Cố Lai ngồi ở trên ghế sofa, hai tay không tự chủ ôm lấy đầu gối. Ánh mắt cảnh giác nhìn xuống gầm giường, nghĩ thầm có khi nào giống như trong phim không, ở bên dưới đó biết đâu có một thi thể nữ đã chết từ lâu. Bên dưới đó có cặp mắt ngày đêm nhìn mình chằm chằm…
Thôi ngay…
Đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng sợ.
Cố Lai mím môi, dùng tay áo dụi mắt một cái thật mạnh. Hắn đã là người trưởng thành, không phải lúc nào cũng là quả cầu á á á nữa. Hắn nhớ ngày thứ Hai còn lên lớp, bèn đứng dậy, đặt đồng hồ báo thứ thật sớm, sau đó cố mở chương trình ngủ đông, ở trên ghế sa lon trải qua một đêm.
Thẩm Du lại có một đêm mất ngủ.
Có lúc làm người quá kiêu ngạo cũng không là chuyện tốt, từ xưa đến nay cậu không chịu thua ai, lúc comeout bị ba đánh gần chết cũng chưa từng nói lời nào, không phải là không muốn nói, mà là không nói ra được.
Tính cách này của cậu cũng không được người ta thích, kiêu ngạo không được lòng người, khiến cậu không rõ bản thân rốt cuộc muốn gì, vì vậy nửa đời trước bị vụt mất.
Phía trên của Thẩm Du còn anh trai. Đường Y Sơn, Kha Kính cũng có anh em, trụ cột của gia tộc cũng được lựa chọn, vị trí của họ thấp hơn nên chỉ phụ trách ăn no chờ chết, không ga6yt ra đại họa là nhà người phải niệm a di đà phật rồi.
Trái lại, trước đây Kha Kính từng mở một công ty, nhưng tầng lớp quản lý rất loạn, đa phần đều là hồ bằng cẩu hữu. Một vài con cái nhà giàu rảnh rỗi không gì làm, tới làm cho vui. Những người này nhiệt huyết không được bao lâu, cũng biết mình chẳng làm được trò trống gì.
Nhiệt huyết không được bao lâu: nguyên văn三分钟热度
Buổi tiệc tối, Thẩm Du cũng không ăn cơm, cũng không uống rượu, vô cảm nhìn màn hình, dùng sức để refresh nó, như đang chờ tin từ người nào đó. Đường Y Sơn cho nhân viên phục vụ lui xuống, liếc mắt, lời nói đầy ám chỉ: “Đừng lướt nữa, lướt nát rồi thì phải mua cái mới đấy, phiền lắm.”
Thẩm Du nghe vậy, lạnh lùng ngước mắt, ném di động lên bàn, chầm chậm xoay chiếc nhẫn bạc ở ngón út, cười nhạo nói: “Nát thì mua mới, ông đây cũng đâu phải không có tiền.”
Đường Y Sơn cảm thấy lời cậu ta nói mang ý khác, gã suy tư vuốt cằm, chưa kịp nói gì thì tên Kha Kính vùi đầu chơi game ngẩng đầu lên, vô tư nói: “Ai chọc ông, bị người ta đá hả?”
“Cút,” Thẩm Du cầm điện thoại lên, phát hiện hộp thư vẫn rỗng, vô thức nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ bị mây đen giăng kín, “Ông đây đá người ta thì còn nghe được.”
Đường Y Sơn nghe vậy rất hứng thú ngồi gần cậu, rút di động ra, từ từ quét mắt lên màn hình, đầu ngón tay lướt để màn hình luôn sáng: “Ha, có việc gì rồi, đây đây, đừng nghịch điện thoại nữa, nói xem bị người ta đá thế nào.”
Kha Kính cũng tới: “Kể nhanh lên, kể một chút đi.”
Thẩm Du lạnh lùng nhếch mơi, nhíu mày châm chọc nói: “Mấy người đó đạp tôi thế nào, tôi sẽ đáp trả lại thế đó.”
Đường Y Sơn không xấu hổ, nâng mắt kính trên mũi: “Vậy dễ lắm, lão Tam này, xin lỗi thì không block nữa, không biết người anh em này đã tiến triển tới bước nào?”
Gã nói, quơ quơ màn hình di động, trên cùng là hai chữ “Cố Lai” sáng chói: “Còn chưa xóa hả, có muốn tôi giúp ông không?”
Như tình bạn của các chị em, chị em mình bị người ta ức hiếp, tất nhiên bạn thân không hy vọng cô ấy lại giẫm lên vết xe đổ. Các chàng trai cũng như thế, Đường Y Sơn khá nhạy cảm, lẽ nào không nhận ra sự khác thường gần đây của Thẩm Du, gã thực sự không muốn cậu lại cắn câu.
