Không biết có phải là ảo giác hay không, khi cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Trần Ức, luôn cảm thấy đối phương nhìn mình cũng ngẩn ngơ như vậy.
“… Tôi còn đi bắt cá nữa.”
Tựa hồ là bị kích động, Phó Tu Niên bỗng nhiên mười phần kiên cường, trực tiếp hướng về khu vực lặn, Trần Ức ở bên bờ miễn cưỡng ngồi xổm xuống, thấy thế híp mắt một cái, bắt đầu nói nói mát: “Đừng đi nha, cao không bằng hành tây nhà chúng tôi[1], chìm thì làm sao bây giờ.”
Đạn mạc nghe vậy lập tức cười tới úp mặt, bình luận toàn “Hahahahahahah”, Triệu Khả Di cũng cười sảng khoái, A Kỳ đứng cũng không vững, Lý Tư Lộ khó hiểu mà cảm giác thấy tâm lý mình đã cân bằng lại nhiều, thì ra bị dìm cũng không có một mình cô ả.
Phó Tu Niên nghe vậy hơi nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại, sau đó chỉ thấy Trần Ức ở trên bờ đang chọc cỏ đuôi chó, chơi vui tới không biết trời đất, khóe mắt đuôi mày đều lại không có vẻ tiêu sái tùy ý.
Dân mạng đều nói Phó Tu Niên dễ tính, nên bị Lý Tư Lộ bắt nạt cũng không còn cách nào khác, nhưng đây có thể là do tính cách, nhưng cậu cũng không phải thánh nhân, sao lại không cáu chứ.
Phó Tu Niên chẳng qua là cảm thấy, có vài người, vài việc không đáng để mình tính toán, tỷ như Lý Tư Lộ, ngoại trừ có thể bắt nạt người mới để tìm chút đề tài và độ hắc, thì có gì lợi hại chứ, không cần cậu ra tay. Cô ả trong giới giải trí cũng sẽ không lâu đâu.
Lý Tư Lộ không chọc giận Phó Tu Niên, mà là Trần Ức…
Phó Tu Niên cảm thấy người này miệng nhất định nhúng thạch tín, nếu không sao lại độc như vậy được.
Miệng Trần Ức không chỉ độc, ánh mắt cũng độc, gã đoán Phó Tu Niên không bắt được, Phó Tu Niên nhất định không bắt được, hai giờ trôi rất nhanh, A Kỳ bắt được non nửa cái sọt, Triệu Khả Di cũng mèo mù gặp cá rán mò hai con, Lý Tư Lộ đục nước béo cò, thừa dịp A Kỳ đang bắt cá mà lén lút sửa mái nhà dột, bên trong sọt có một con không lớn không nhỏ, chỉ có Phó Tu Niên hai tay trống trơn, sọt cậu thì đầy thật đấy, nhưng đáng tiếc tất cả đều của Trần Ức bắt.
Trò chơi kết thúc, mọi người mệt tới không thể thẳng lưng được, nhưng vẫn miễn cưỡng xốc lại tinh thần chờ kết quả, nhân viên công tác tìm một cái cân điện tử bắt đầu cân, đến phiên Phó Tu Niên, đạo diễn liếc mắt nhìn Trần Ức: “Sọt cá này…”
Trần Ức đá văng cục đá bên chân, dửng dưng như không: “Tính cho Phó Tu Niên.”
Vừa dứt lời, còn không đợi Phó Tu Niên lên tiếng, Lý Tư Lộ đã bốc hỏa, cá của cô ả nhẹ cân hơn của Triệu Khả Di, nếu như tính sọt cá này cho Phó Tu Niên, điểm cô ả không phải thấp nhất sao, nói gì cũng không đồng ý, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con cá này rõ ràng là anh bắt, sao có thể tính cho Phó Tu Niên, Trần Ức, anh như vậy không được đâu nha.”
Hai tay Trần Ức lười nhác đút và túi quần: “Cá của cô không phải lén lút chôm trong sọt của A Kỳ sao, tôi thấy đấy.”
Nói xong vươn hai ngón tay, chỉ mắt mình, ý là gã nhìn rõ mọi việc.
