Xe xốc nảy rất lâu, lắc lư một lúc, dường như muốn đến vùng ngoại thành, mặt đường đều là bùn đất, lúc phóng qua làm bụi mù cuồn cuộn, làm người ta ngứa cuống họng.
Đến nơi rồi, kẻ canh chừng họ "Ai ui" một tiếng, đỡ đầu gối, từ trong buồng xe đứng lên, dùng miếng vải đen bịt kín mắt họ, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó chứ, ngồi tới mông tao tê rần, hai thằng mày hơn nửa đêm lái xe lên núi nửa ngày không biết làm gì, đúng là đồ thỏ đế!"
Chúng từ đường cao tốc bắt đầu đuổi theo Hoắc Minh Sâm, ban đầu lúc đó muốn động thủ, chỉ thấy trong xe còn có một người, vì để tránh cho ngày càng rắc rối nên kiềm chế lại, luôn canh chừng ở đằng xa, ai biết tới tận đêm khuya hai tên này vẫn còn ở cùng nhau. Ông chủ Cố thúc giục quá, mắt thấy trời cũng tối, đành cắn răng tóm gọn cả hai.
Ban đầu chỉ tính bắt một tên, lại bắt được hai tên, chẳng khác nào gϊếŧ người mà không đòi được tiền, tên này cảm thấy chuyện này chắc là phải lỗ vốn rồi.
Lục Khởi nghĩ thầm, may mà không làm gì xằng bậy, bằng không thì bị người ta nhìn thấy rồi, Hoắc Minh Sâm dường như biết hắn đang nghĩ gì, lười biếng thở dài: "Đừng nghĩ quá nhiều, không thể đâu."
Cậu và Lục Khởi cũng không phải dạng người hồ đồ, ăn cho đã chết vì no, làʍ ŧìиɦ ngoài trời chắc phải là người dũng cảm lắm, không sợ sâu bọ hay vi khuẩn gì đó.
Đang nói bị người ta đẩy một cái, bọn cướp nói: "Bây giờ là lúc nào mà còn nhiều lời như vậy!"
Vừa nãy trên xe buồn chán, Lục Khởi cùng Hoắc Minh Sâm nói chuyện, hắn nghe từ đầu đến đuôi, tới lúc này thì đã nghe quá nhiều rồi.
Hai người dường như bị dẫn tới một cái kho để hàng địa phương, bọn cướp cũng không lấy xuống miếng vải đen trên mắt họ xuống, chỉ nghe tiếng cửa sắt khóa rầm rầm, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Người ở trong bóng tối tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng bất an, đặc biệt Lục Khởi lại là người tâm tư mẫn cảm, lông mày hắn vẫn luôn nhíu chặt, luôn có loại cảm giác không có chỗ dựa, hắn từng bước lùi về sau muốn dựa vào tường, mãi đến tận khi giọng Hoắc Minh Sâm vang lên bên tai.
"Lục Khởi, anh ở đâu?"
Nơi này dường như rất trống trải, giọng nói một chút vang vọng, lòng Lục Khởi khó giải thích mà chùng xuống một chút.
"Tôi đây."
"Anh đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đi tìm anh."
Vào lúc này Hoắc Minh Sâm cẩn trọng ngoài ý muốn, khiến lòng người an ổn khó mà giải thích được, cậu ở trong bóng tối lần mò theo quy luật, chỉ chốc lát sau chạm vào Lục Khởi, phản ứng đầu tiên của Lục Khởi là sợ hết hồn, sau đó liền trấn tĩnh.
Hoắc Minh Sâm nói: "Anh cúi đầu xuống, tôi tháo bịt mắt của anh xuống."
Lục Khởi nghe lời cúi đầu, Hoắc Minh Sâm sờ soạng, chóp mũi hơi lạnh lướt qua má, giống như hôn tận mấy lần, cuối cùng mới thành công dùng răng cắn bịt mắt của hắn xuống.
Mắt Lục Khởi sáng lên, những thứ trong tầm mắt cũng từ từ rõ ràng, hắn híp mắt một cái, cúi đầu như muốn kéo bịt mắt của Hoắc Minh Sâm xuống, lúc này mới có tâm trạng mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Đây là một cái kho nhỏ đơn giản để vận chuyển hàng hoá, trên đất cỏ khô vươn vãi, phía trên họ có một cửa sổ thông gió to bằng bàn tay, ngoài ra không còn gì khác, bên cạnh là cửa sắt lâu năm chưa tu sửa, đầy rỉ sét, vì vậy mà đóng không kín, chỉ dùng dây khóa khóa lại, xuyên qua khe hở còn có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài.