Đường Y Sơn nói: “Đã nhiều năm như vậy, ông chẳng chịu tiến bộ chút nào, bị người ta lừa cho choáng váng.”
Đang khi nói chuyện, đầu ngón tay gã khẽ nhúc nhích, đã xóa cái người liên lạc gần nhất.
“Đừng ——!”
Thẩm Du thấy thế cả kinh, đồng tử co rụt lại, nhanh chóng chụp tới. Ghế tựa kéo trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, nhưng đã muộn rồi, người đó đã bị xóa sạch sành sanh.
Không còn nữa?
Chứ như vậy mà không còn nữa?
Thẩm Du giựt lại điện thoại, không tin, lướt xem danh bạ một lần nữa, bộ dạng cố chấp tới phát sợ. Kha Kính gãi đầu một cái, cảm thấy Đường Y Sơn hơi quá đáng rồi, dù sao cũng không thể xóa bồ của bạn mình được, an ủi Thẩm Du nói: “Việc này, hay ông lại thêm người ta đi?”
Đường Y Sơn bình tĩnh nhất, gã chỉnh lại cổ áo vừa bị kéo nhăn, nhìn Thẩm Du, yên lặng kích tướng: “Thêm làm gì, để đạp hắn một cái nữa à, ông đừng cứng đầu nữa, không phải hắn bị đá, mà là ông mới đúng chứ?”
Thẩm Du nghe vậy động tác ngừng lại, như một ngọn lửa cháy hừng hực bị đột nhiên bị dập tắt, chỉ còn lại sự yên tĩnh. Một lát sau, cậu híp mắt một cái, mặt vô cảm, kéo ghế lại rồi ngồi xuống, ném di động lên bàn nghe cái cạch. Cậu mạnh bạo đốt một điếu thuốc, từ từ phun ra một ngụm khói, kết quả hút quá mạnh, đôi mắt đều bị hun đỏ: “Ai cứng đầu chứ, là tôi đá hắn ta…”
Cơn nghiện thuốc lá của cậu dường như càng nghiêm trọng, hít mấy hơi, chẳng còn điếu nào để hút nữa. Thẩm Du hút một điếu, không nhìn tới họ, yết hầu giật giật, lầm bầm thấp giọng nói: “Xóa thì xóa đi.”
Đường Y Sơn hiểu rõ cậu trong chốc lát, sau đó cười cười, đứng dậy kéo ghế ra, nói: “Ông nghĩ thông thì tốt rồi, ông kiếm kiểu bạn trai thế nào mà không có chứ, còn nhiều người tốt hơn thế, hà tất phải treo cổ ở một gốc cây. Tôi còn có việc, đi trước, ông tính tiền.”
Nói xong vỗ vai cậu, mở ra cửa phòng rời đi.
Kha Kính nói nhỏ: “Lão Đường thật không biết suy nghĩ, chưa ăn cơm nữa mà đi rồi, một bàn đồ ăn lớn vậy…”
Lời còn chưa dứt, cách làn khói hắn đã nhìn thấy nét mặt nham hiểm của Thẩm Du, không tự chủ liền nuốt mất câu nói của mình.
Kha Kính nhát gan, giá trị vũ lực của hắn không cao bằng Thẩm Du, Đường Y Sơn đúng là hồ ly, bôi dầu lên chân chuồn nhanh như thế. Ở cùng một chỗ một phòng trong lúc này với Thẩm Du, không khí xung quanh cậu thực sự khiến hắn hoảng sợ, hắn nhìn chung quanh một vòng, khó khăn nói: “Chuyện này, anh họ tui hôm nay hình như là kết hôn, tui đi xem thử, đi trước nha, ông nhớ tính tiền ha.”
Nói xong, hắn chạy nhanh như một làn khói, lúc đó Đường Y Sơn còn chưa đi xa, liền bị tóm, Kha Kính nắm chặt áo của gã: “Tên khốn kiếp, gây họa rồi ném người ta lại! Ông vô duyên vô cớ xóa bạn tốt của cậu ta làm gì, khốn nạn như thế không thấy mình hèn à.”
Đường Y Sơn kéo cổ áo mình về, nghĩ thầm đừng ức hiếp quần áo vậy chứ, vừa chậm rãi đi xuống, vừa nói: “Xóa thì xóa, cậu ta có nói gì đâu, ông đòi công bằng làm gì.”