【 phụt ha ha ha ha Trần Ức làm người sáng suốt, quả thực hôm nay tui rất vui 】
【 Hèn hạ ghê, nhưng em thích 】
【 tui cũng mới vừa nhìn thấy Lý Tư Lộ lén lút lấy cá từ trong sọt của A Kỳ, không biết xấu hổ 】
【 Meo! Bất kể thế nào cũng cảm ơn Trần Ức, tui không nghĩ tới chuyện ổng sẽ đem cá cho Tu Tu 】
【 chợt phát hiện người nào đó rất tốt, không tệ tới mức như vậy 】
【 Há há há, có mấy người thực sự quá dễ cảm động, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chưa từng nghe câu nói này bao giờ sao? 】
【 còn có câu nói con gì đó không đổi bản tính ăn cái gì đó 】
Bầu không khí nhất thời lại hỗn loạn, tổ tiết mục cũng gặp không ít khó khăn, Lý Tư Lộ thấy thế nũng nịu thở dài, xoa xoa tay nói: “Tay người ta bắt cá tới muốn trẹo rồi nè, đi giúp việc cho bà lão, cũng không giúp được bà lão cái gì, hơn nữa mọi người cũng mệt rồi, Trần Ức, anh thấy bệnh nhân nghỉ hai tiếng đủ chưa, nếu vậy, tụi em trở lại làm cơm, anh ra cửa thôn giúp bà lão làm việc nhà ha?”
Nói xong vừa nhìn về phía đạo diễn, ỏn à ỏn ẻn nói: “Đạo diễn à, người ta nói như vậy có hợp lý hông?”
Hợp lý cmn.
Trần Tu nhấc mi mắt chuẩn bị cắn lại, Phó Tu Niên bỗng nhiên mở miệng nói: “Hay là vậy đi, em không cần cá của Trần Ức, chị cũng không lấy cá của A Kỳ, hai chúng ta đều đứng cuối cùng, cùng làm tình nguyện, chia sẻ công việc nhà, bắt tay cùng làm sẽ nhanh hơn.”
Lần đầu cậu tỏ thái độ cứng rắn như thế, làm Triệu Khả Di kinh ngạc nhìn lại.
Lý Tư Lộ không muốn thế, khinh bỉ liếc mắt một cái nhìn Phó Tu Niên, cũng không nói lời nào.
A Kỳ ở trong giới có địa vị cao, cũng là người có chủ kiến, như là đội trưởng, nghe vậy giảng hòa: “Giúp người làm niềm vui là chuyện tốt, đừng cãi cọ, chúng ta cùng đi, nhiều người nhiều tay, làm nhanh để mau mau ăn ăn cơm.”
Triệu Khả Di cũng phụ hoạ: “Đúng đấy, chúng ta là một đoàn đội mà, cần phải đồng tâm hiệp lực.”
Mọi người nghe vậy, không ai lên lên tiếng, xem như là chấp thuận, đạo diễn cũng vui vẻ đồng ý.
Mọi người cuối cùng cùng ra tới cửa thôn, Trần Ức khoác áo lên vai, hai tay đút túi, bước đi biếng nhác, nhìn không giống kẻ đứng đắn gì, Phó Tu Niên né máy quay, tiêu sái đi bên cạnh gã, thấp giọng nói: “Trần Ức, cám ơn anh.”
Trần Ức nghe vậy liếc mắt nhìn cậu một chút, thấy Phó Tu Niên đang cười, trong mắt tựa như ánh sao, mặt lại vô cảm thu ánh mắt lại, căn bản không phản ứng gì.
Phó Tu Niên tiếp tục đi cùng gã, như một cái đuôi nhỏ, cười đến đôi mắt đều híp lại: “Tôi cảm thấy anh là một người đặc biệt tốt.”
Không phải rất tốt, là đặc biệt.
Trần Ức xì một tiếng, mặt đầy vẻ xem thường: “Ít phát phiếu người tốt, nhìn vào thực tế đi.”
Phó Tu Niên nghe vậy suy nghĩ một chút: “Ngày mai tới anh nấu cơm, tôi giúp anh làm có được hay không?”
Trần Ức giũ mạnh cái áo khoác trên vai: “Ngày mai tới tôi làm cơm, tôi cũng sẽ không làm,” nói xong lại nói, “Tùy cậu.”
Đường vào thôn cách chỗ mọi người hơi xa, đoàn người giúp bà lão đem nhổ cỏ dại trong sân, quét sân, cho gà ăn, bận tới trưa mới xong, bất quá lúc gần đi bà lão cho họ rất nhiều hoa quả hoa quả khô, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Giữa hè, côn trùng kêu vang ồn ào, khí hậu oi bức, con đường ở nông thôn ruồi muỗi bay vòng vòng, che ngợp cả bầu trời, nhìn cũng làm người ta nổi da gà khắp người. Phó Tu Niên chưa từng thấy việc này, khom người tránh đi, còn có con côn trùng trực tiếp hướng về mặt cậu bay tới, cậu bị doạ trốn về sau một chút, kết quả không ngờ đạp phải thứ gì đó, bị ngáng chân lảo đảo.
Một người tóm chặt cổ áo Phó Tu Niên, Trần Ức nhíu mày, mặt không hề cảm xúc nhìn cậu: “Giật như súng liên thanh vậy, đi bình thường không được à.”
Gã tóm lấy Phó Tu Niên, xách lên thoải mái như xách nhóc con gà con, Phó Tu Niên cúi đầu liếc nhìn giày Trần Ức, phát hiện mình đạp lên làm giày gã dính bùn, lập tức thành khẩn nói áy náy: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Trần Ức buông cậu ra: “Câu nói này cậu đi mà nói với giày của tôi.”
Nói xong đem áo khoác trên vai ném lên đầu cậu, đi thẳng về phía trước.
Đạn mạc lại bay lên
【 Ối trời đất ơi, giẫm lên giày thôi mà, dữ như vậy làm gì 】
【 ánh mắt Trần Ức quá ác, người như thế tướng mạo học hay bảo đây không phải người tốt 】
【 Trần Ức có mắt tam bạch[2], nhìn hung ác mà thôi, tui cảm thấy người này cũng được, trừ cái miệng dễ mắc nợ quá (chủ yếu tui mlem nhan sắc ổng, không xé, đừng gắt) 】
【 lầu trên, tam quan đâu rồi? Cần soái không cần tam quan sao 】
【 có sao nói vậy, soái quá là soái, nhan sắc này làm mù mắt tui rồi 】
Tay Phó Tu Niên lấy áo khoác xuống, mắt màu mực không khỏi trầm xuống, nghĩ thầm Trần Ức có giận không, kết quả Lý Tư Lộ vừa vặn từ phía sau đi tới, đứt quãng nói: “Nơi này sao lại nhiều côn trùng như vậy, ai nha tôi sắp điên rồi, Phó Tu Niên, áo khoác trong tay cậu có mặc không đấy, không mặc đưa tôi tránh côn trùng.”
Phó Tu Niên nghe vậy, tay cầm áo khoác siết chặt hơn, như là bỗng nhiên phản ứng lại điều gì đó, theo bản năng nhìn về phía bóng lưng Trần Ức rời đi, Triệu Khả Di hữu khí vô lực nói: “Ai nha, còn mấy bước nữa là tới nhà, Tư Lộ chúng ta vẫn là nhanh về đi, tôi vừa mệt vừa khát.”
Lý Tư Lộ nhíu mày, không chịu buông bỏ, kết quả vừa quay đầu đã đi không thấy Phó Tu Niên đâu, đành phải dậm chân rồi đi theo.
Mọi người lúc về đã tê liệt, không còn khí lực, ai ấy đều ngã lên ghế nằm ngay đơ, tổ đạo diễn bắt đầu tuyên bố phần thưởng, Phó Tu Niên tới xe bách hóa chọn đồ, cậu hỏi mọi người có muốn gì hay không, A Kỳ cùng Triệu Khả Di đều không có, Lý Tư Lộ vào nhà tắm còn chưa quay trở trở lại, chỉ còn Trần Ức.
“Có thuốc lá không?” Gã bắt chéo hai chân tìm cớ, không muốn làm người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi: “Có thì lấy thuốc lá về đây.”
Phó Tu Niên chưa từng thấy nghệ sĩ nào không màng tới hình tượng của mình, Trần Ức muốn hút thuốc trong chương trình thật sao, nhất định sẽ bị anti-fan mắng chết, vì vậy khẽ lắc đầu nói: “Tôi thấy chắc là không có thuốc lá đâu.”