Có bốn tên lưu manh ngồi vây quanh ở bên ngoài một cái bàn vuông uống rượu đánh bài, trong tay còn có đậu phộng, thỉnh thoảng vang lên trận cười vui vẻ. Có người hỏi nên làm gì với người bị giam bên trong, thủ lĩnh đầu trọc nói: "Đợi tin của ông chủ Cố, hai thằng mặt trắng yếu xìu, gϊếŧ cũng không tốn sức."
Lục Khởi nghe vậy sắc mặt tái nhợt, lần này thành một tên mặt trắng đường đường chính chính, sắc mặt Hoắc Minh Sâm cũng không khá hơn, đối phương đi tới con đường muốn bắt cậu lại, đơn giản chính là muốn tạo đả kích cho Hoắc Minh Thành, còn liên lụy tới cả Lục Khởi, nhớ tới cuộc họp ban giám đốc ngày mai, sắc mặt cậu không khỏi trầm ngâm.
Lục Khởi thích rắp tâm tính kế, lại vô dụng với mấy tên cướp đó, đối phương hiển nhiên tới có mục đích, cậu thực sự không nghĩ ra có lý do gì có thể gạt chúng thả mình.
Hoắc Minh Sâm dựa vào tường, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc như thế, nửa ngày mới nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ bầu không khí mà nói: "Này, mặt anh còn trắng hơn giấy."
Loại cảm giác chờ chết này cũng như lăng trì vậy, Lục Khởi cũng nhìn về phía cậu, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Lúc tôi chết, mặt còn trắng hơn."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy cúi đầu cười, cà lơ phất phơ nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh chết."
Lục Khởi muốn nói đời trước tôi là bị em gϊếŧ đấy, mà không mở miệng được, chỉ có thể nhắm hai mắt, từng chút một mà gỡ rối tâm tư, khiến lòng mình trấn định lại.
Hoắc Minh Sâm hơi cử động, bên tai Lục Khởi nghe thấy tiếng sột soạt, chỉ nghe Hoắc Minh Sâm thuận miệng hỏi: "Anh có thể đánh mấy tên bên ngoài?"
Lục Khởi im lặng.
Một tên cũng đánh không lại đâu.
Hắn thích chơi trò trí tuệ, không thích hợp động tay động chân. Nếu hắn có thể đánh, thì với tính không chịu thiệt của hắn, sao lại bị một tên điên trong trường đè xuống đánh.
Thấy hắn không nói lời nào, Hoắc Minh Sâm thở dài, Lục Khởi hiếm thấy có chút gấp rút, giọng điệu do dự nói: "Nếu phải đánh... thì một tên."
Hoắc Minh Sâm không hề nể mặt mũi gã: "Tôi thấy anh một tên cũng đánh không lại." Nói xong liền nói nhỏ nói: "Anh chỉ lên giường là lợi hại thôi."
Lục Khởi tìm chung quanh xem có vật sắc bén hay không, lần đầu tiên mất bình tĩnh mà tức giận: "Chúng ta đều bị trói, nói thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, em cho dù có đánh được mười thằng thì cũng bị trói với tôi ở đây thôi."
Hoắc Minh Sâm dựa vào tường lười biếng nói: "Cởi trói không thành vấn đề, khó là thế nào đi ra ngoài."
Lục Khởi nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi thu hồi ánh mắt: "Đây là lần đầu tôi bị trói, không có kinh nghiệm, anh của em có tới cứu chúng ta không?"
Hoắc Minh Sâm trừng mắt nhìn: "Tôi sợ chờ anh ấy tới thì chúng ta đã ngỏm rồi."
Lục Khởi: "..."
Bây giờ là giờ cơm tối, bọn cướp bên ngoài có động tĩnh, một trong số chúng hất dĩa đậu phộng, bụng ùng ục kêu một tiếng: "Tiên sư nhà nó, nơi này trước không có thôn sau không có cửa hàng, muốn mua đồ ăn cũng không có."
Gã đầu trọc nói: "Làm xong, mày muốn ăn cái gì mà không được, bào ngư tổ yến món vây cá tùy mày, còn có gái."