Kha Kính gãi đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Cậu ta hình như… hình như đang buồn, hiếm khi thấy cậu ta như vậy lắm.”
Đường Y Sơn: “Là sao, sao tôi không nhìn ra.”
Kha Kính cau mày đẩy gã một cái: “Tính ổng thế nào ông đâu phải không hiểu, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, lại cậy mạnh, làm sao để ông nhìn ra được?”
Chơi từ nhỏ đến lớn, người ta thế nào chẳng lẽ mình không biết, Kha Kính không tin Đường Y Sơn không phát hiện ra.
Đường Y Sơn nghe vậy dừng bước: “Trách tôi, lúc trước không nên khuyến khích cậu ta tiến tới, tôi nghĩ Thẩm Du đã học được bài học, kết quả vẫn không học được gì cả. Trên thế giới này, quả thật có một người rớt xuống một cái hố hai lần, khổ sở cũng không có cách nào đâu, đau dài chi bằng đau ngắn.”
Ở đây thanh u, cổ kính, phòng lớn lầu một có một cô gái mặt sườn xám, biểu diễn đàn tranh sau tấm bình phong, mà hai người vừa đi, cũng chỉ còn lại Thẩm Du, căn phòng riêng trở nên yên tĩnh.
Cậu vùi đầu, tay phải nắm thành quyền để trên trán, ánh đèn ấm áp chảy xuống vai cậu, chiếu lên tấm lưng gầy gò. Thẩm Du im lặng không lên tiếng, dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt đột nhiên trở nên bất lực, sau đó âm thầm nhắm mắt lại.
Cố Lai chẳng biết tới chuyện um sùm này. Sáng sớm hôm sau, khi hắn vất vả thoát khỏi bóng ma từ trong phim, lại nhớ tới mảnh vụn ký ức hôm qua, muốn nói xin lỗi với Thẩm Du, lại kinh ngạc phát hiện mình bị xóa mất tiêu.
Đúng là bị xóa thật, danh bạ không còn người tên Thẩm Du nữa.
Chắc là thêm lại được nhỉ, lúc này Cố Lai yên lặng để nó trôi đi, không hề làm gì cả, hắn chẳng hiểu cảm xúc của mình nữa, chắc là… hắn có chút giận?
Hắn quay mắt về phía gương, do dự đưa tay ra, lau đi vệt nước trên mặt, dường như đang nói chuyện với người nào đó ở thời không khác: “Cán bộ chấp hành, tôi…”
“Sợ là tôi còn chưa đủ ưu tú.”
Cố Lai vào đúng lúc này, bỗng nhiên cảm giác có thể mình thích hợp đi trên con đường sự nghiệp hơn. Giao tiếp với loài người quả là điểm yếu của hắn mà, dù nỗ lực thế nào, cũng không thể làm nó trở nên thập toàn thập mỹ.
Vẫn là hắn giỏi đi làm hơn.
Sau mấy tháng, Cố Lai vẫn đi học ở lớp huấn luyện, rốt cuộc cũng không liên lạc với bất kỳ người nào, 120% tinh lực đều đổ lên việc học, cả Ngu Hề cũng chẳng mấy khi gặp hắn.
Khí trời dần lạnh, mặt trời đã không còn nóng rực nữa, mọi người đã sớm thay đồ ngắn tay. Hôm nay thầy Thiên nghỉ, Cố Lai về nhà sớm hơn một chút, hắn đi vào thang máy, muốn đóng cửa, một bóng người lại hấp tấp xông vào.
“Đợi đã đợi đã!”
Ngu Hề đạp giày cao gót chạy còn nhanh hơn cả gió, tóc quăn như rong biển xinh đẹp bị thổi rối. Cố Lai thấy thế, ấn mở cửa, chờ cô vào mới đóng cửa.
Ngu Hề trách cứ: “Nãy gọi ông mấy tiếng, sao không trả lời.”
Cố Lai mặc áo len xám nhạt cổ thấp, xương quai xanh như ẩn như hiện, tóc màu mực sạch sẽ văn nhã, thân hình cao to, tất nhiên người mặt đỏ tim đập. Trong thời gian ngắn ngủi có mấy tháng, khí chất càng ôn nhuận, hắn nghe vậy, gỡ tai nghe màu lam xuống, cười nói: “Ngại thật, tôi nghe nhạc tâm trung quá, không chú ý.”
Ngu Hề nhìn gương tóc tai: “Ông bận hả, hôm nay sao không thấy ông đi học?”