Nói xong cũng không hỏi Trần Ức, chỉ sợ gã lại nói mấy chuyện kỳ cục gì đó, nhưng mà đạn mạc đã bay lên rồi.
【 hút thuốc? Lỗ tai tui không nghe nhầm chứ? Gã muốn hút thuốc hả? Trần Ức có ý thức mình chính là nhân vật công chúng không, tố chất thấp cũng không thể thấp đến mức này đâu 】
【 cmn, hút thuốc thì tố chất thấp, ông mày ba mày ai không hút thuốc lá, minh tinh cũng là người mà 】
【 làm hư trẻ con mất… 】
【 mấy ông giời ạ, tui vừa ra đời ông ba tui đã hút bên cạnh tui, làm hư trẻ nhỏ không phải là minh tinh mà là người nhà đó 】
【 dù thế nào thì là nhân vật công chúng cũng chú ý một chút đi chứ, mà thôi, Trần Ức hắc nhiều như thế, hút điếu thuốc cũng p rồi】
【 thần tượng là phải xây dựng hình tượng tốt cho fan chứ 】
【 Trần Ức không có fan, toàn là anti-fan, lúc tui xé tên này rất ít người cắn lại, nói thật, gã này nếu dựng hình tượng tốt, các người cũng sẽ cảm thấy gã giả vờ giả vịt, cần gì chứ 】
【 các ông không giúp ổng, không ủng hộ ổng, hà tất yêu cầu ổng cao như thế, có tư cách gì ở đây quơ tay múa chân, lúc trước có chương trình bên kia hẻm núi, ảnh đế tụ tập hút thuốc, các ông nói thú vị, với Trần Ức thì bảo ổng làm hư đứa nhỏ, đầu tiên phải nói là ổng chưa hút, nếu hút thì liên quan gì mấy ông 】
【 Trần Ức là cái thá gì? Sao có thể so với ảnh đế? 】
【 Trần Ức không phải đồ vật, ông mới là đồ vật 】
Hoàng hôn từ từ buông xuống, thị lực Trần Ức tốt, phát hiện Lý Tư Lộ cũng chưa ra khỏi nhà tắm, mà là cùng người đại diện ở đường nhỏ trong trong rừng cây nói chuyện. Hai người tựa hồ xảy ra tranh cãi ầm ĩ, mặt Lý Tư Lộ không kiên nhẫn, mà người đại diện cũng lải nhải nói gì đó với cô ả, hồi lâu mới bỏ đi.
Chu Minh giống như quỷ treo cổ dường như cũng muốn gọi Trần Ức nói chuyện riêng, Trần Ức làm như không nhìn thấy gì cả, để một người cứ làm khẩu hình miệng ở trạm gác, nhìn trời nhìn đất mà không nhìn hắn, làm Chu Minh tức chết đi được.
Phó Tu Niên không bao lâu thì trở lại, trong ngực ôm rất nhiều mì đủ mùi vị, A Kỳ thấy thế kích động trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống: “Giỏi thật! Cậu thông minh lắm!”
Mấy người này tài nấu ăn tệ tới mức ăn mì cũng cảm thấy hạnh phúc, Triệu Khả Di đi tới nhận đồ, hưng phấn gào lên: “Có vị tiêu tôi thích nhất nữa a a a a a a Phó Tu Niên tôi yêu cậu chết mất!!”
Phó Tu Niên từ trong túi áo khoác lấy ra xúc xích jambon và thịt heo khô hút chân không: “Lát nữa có thể ăn với mỳ gói.”
Lý Tư Lộ vào lúc này đi tới, liếc mắt nhìn lên bàn, không hứng lắm: “Tôi ăn mì tới ngán rồi, không có đồ ăn vặt sao, Phó Tu Niên, cậu có lấy khoai chiên hay snack tôm không.”
Trần Ức chen vào, kéo dài giọng nói: “Có, lần sau cô giành giải nhất, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó.”
Nói xong tùy tiện cầm gói mì ăn liền ném cho Phó Tu Niên, giọng như đang nói một chuyện đương nhiên: “Tôi đói, úp hộ một tô đi.”
Phó Tu Niên luống cuống tay chân tiếp được, không chỉ không giận, lại còn vui vẻ cao hứng, cười như mèo cầu tài: “Được, anh chờ một chút nha, tôi lập tức nấu cho anh.”
Nói xong cũng quay người, tiến vào nhà bếp nấu nước.
Lý Tư Lộ nhìn Trần Ức, ánh mắt dường như mang theo địch ý, khoanh tay nói: “Ngày mai về anh làm cơm, anh đừng nói cũng giao cho Phó Tu Niên làm luôn đấy?”
Trần Ức lợn chết không sợ bỏng nước sôi: “Tôi sẽ không làm cơm.”
Lý Tư Lộ cười nhạo, nói ra làm mấy người Triệu Khả Di cũng không khỏi nhíu mày: “Ai cũng nói con nhà nghèo phải sớm lo việc nhà rồi, sao anh không biết làm cơm vậy?”
Người cần thể diện, cây cần vỏ, cô ả nhìn ống kính cười toe toét dùng gia cảnh Trần Ức chọc thủng lòng tự trọng, thực sự quá hại người, không chỉ khiến Triệu Khả Di cùng A Kỳ nhíu chặt mày, ngay cả Phó Tu Niên trong bếp bận rộn cũng dừng lại.
Không khí nhất thời trở nên ngưng trệ, bầu không khí kì cục đến cực điểm, A Kỳ thậm chí có chút sợ Trần Ức thẹn quá hóa giận, chuẩn bị xông lên để giảng hòa, nhưng mà…
“Ờ, nghèo quá không có cơm ăn.”
Nghèo không có cơm, cho nên sẽ không làm cơm, cô hiểu không?
Triệu Khả Di đang uống nước, bây giờ không có ngờ Trần Ức lại trả lời như vậy, nghe vậy ngụm nước trực tiếp phun ra ngoài, ho khan cười, A Kỳ cũng không khỏi lắc đầu bật cười, khán giả cũng không nhịn được cười.
【 phụt ha ha ha ha ha xin lỗi Trần Ức, sao lại đùa giỡn như thế, tuyệt 】
【 á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cười nứt cả mặt nạ luôn, ổng cắn người thật sự tuyệt tuyệt, tí nữa là tưởng có việc gì xảy ra rồi 】
【 tui cười suýt nữa quăng cả di động, mấy người trên tàu điện ngầm chắc tưởng tui có bệnh ha ha ha ha ha 】
【 miệng Lý Tư Lộ là thật thối, nghèo thì sao, cô ả cũng không phải thiên kim đại tiểu thư hay gì, cũng từ dưới quê lên mà thôi 】
【 cười đau bụng, tiểu ca ca này vừa lưu manh vừa xấu xa, mà tui yêu ổng 】
Lúc Trần Ức đáp trả Lý Tư Lộ, đạn mạc căn bản không ai mắng gã, Phó Tu Niên úp mì xong, bưng tô từ trong bếp đi ra, lạnh nhạt nói: “Nhà tôi cũng nghèo, tôi cũng không biết nấu ăn.”
Trần Ức nhận lấy tô mì: “Không biết nấu ăn thì kiêu ngạo cái gì?”
Gã khuấy mì, phát hiện bên trong còn có hai cái trứng, Trần Ức ngừng lại, cũng không nói gì, vùi đầu ăn, Phó Tu Niên thấy người khác đều đi úp mì, ngồi xổm ở trước mặt Trần Ức nhỏ giọng nói: “Bên trong có thuốc lá, nhưng tôi không lấy.”
Trần Ức nhấc mí mắt: “Không lấy còn dám nói chuyện với tôi, muốn bị mắng à.”
Phó Tu Niên cười híp mắt lắc đầu, sau đó đứng lên từ túi quần móc hai que kẹo lớn, rầm một tiếng, cầm rất nhiều kẹo trong tay như một bó hoa: “Nhưng tôi lấu rất nhiều kẹo cho anh, quýt, quả chanh, dâu tây, cây nho, mùi nào cũng có hết á.”
Màn đêm buông xuống, buổi tối gió lạnh, đôi mắt Phó Tu Niên lại như bầu trời đêm yên tĩnh, như có những ngôi sao lấp loé bên trong, Trần Ức liếc mắt một cái, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu ăn mì.
Phó Tu Niên cũng không đói bụng, lấy ghế đẩu nhỏ ngồi ở trong sân cùng gã tán gẫu.
“Anh tên Trần Ức, ức trong hồi ức kí ức sao?”
“Không, ức trong trăm triệu.”