Tên cướp kia có chút thô lỗ, gãi đầu một cái nói: "Đại ca, em đói, em không muốn ăn bào ngư tổ yến, em chỉ muốn ăn cơm."
Gã đầu trọc thấy có hơi đau đầu, đành phải lau mặt nói: "Tam Nhi, Bưu Tử, hai tụi mày lái xe lên trấn, mua đồ ăn về."
Hai tên bị điểm danh có chút không vui: "Đại ca, tụi em không đói bụng, thằng nào đói thì thằng đó đi mua chứ, lái xe hết mấy tiếng, với lại, em còn phải trông hai thằng bên trong nữa."
Gã đầu trọc không lên tiếng, bóp nát vỏ đậu phộng, hai má gã, bên phải xăm một cái móc câu, lớn tiếng nói: "Thằng ngốc này không rành đường, tụi mày cho nó vào trấn nó có thể lái xe vào cục cảnh sát đấy chứ, còn nữa, sáng mai nhiều người nhiều mắt, chúng ta phải tránh đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ ngày mai cũng không ăn cơm?!"
Gã nói, liếc mắt nhìn bên trong cửa: "Hai con tin, đều bị trói rồi, bốn người trông còn chưa đủ sao, có thể có chuyện gì xảy ra chứ."
Kẻ tên Tam Nhi cùng Bưu Tử đành phải đứng dậy, lần lượt hỏi từng người muốn ăn cái gì, lúc này mới lái xe rời đi.
Hoắc Minh Sâm thu hết cuộc nói chuyện vào trong tai, cậu nghe thấy động cơ máy chạy đi, đáy mắt ánh lên sóng ngầm mãnh liệt, quay đầu nhìn Lục Khởi, không hề có một tiếng động mà mấp máy môi: "Bên ngoài còn bốn người."
Lục Khởi đọc hiểu ý cậu.
Hoặc là thừa dịp hiện tại ít người nghĩ biện pháp chạy đi, bọn họ còn có sức liều mạng, chờ những kẻ kia trở về, lỡ chúng muốn diệt khẩu, chẳng khác nào cá nằm trên thớt
Mà Hoắc Minh Sâm dù ăn no cũng chỉ đánh nổi hai tên, mà Lục Khởi... Lục Khởi đánh một tên cũng không có sức.
Hoắc Minh Sâm cử động, tay áo bên trong bỗng nhiên rơi ra cái bật lửa, lúc xuống xe cậu lén lút giấu đi, đầu ngón tay tìm tòi nửa ngày, cuối cùng ấn bánh xe xuống, ngọn lửa màu lam cháy lên trong nháy mắt, liếʍ ɭáρ dây thừng trên cổ tay cùng da thịt.
Có mùi khét nhàn nhạt tràn ngập, Hoắc Minh Sâm cau mày không nói một lời, trán đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng dùng sức giãy giụa, dây thừng xuống đất.
Lục Khởi thấy thế ánh mắt sáng ngời: "Em có bật lửa?"
Hoắc Minh Sâm cử động, hơi bị chuột rút, da thịt bị lửa làm bỏng bỏng rộp, cậu đi ra phía sau Lục Khởi cởi trói nói: "Đàn ông làm sao không có bật lửa được."
Hiện tại cậu dường như vô cùng có chủ ý, có thể là khi còn bé, trong nhà có tiền bị bắt cóc cũng nhiều hơn, nên có kinh nghiệm. Hoắc Minh Sâm thấp giọng dặn dò Lục Khởi: "Chờ một lát, tôi đốt đống cỏ khô dưới đất, thấy chúng tới, tôi đánh ba, anh đánh một —— tên kia nói chuyện giống mấy tên ngốc vậy, dễ đối phó, anh cứ đùa với hắn, lúc nãy nghe được tiếng còi xe, chỗ này cách đường cái không xa..."
Lời cậu còn chưa dứt, Lục Khởi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cậu, cau mày, từng chữ từng câu thấp giọng nói: "Cùng đi."
Hắn nói: "Hai chúng ta, cùng đi."
Hoắc Minh Sâm nhìn hắn, không nói, lồng ngực phập phồng hai lần, khóe miệng kéo ra một nụ cười, nói chuyện không liên quan gì: "Anh có biết lúc nãy trên xe tôi muốn nói gì với anh không?"
Lục Khởi lắc đầu: "Không biết, mà tôi biết dù có chuyện gì, cũng phải sống trước, chết rồi thì hết thảy đều là nói suông."
