhưng vừa nhìn thấy dáng dấp của cô nàng, tất cả lời nói của Cố Lai đều bị chặn ở yết hầu.
Hôm nay Ngu Hề trang điểm kiểu da đen Âu Mĩ, tóc buộc đuôi ngựa, xương quai xanh được phủ một lớp trang điểm màu bạc, vóc người nóng bỏng. Với đàn ông bình thường, đây là một vẻ đẹp hoang dã, cô nàng thấy Cố Lai nhìn mình thì không lên tiếng, tự động hiểu là đẹp, cô cười liếc mắt đưa tình: “Đẹp không hả?”
“… Cũng đẹp, ” Tay Cố Lai quơ quơ một chút, nỗ lực miêu tả, “Như trứng muối phát sáng.”
Ngu Hề: “…”
Ha ha, cám ơn ông lắm đấy.
Ngu Hề quét mắt hình quần áo dính xi măng của hắn, đánh giá nói: “Mới vừa chuyển gạch về hả?”
Cố Lai gật đầu: “Ừ, còn cô?”
Ngu Hề theo thói quen muốn nghịch tóc trên vai mình, kết quả phát hiện chúng đều bị buộc thành đuôi ngựa rồi, đành thôi, ngược lại càng vui vẻ nói: “Tôi với bạn hẹn đi xem phim, hôm nay chiếu ET phần đầu, nhớ tới xem, bỏ qua là hối hận suốt đời!”
Hiện tại Cố Lai trong trạng thái nghe nói gì cũng thấy mới mẻ cả, nghe vậy nghiêng nghiêng đầu: “Phim? Có thể cho tôi cùng đi không?”
“Không được,” Ngu Hề dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng hắn một cái, ánh mắt như phụ nữ lưu manh, “Tôi và bạn trai đi xem mà, ông đừng làm bóng đèn. Lần sau bà đây mời, hoặc ông hẹn ai đó đi đi, mà nhớ tới sớm giành vé đấy.”
Cố Lai bối rối trong nháy mắt: “Không phải cô chia tay rồi à?”
Ngu Hề buông tay: “Không thể hòa giải à? Thôi, không nói nữa, tôi còn có hẹn ăn cơm đây, không kịp rồi, đi trước nhé.”
Cố Lai thấy bóng của cô biến mất ở chỗ ngoặc, rồi mới mở cửa vào nhà. Như thường ngày hắn tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, hắn vốn định đi ngủ luôn, mà thấy còn sớm, liền dùng điện thoại tìm bộ phim Ngu Hề mới vừa nói, phát hiện rạp phim ở gần trung tâm thành phố điện ảnh còn suất chiếu lúc 9 giờ, mà còn ít chỗ.
Cố Lai đếm, phát hiện trước mắt, bạn bè của mình hình như chỉ có Ngu Hề, Thẩm Du và Dương Miên. Suy nghĩ chốc lát, hắn nhắn tin cho Thẩm Du:【 có muốn xem phim cùng nhau không? 】
Hẹn xem phim, dù là hỏi ai thì cũng nghe có vẻ hơi ám muội, Thẩm Du nhìn thấy tin nhắn, trong đầu vang lên câu nói của Đường Y Sơn ngày hôm qua —— hắn muốn tán cậu.
Hắn muốn cua mình à?
Thẩm Du nhắn lại: 【 mấy giờ? 】
Cố Lai nhanh chóng đáp: 【 đêm nay chín giờ mười phút, rạp Hằng Tinh. 】
Thẩm Du muốn xem hắn giở trò hề gì, liền đồng ý: 【 Được. 】
Lúc xem phim có thể mua cả trà sữa, còn có thể ăn bỏng, Cố Lai ở cách màn hình cười híp cả mắt. Vẫn như trước, bạn bè san sẻ cho nhau: 【 được, tám giờ bốn mươi tới đón cậu. 】
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Hắn nói xong mua 2 tấm vé trên mạng, phát hiện thời gian hơi ít, trên đường có thể kẹt xe, nên không sấy tóc, cầm chìa khóa ra cửa.
Cố Lai đúng tám giờ bốn mươi đã tới trước cửa tiểu khu của Thẩm Du, tóc hắn đã khô phân nửa, mang theo hơi nước ẩm ướt, trên người là một cái áo sơ mi trắng đen tương phản, nút cài lên tới yết hầu, khuôn mặt mê người, khí chất nghiêm cẩn, hình thành hai hướng đối lập.
Hệ thống vô là một quả cầu ánh sáng, cũng không có ngũ quan, cho nên lúc không có ai, Cố Lai sẽ theo thói quen duy trì mặt vô cảm, thoạt nhìn chẳng ai dám tới gần.
Thẩm Du dường cảm thấy hắn bây giờ và trước đây có thay đổi rất lớn, rồi lại không muốn suy nghĩ nữa, cậu trực tiếp mở cửa ngồi chỗ phó lái, trên người nồng mùi rượu như trước.
Cố Lai đánh giá gương mặt tái nhợt quá mức và tinh thần không bình thường của cậu, sau đó nói: “Cậu uống rượu.”
Nói xong ngửi một cái, tiếp tục bổ sung: “Cậu còn hút thuốc lá.”
Thẩm Du chẳng hề nhìn hắn, tựa lưng lên ghế ngồi, lẳng lặng xoa dạ dày có chút đau, giọng vô vị: “Đúng, rồi sao.”
Tay Cố thắt dây an toàn cho cậu, sau đó thấp giọng kiên định nói: “Đối xử cơ thể không tốt, tình trạng sức khỏe của cậu rất kém.”
Cánh mũi Thẩm Du ngửi được mùi sữa tắm trong lành, nhưng tản đi rất nhanh. Cậu mở mắt ra, nhìn dây an toàn trên người một chút, mặt vô cảm đánh giá Cố Lai, nhưng đáng tiếc hắn lúc lái xe rất chăm chú, cho nên tầm mắt hai người cũng không chạm nhau.
Thẩm Du theo thói quen muốn hút thuốc, nhưng mà tay mới cho vào túi quần, đôi mắt Cố Lai như mọc ở đâu đó, không thèm nhìn tới, lại trực tiếp dùng một tay đè tay cậu xuống, giọng ôn hòa nói: “Đừng hút.”
Hắn nhìn ra được, người trước mặt quanh năm say xỉn hút thuốc, thân thể đã có chút vấn đề.
Sự ấm áp trên đùi khiến Thẩm Du trợn to mắt trong phút chốc, mẹ, giở trò lưu manh gì vậy, cậu nhíu mày tức đến nổ phổi, nói: “Bỏ tay ra!”
“Được.”
Cố Lai nghe lời thu tay về: “Vậy cậu đừng hút nữa, chết sớm đó.”
“…”
Thẩm Du yên lặng nhắm mắt, đau dạ dày không muốn nói chuyện. Cậu cảm thấy chắc đầu mình bị lừa đá rồi, nếu không thì tại sao lại muốn xem phim với người này.
Cố Lai đậu ở ven đường, phát hiện đoạn đường này rất phồn hoa, đèn neon đủ mọi màu sắc lần lượt sáng lên trong đem, náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Cố Lai xuống xe, vòng tới thay Thẩm Du mở cửa xe, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trán có ít mồ hôi lạnh, không khỏi lên tiếng dò hỏi: “Cậu thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thẩm Du không trả lời, xuống xe lạnh lùng nói: “Anh mà còn lải nhải thì đi xem một mình đi, phim sắp chiếu kìa.”
Cố Lai khóa kỹ xe, cùng cậu vào khu thương mại, đi thang máy lên lầu: “Không đâu, tôi đã tính giờ rồi.”
Bọn họ tới sớm, còn vừa đúng 10 phút. Cố Lai đi mua một bịch bỏng cùng 2 ly trà sữa nóng, trở về chỉ thấy Thẩm Du cầm một lon bia đá, uống hai ba lần thì ném vào thùng rác.
Bia lạnh như băng, tại sao không uống trà sữa?
Cố Lai không rõ suy nghĩ của cậu, đi tới lấy vé, ai ngờ vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp nhưng kinh hỉ: “A Lai?!”
Lần này Cố Lai không cần quay đầu lại cũng biết là ai, hắn lấy vé từ quầy, quay người vừa vặn đối diện với ánh mắt kinh hỉ của Dương Miên. Hắn đi qua một bên nhường chỗ cho người phía sau, sau đó lễ phép gật đầu, cười nói: “Chào.”
Dương Miên là bị đồng nghiệp kéo đi xem phim, ai ngờ gặp được Cố Lai, hai má hơi ửng hồng. Cậu ta cố làm giọng mình trở nên bình tĩnh hơn, khiến mình thoạt như không sốt sắng như vậy: “Thật là đúng lúc, anh cũng tới xem phim sao?”
Cố Lai gật đầu, sau đó cho cậu ta nhìn vé xem phim: “ET.”
Dương Miên phát hiện trong tay hắn có hai tấm vé, biểu cảm hơi chùng xuống, nhưng vẫn là ôm một chút hy vọng, dò hỏi: “Anh… cùng bạn đi xem phim sao?”
“Sao, ý kiến gì?”
Bên tai hai người bỗng nhiên vang giọng nói lạnh như băng, nhìn lại, Thẩm Du đang đứng tại cách đó không xa, tựa cười mà không cười nhìn hai người. Dương Miên bị ánh mắt sắc như dao của cậu dọa tới lùi về sau nửa bước, ôm chặt cánh tay Cố Lai, theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ.
Hai bạn trai cũ gặp nhau, nói thật, buồn nôn.
Hiện tại Thẩm Du cảm thấy mình thấy buồn nôn, cậu thấy Dương Miên bám sát Cố Lai như thế, muốn thân mật bao nhiên thì có bấy nhiêu. Cậu cười nhạo một tiếng, nửa câu cũng không muốn nói, quay người rời đi.
Dương Miên nhớ tới Thẩm Du, lúc này, bắt gặp hắn và Cố Lai cùng xem phim, không thể không khiến người ta nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “A Lai, hai ngươi…”
Còn chưa dứt lời, trong tay cậu trống trơn, chỉ thấy Cố Lai nhanh chân đuổi theo Thẩm Du, bóng lưng rất nhanh biến mất ở dòng người chen chúc.
Dưới rạp chiếu phim là khu mua sắm, tìm một người cũng không phải là chuyện dễ. Cố Lai đi cầu thang máy, ánh mắt như ưng nhanh chóng tìm trong đám người, rất nhanh phát hiện bóng lưng Thẩm Du, lập tức bước nhanh đuổi tới.
Rời khu mua sắm, bên ngoài truyền tới luồng hơi nóng, Cố Lai đi qua cửa xoay tròn, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện bóng người ở ven đường chật vật đỡ cây nôn mửa, rõ ràng là Thẩm Du.
Như Cố Lai suy đoán, cơ thể của hắn đại khái ra một vài vấn đề, vừa nãy uống rượu đến mức nôn ra ngoài, dạ dày co thắt đau đớn, trên cổ nổi lên gân xanh nhạt màu, thoạt nhìn hết sức thống khổ.
Cố Lai thấy thế đem trà sữa cùng bỏng ngô phóng tới bên cạnh, bước nhanh về phía trước: “Cậu thấy cơ thể không thoải mái, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Thẩm Du ôm dạ dày, gắng sức thở hổn hển, nghe vậy nhíu mày thật chặt, trực tiếp hất tay của hắn ra, ý chống cự hết sức rõ ràng, lạnh lùng nói: “Cố Lai, con mẹ nó, lòng dạ anh ác độc lắm phải không. Chơi một chân đạp hai thuyền còn chưa đủ à, sao, kéo tôi và nó tới cùng lúc mới làm anh cảm thấy thành công hả?”
Một chân đạp hai cái thuyền?
Cố Lai theo bản năng cau mày: “Tôi không có.”
Đây là hành vi tra nam, còn ác hơn ăn cơm mềm, hắn sẽ không làm.
Dạ dày Thẩm Du đau đến đứng không thẳng nổi, theo bản năng cong người, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, cắn răng không nói tiếng nào. Cố Lai thấy thế, chân mày nhíu chặt hơn: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Xe của hắn ở đối diện, nói xong liếc nhìn đường cái, chuẩn bị lái xe qua, Thẩm Du lại nắm lấy hắn, khó khăn nói: “Tôi không đi bệnh viện…”
Cậu thống khổ cúi đầu, cổ áo trượt xuống, không cẩn thận lộ ra vết sẹo đáng sợ sau gáy, vặn vẹo khủng bố, giống như bị bỏng.
Cố Lai thấy thế, theo bản năng nhắm mắt, cảm thấy vết sẹo này hơi đáng sợ, mà trong đầu lại nhớ kỹ hình ảnh trong chớp nhoáng này. Hắn bất chấp, mở mắt ra, cúi người, ngồi xổm ở trước mặt cậu, nghiêm túc nói: “Vậy tôi nên làm gì?”
Giọng của Thẩm Du bị khàn, cau mày nói tên thuốc, kỳ quái nói: “Anh mua thuốc giúp tôi.”
Đại khái, cậu rất ít khi cầu xin người ta, giọng điệu cứng ngắt, không tự nhiên, nói xong cũng nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
“Được, ” Cố Lai đỡ cậu dậy, ngồi trên ghế dài bên cạnh, thấp giọng căn dặn, “Đừng đi lung tôi, tôi sẽ về nhanh.”
Hắn luôn không nhanh không chậm, lần này lại có vẻ hơi nôn nóng, chạy rất nhanh tới không thấy bóng nữa, chớp mắt liền biến mất ở đường phố chật chội.