Không biết có ảo giác không, biểu cảm trên mặt Cố Lai cũng sinh động hơn một chút, giảm đi sự lạnh lùng của máy móc, nghe vậy lắc đầu, mang theo vài phần khó hiểu, nói: “Thầy nghỉ, lớp huấn luyện nghỉ.”
“Tôi hiểu rồi,” Ngu Hề nói, “Hôm nay là Tết Trung thu, ai cũng nghỉ.”
Thang máy vừa tới, hai người cùng rời khỏi, Ngu Hề kéo hành lý đầy oán giận nói: “Hôm nay tôi tính về thăm ba mẹ, vội vàng nên lấy thiếu mấy thứ, haizz, ông tính nghỉ lễ thế nào?”
Ngu Hề vừa nói xong thì dừng lại, hình như cô nhớ ba mẹ Cố Lai đều đã qua đời, thầm trách tại sao mình lại hỏi thế, không chờ hắn trả lời liền vội vàng đổi đề tài: “Tôi còn mấy hộp bánh trung thu, hạt sen lòng đỏ trứng, một người cũng ăn không hết, cho ông phân nửa.”
Nói xong, cô cũng vô cùng lo lắng mở cửa vào nhà, cầm mấy hộp bánh trung thu tinh xảo đưa cho hắn. Cố Lai đứng ở cửa, thấy thế dừng một chút: “Tết Trung thu… mọi người đều ở cùng nhà sao?”
Ngu Hề hung hăng nhét đống mỹ phẩm của mình vào vali, không chút nghĩ ngợi nói: “Tết Trung thu chẳng phải là dành cho người nhà sao, ai ya, không kịp rồi, chắc tôi không bắt kịp xe mất, quần áo tôi phơi ngoài ban công, Lỡ trời mưa ông lấy giúp nha, bye bye anh đẹp trai.”
Cô kéo vali đi ra, lúc gần đi còn tặng cái hôn gió.
Cố Lai cúi đầu nhìn hộp bánh trung thu trong tay, sau đó mở cửa vào nhà, cảm thấy có chút vắng vẻ khó giải thích được. Gần đây hắn bận quen rồi, đột nhiên rảnh rỗi, trái lại không biết nên làm gì.
Đồng cảm với hắn còn có Thẩm Du, Tết Trung thu của họ Thẩm gia không tổ chức ở phòng riêng nhà hàng mà là ở nhà riêng. Bà Thẩm gọi điện thoại cho cậu từ sớm, nhiều lần dặn cậu đừng giận nữa, nhất định phải về.
Dì giúp việc dọn dẹp xong xuôi, ông Thẩm ngồi ở một đầu bàn dài, trong tay chống gậy, thoạt nhìn tinh thần khỏa mạnh như trước. Ánh mắt đảo qua từng người, con cả, con dâu cả, đứa cháu nhỏ. Cuối cùng nó dừng trên người của đứa con thứ hai Thẩm Du, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh, sắc mặt âm u mắt thường có thể thấy được: “Mày không phải rất kiên cường sao? Học người ta chơi trò trốn đi, ra ngoài mấy năm cũng không về, hôm nay tới đây làm gì?!”
Ai cũng nói không thù không thành cha con, đúng là vậy thật, bầu không khí trong bữa tiệc vì câu nói này đột nhiên chùng xuống, lúng túng không biết nói gì. Anh cả cười giảng hòa: “Ba à, em nó cũng biết lỗi rồi, tết mà, người một nhà cũng nên tề tụ…”
Ông Thẩm chỉ nói hai chữ: “Mất mặt!”
Bà Thẩm nghe vậy đỏ cả mắt, liền gác đũa lại: “Mất cái gì? Con trai ruột quan trọng hay thể diện của lão già như ông quan trọng? Sống tốt một chút, ông không mắng nó thì ông không thấy thoải mái à!”
Tất cả mọi người câm như hến, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trưởng bối nói chuyện, bọn họ không chen vào nổi.
Từ đầu tới cuối, Thẩm Du không nói một lời nào, ông Thẩm mắng cái gì, cậu nhận hết, nghe vậy bèn đứng lên, cầm áo khoác trên ghế: “Mọi người ăn đi, tôi chỉ ghé thăm một chút.”
Nói xong không để ý việc bà Thẩm lo lắng, muốn giữ lại, cậu xoay người đi ra sảnh, lái xe rời đi.
Người càng già sỉ diện càng cao, ông Thẩm từng một đời cưỡi sóng đạp gió, tự nhận là một con người nghiêm túc, nhưng vết nhơ của đời ông là thằng con vô dụng Thẩm Du. Nó không thích phụ nữ lại đi thích đàn ông n, quả thực mất mặt mũi tổ tiên, thấy là phải đánh, không để bẩn mắt mình.
Từ từ, Thẩm Du cũng không muốn xuất hiện trước mặt ông nữa, tránh chọc ông giận.
Đường Y Sơn và Kha Kính chính là người nhà của cậu, Thẩm Du lái xe, không có điểm đến rõ ràng, cuối cùng dừng ở một nơi.
Nó cách nhà Cố Lai rất gần, trước đây Thẩm Du nghe hắn nói qua về chỗ này, mà không biết vị trí cụ thể, mơ mơ hồ hồ lại lái tới đây.
Cậu ngồi yên trong xe, không biết nên làm gì, không biết nên đi đâu, ngại quán bar ồn ào, liền xuống xe tới siêu thị bên cạnh mua rượu, một mình lẳng lặng ngồi xuống ở phía sau.
Tửu lượng Thẩm Du rất tốt, nhưng không chịu nổi rượu trắng, không lâu thì ngất đi. Cậu biết mình không có cách nào lái xe về, mà cậu cũng không muốn về nhà, định ở lại một đêm. Rượu lạnh chảy qua cổ họng, đau như bị thiêu đốt, cơn đau dạ dày tưởng đã lành cũng phát tác.
Cậu thở một hơi, nét mặt nhẫn nhịn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu nhìn xuyên qua kính chiếu hậu phát hiện cả người mình trông thảm hại vô cùng, bỗng nhiên lại cảm giác lành làm gáo, vỡ làm muôi.
Sao lại trở thành như vậy…
Ánh mắt Thẩm Du mơ hồ, cậu mở điện thoại ra, lục danh bạ, trước mắt chỉ toàn là bóng mờ. Cậu nghiêm túc tìm kiếm tên một người, cuối cùng cũng thấy “Cố Lai”. Đầu ngón tay tới gần, lại rời đi, tới gần, lại rời đi, lặp lại mấy lần, cuối cùng tay run lên, bấm gọi cho người này.
“Reng… reng… reng…”
Điện thoại vang năm tiếng, sau đó cuộc gọi được nhận, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Alo?”
Thẩm Du đã hơi say, nằm ở ghế sau, nhìn chằm chằm nóc xe đen kịt, kề sát di động ở bên tai, nhưng cũng không nói gì.
Cố Lai liếc nhìn bầu trời tối đen, không hiểu sao người này lại gọi vào giờ này: “Là Thẩm Du à?”
Hầu kết Thẩm Du giật giật, sợi tóc ngổn ngang cản tầm mắt: “Cố Lai, tôi hỏi anh một chuyện…”
Cố Lai nghe vậy đứng dậy khỏi sofa, đi mấy bước, sau đó lại ngồi xuống, ôn nhuận như trước: “Được, cậu hỏi đi.”
Giọng Thẩm Du rất nhỏ, không như hắn: “Ngày đó, ở rạp chiếu phim… tại sao anh lại muốn ôm tôi?”
Lời vừa nói xong, chỉ có sự yên lặng kéo dài.
Cố Lai dường như đã hiểu vì sao Thẩm Du lại giận, chắc là do hắn sợ quá, có vài hành động khác người. Trong lớp huấn luyện lớp mấy tháng, đại để cũng biết là có vài người không thích tiếp xúc thân mật.
“… Xin lỗi, hôm đó tôi hơi sợ,” Cố Lai nói, có chút oan ức mà mím môi, “Tôi không biết cậu không thích ở gần người khác quá.”
Qua 10 giây, Thẩm Du mới nói, giọng như cũ: “Sợ cái gì? Ma hả…?”
Cố Lai điên cuồng gật đầu: “Ừm.”
“À…”
Thẩm Du nghe vậy, đầu điện thoại bên kia lặng im một giây, bỗng nhiên cười ra tiếng, dường như nghe kể chuyện cười, cười tới thở không ra hơi. Cố Lai tưởng cậu đang cười nhạo mình, không lên tiếng, dường như có gì đó không đúng, hắn chợt phát hiện trong tiếng cười của Thẩm Du có tiếng khóc nức nở, mang theo tiếng nghẹn ngào trầm thấp, như con thú nhỏ bị thương.
Cố Lai cảm thấy có chút bất an khó giải thích, đi từ từ trong phòng: “Cậu… Cười tôi à?”
Thẩm Du ngưng cười: “Không…”
Cậu vùi mặt vào ghế dựa, giọt nước mắt chảy xuống xương hàm tuấn mỹ, trong đêm đen tựa như phản quang, giọng khàn khàn: “Tôi tự cười mình thôi…”