Hoắc Minh Sâm rũ mắt cười cười, sinh ra tà khí: "Là sao, vậy nếu như lần này hai chúng ta đều sống sót đi ra ngoài... Anh sẽ cùng tôi công khai chứ?"
Cậu nói xong không chờ Lục Khởi trả lời, lại nói: "Lão tử bây giờ thông báo cho anh hay, không phải tôi hỏi ý anh, ý kiến của anh không quan trọng, anh đồng ý thì đồng ý, không muốn cũng phải đồng ý luôn, dù cho lừa mình dối người cũng phải nói một chữ được cho tôi."
Trên thế giới tại sao có thể có người bá đạo như vậy.
Lục Khởi thực tại không nghĩ tới việc Hoắc Minh Sâm muốn việc này, hắn rất thực tế, chỉ thích thứ thực tế, danh phận hão huyền này hắn cũng không để ý, đời trước không công khai thì cũng đã quấn quýt với Hoắc Minh Sâm tận năm năm.
Thấy đối phương hờ hững kì thực lại giấu đi ánh mắt khẩn trương, Lục Khởi hiểu được, hắn sững sờ tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá bây giờ nguy nan phủ đầu, tính toán nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, nhất thời đè xuống vạn ngàn tâm tư trong lòng.
Lục Khởi suy nghĩ một chút nói, "Nếu như em không sợ bị anh hai em đánh chết."
"Nếu như em có thể giành phần thắng với người trong nhà..."
Ánh mắt hắn chưa bao giờ chăm chú như thế, dừng một chút mới tiếp tục nói, "Vậy anh cùng em đánh cược một lần cũng không sao."
Cuối cùng nói ra chữ Hoắc Minh Sâm muốn nghe, "Được."
Cái chữ này không biết động tới dây thần kinh nào, Hoắc Minh Sâm nghe vậy hít sâu một hơi, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy Lục Khởi, lực lớn đến mức muốn bẻ xương cốt của hắn, thấp giọng nói: "Dù cho anh là lừa gạt ông đi chăng nữa, ông đây cũng vui lắm."
Lục Khởi dùng cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, giơ tay, chốc chốc đặt phía sau lưng cậu, đáy mắt kín như bưng: "Bên ngoài bốn tên, mỗi người đánh hai tên."
"Vậy chúng ta phải chết ở đây đấy, "Hoắc Minh Sâm cười cười, đặt tay sau gáy hắn, bên tai hắn gằn từng chữ một: "Lục Khởi, anh nhớ cho kỹ..."
"Anh sống tôi mới có thể sống, anh chết tôi cũng chết theo anh."
"Anh thoát được, tôi mới có thể sống."
Lục Khởi nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Hắn là người kiêu ngạo , tự cao cho rằng mình thông minh có thể nhìn thấu lòng người, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, nhưng mà cho tới hôm nay gã mới phát hiện, thì ra hắn cũng vô dụng như thế này.
Lục Khởi chỉ biết Hoắc Minh Sâm muốn kéo hắn cùng chết, chưa từng biết Hoắc Minh Sâm cũng có thể trả giá tính mạng để hắn được sống, sinh sinh tử tử cũng không màng.
Hoắc Minh Sâm có chuyện muốn nói với Lục Khởi, Lục Khởi cũng có lời muốn nói với Hoắc Minh Sâm, môi cử động, vô thanh vô tức phun ra cũng chỉ có hai chữ.
"Xin lỗi..."
Câu nói này, ở trong lòng hắn cất giấu đủ hai đời.
Bên ngoài còn bốn tên cướp buồn bực ngán ngẩm tiếp tục đánh bài, chai bia trên bàn đã cạn, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào nhau, thằng khờ xoa mũi, bỗng nhiên trừng hai mắt nói: "Cháy rồi?"
Gã đầu trọc nghe vậy đứng lên, mấy người cùng ngửi, liếc mắt nhìn chung quanh.
"Đúng, tao cũng ngửi được."
"Chúng ta đâu đốt gì."
Từ trong khe hở cửa sắt có khói đặc bay ra, gã đầu trọc thấy thế sắc mặt đột nhiên biến đổi, ném bài trong tay, mạnh mẽ đồng bọn một cái tát.
"Phế vật! Con mịa nó! Bên trong cháy rồi! Còn không mau đi xem!"
Danh Sách Chương: