Hoắc Minh Sâm trong nháy mắt không nói được gì, cậu nhắm mắt dựa vào lồng ngực Lục Khởi, một tay cầm lấy gậy, một tay lặng lẽ nắm chặt cổ áo của đối phương, nghe tiếng tim đập vốn nhẹ nhàng bắt đầu từ từ dồn dập.
Thanh niên đi rất nhanh, Hoắc Minh Sâm thậm chí cảm thấy được một giây cũng chưa từng trải qua, vừa mở mắt liền đến cửa nhà, từ trong túi Lục Khởi lấy ra chìa khóa mở cửa, cậu bất mãn nói thầm: "Đi nhanh như vậy, đằng sau đâu có sói đuổi theo anh."
Lục Khởi khẽ lắc đầu, nhìn cậu dò xét một chút, thở hổn hển: "Không phải, em nặng quá, anh không đi nhanh, chỉ đứng bất động thôi."
Hoắc Minh Sâm: "..."
Hoắc Minh Sâm chỉ tiếc mài sắt không thành kim, mở khóa hai ba lần: "Anh đúng là chiến ngũ tra, em không nặng, gầy trơ xương luôn đấy chứ."
Người này thoạt nhìn đúng là gầy, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận mình quá phế, Lục Khởi tùy tiện đành tìm cái cớ: "Ờ, em không nặng, là gậy quá nặng."
Hắn ở huyền quan cởi giày hai ba lần, sau đó thả người lên sofa, tiện đà ngồi xuống cạnh Hoắc Minh Sâm nghỉ xả hơi. Hoắc Minh Sâm liếc hắn một cái, cố ý đặt chân lên người hắn, chỉ vào vết thương nói: "Đây chính là công lao to lớn mà ông đây đã cứu mạng nhà ngươi, nửa đời sau nhà ngươi phải phụ trách nuôi ông đấy."
Lục Khởi cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu: "Đừng hy vọng, anh còn hi vọng em nuôi anh nửa đời sau đây."
Nét mặt Hoắc Minh Sâm lập tức tươi rói, khiến người ta đoán không ra ý nghĩ của cậu, dùng sức vỗ vỗ vai Lục Khởi, kéo dài giọng nói: "Được~, đừng nói nuôi anh cả đời, nuôi anh mười đời cũng được luôn."
Lục Khởi liếc mắt nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu như trẻ con, phẫn nộ một chút, lát sau lại thấy buồn cười : "Có đói bụng không? Làm cơm cho em ăn?"
Hoắc Minh Sâm lắc đầu: "Không đói, với cả, anh căn bản cũng sẽ không làm cơm, chỉ biết nấu mỳ thôi."
Lục Khởi chỉ vào trán cậu một chút: "Cho em đói chết."
Nói xong đứng lên, chuẩn bị đi tắm, Hoắc Minh Sâm thấy thế nhào tới, kéo trở về, chơi xấu nói: "Em cũng muốn tắm."
Lục Khởi nghe vậy kinh ngạc nhíu mày, đưa tay sờ thạch cao ở chân cậu, giọng không chắc lắm nói: "Bó thạch cao không thể dính nước được, hơn một tháng mới có thể cắt ra, hơn nữa chân em cũng không biết có làm không, bây giờ lau mặt thôi."
"Sợ cái gì, không dính nước là được mà." Hoắc Minh Sâm quả là khỏe, bệnh nhân mới bó thạch cao một ngày đã chống gậy chạy khắp nơi, thêm kiến thức y học của Lục Khởi phương không vững, không chịu được cậu mè nheo, do dự một chút đành phải đồng ý.
Nhà tắm lớn, hoạt động không bị giới hạn, cậu dùng vật liệu không thấm nước quấn một vòng quanh thạch cao, hơn nữa có Lục Khởi hỗ trợ, Hoắc Minh Sâm dù khó khăn khập khiểng cũng nhanh chóng đi vào nhà tắm tắm rửa.
Lục Khởi dùng khăn tắm bọc người trong ngực, ôm lấy đặt lên giường, tóc Hoắc Minh Sâm đen dính hơi nước, lòa xòa trên trán, lại thêm da hơi trắng, thoạt nhìn làm người ta cảm thấy có mấy phần ngoan ngoãn.
"Nằm yên đó, đừng có mà lộn xộn."
Nhìn chân cậu, xác định thạch cao không dính nước, Lục Khởi đắp thêm một cái chăn khác cho cậu, trực tiếp đi buồng tắm.
Sau khi bị bắt cóc, thần kinh hai người đều căng thẳng vô cùng, đột nhiên được thư giãn, cơn buồn ngủ như thủy triều đổ tới, Lục Khởi lau khô tóc, phát hiện Hoắc Minh Sâm đã mệt đến ngủ say, không khỏi cười, giơ tay tắt đèn, cũng nằm xuống.
Dường như nhận ra được nhiệt độ của người bên cạnh, Hoắc Minh Sâm mơ màng nhích tới, Lục Khởi nghiêng người từ phía sau ôm cậu, cố định cậu lại, hơi thở quen thuộc bao phủ quanh người, lúc này cậu mới an ổn không lộn xộn.
Sau một quãng thời gian, Hoắc thị vẫn luôn trong trạng thái phong ba bão táp, công ty tiến hành cải tổ quy mô lớn, thay một loạt nhân sự, truyền thông muốn đưa tin, nhưng lại bị ép xuống, làm lòng người trong công ty bàng hoàng, bên ngoài cũng suy đoán sôi nổi, may mà Hoắc Minh Thành thừa bản lĩnh, làm việc tàn nhẫn quả quyết, nhiều lần trắc trở nhưng vẫn giữ được cục diện ổn định.
Miễn cưỡng đem mọi việc xử lý xong, lúc này anh mới có sức nghĩ tới thằng em vô dụng của mình, Hoắc Minh Thành chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập đau thình thịch, đối phó cậu khó hơn Hoắc Viễn Quang mấy phần, anh cũng không có lập tức ra tay hành động, mà trước tiên tra rõ mọi chuyện về Lục Khởi.
Nhìn lý lịch, Lục Khởi đích thực là ưu tú, bất luận là vẻ ngoài hay thành tích cũng không có điểm nào để chê, dù cho vừa học vừa làm cũng không thua kém người khác nửa phần. Hoắc Minh Thành vừa thấy tiếc, vừa cảm thấy người như thế bụng dạ khôn lường, sợ là thằng em ngốc không hiểu được, lần này lại thêm một lý do mà anh không đồng ý chuyện này.
Càng xem tiếp, sắc mặt Hoắc Minh Thành lại càng kém, đặc biệt là phát hiện Lục Duyên chính là em gái Lục Khởi, rốt cục không nhịn được mà tắt máy tính.
Bàn tay khớp xương rõ ràng đặt ở mép bàn, lực lớn tới độ nhìn thấy một màu xanh, Hoắc Minh Thành khẽ thở dài, nhắm mắt lại, thần sắc phức tạp khiến người ta không rõ, dường như cởi mở, dường như hiểu, lại thấy chút khác biệt, có thể bản thân anh cũng không nói được.
Nhận lời mời của Hoắc Minh Thành, Lục Khởi cũng đoán được, cũng không khác nhau lắm, tính tình Hoắc Minh Sâm quá bướng bỉnh, bị ép buộc có thể làm ra ít hành động cực đoan, chuyện này anh ta chỉ có thể ra tay từ phía hắn.
Quán cà phê yên tĩnh xinh đẹp, ngoại trừ Hoắc Minh Thành thì không có ai khác, rõ ràng là bị bao trọn gói, anh ngồi ở một cái ghế dài, âu phục giày da, khí chất nho nhã, rất giống Hoắc Minh Sâm, vô cùng giống.
"Hoắc tiên sinh, chào ngài, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe danh không bằng gặp mặt."
Nghĩ kỹ một chút thì lần đầu gặp chắc là ở nhà tang lễ.
Lục Khởi khẽ mỉm cười, thoáng gật đầu, lễ nghĩa xong mới kéo ghế tựa ngồi xuống, khí chất khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra, gọn gàng khôn khéo không kém gì đối phương.
Hoắc Minh Thành từ đầu tới đuôi vẫn chưa tỏ thái độ gì, thậm chí có thể nói chưa nhìn thẳng hắn một lần, nghe vậy thoáng nhíu mày, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng nhất thời cảm thấy được Lục Khởi là kẻ vướng tay vướng chân, không dễ gì đánh bại, anh lại nhìn về phía sau một chút, không khỏi hỏi,
"Minh Sâm đâu?"
"Chân em ấy bị thương, vẫn nằm ở trên giường, tôi tùy tiện tìm lý do, yên tâm, em ấy không biết chúng ta gặp mặt."
Lòng anh thả lỏng một nửa, ngồi thẳng, Hoắc Minh Thành theo thói quen đẩy mắt kính, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cậu là một người thông minh, ngày hôm nay tôi vì sao hẹn cậu, mục đích thế nào cậu cũng rõ hơn tôi."
Lục Khởi không thích đem vén lá bài tẩy, nghe vậy hai tay đan nhau đặt lên bụng, ánh mắt lướt quá tách cà phê bốc hơi nóng trước mặt, cuối cùng nhìn Hoắc Minh Thành: "Hoắc tiên sinh coi trọng tôi rồi, kỳ thực tôi không thể xem là một người thông minh, cho nên tôi nghĩ, ngài vẫn nên nói rõ ràng."
"Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi không quan tâm các người là thật lòng hay là giả ý, tôi hi vọng hai người có thể mau chóng chia tay, sau này một nửa Hoắc gia là của Minh Sâm, trong giới cùng nên có chút mặt mũi, em ấy không thể tùy tiện hồ đồ."
Hoắc Minh Thành nhấp ngụm cà phê, cuối cùng ý tứ sâu xa, ra kết luận: "Cậu còn trẻ, làm việc đều hành động theo cảm tính, em ấy hiện tại muốn ở cùng cậu, bất quá là vì nhất thời kích động, sau này em ấy ý thức được làm như vậy mang đến hậu quả thế nào, cảm xúc mãnh liệt kia sẽ bị củi gạo dầu muối và hiện thực đánh tan tới không thấy bóng. Em ấy có thể thua, mà cậu, không thua nổi, chia tay sớm, cũng là vì tốt cho cậu."
Lục Khởi nghe vậy lặng im nửa ngày, cũng không nghe được đối phương nói mấy câu như phim truyền hình "Tôi cho cậu x ngàn vạn tệ, chỉ cần cậu có thể bỏ xxx", trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Hắn nghe vậy gật đầu, rất tán thành câu nói của Hoắc Minh Thành: "Ngài nói thập phần có đạo lý, kỳ thực không có gạt ngài, tôi cũng nghĩ như vậy."
Hoắc Minh Thành nghe vậy thoả mãn gật đầu, chuẩn bị yên lặng nghe đoạn sau, nhưng mà vừa nhấc mắt liền thấy người đối diện từ trong túi móc ra điện thoại, giống như là muốn gọi cho ai đó, không khỏi hơi nhướng mày: "Cậu muốn làm cái gì?"
Trong lòng anh có chút xem thường, đây là nhịn không nổi muốn cáo trạng hay sao, dễ cáu vậy.
Lục Khởi: "Gọi điện thoại chia tay với em ấy."
Hoắc Minh Thành: ". . . ???"
Tựa hồ anh không ngờ sự tình tiến triển thuận lợi như thế, dù là Hoắc Minh Thành cũng sửng sốt một chút, nhưng mà khi anh phản ứng lại thì điều trước tiên anh làm chính là đè điện thoại của Lục Khởi xuống: "Chờ chút đã!"
Cứ như vậy chia tay sao, thằng nhóc Hoắc Minh Sâm chắc sẽ dỡ cả nóc nhà lên mất!!!
Lục Khởi thấy thế nhíu nhíu mày, mờ mịt nhìn về phía anh, sau đó phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Cũng đúng, hiện tại không cần vội, chờ tôi mua mấy cái vé máy bay, cùng người nhà đến chỗ an toàn mới tới gọi điện chia tay cũng được."
Hoắc Minh Thành nghe vậy, trong lòng trong nháy mắt nghẹ lại, anh tập trung nhìn vào mắt Lục Khởi, khó giải thích được có chút cảm thấy không đáng thay Hoắc Minh Sâm: "Cậu rốt cuộc là yêu em tôi thật hay giả?"
Nói chia tay là chia tay, chẳng giống bộ dạng yêu tới chết đi sống lại gì cả.
Lục Khởi nghe vậy giương mắt, đem điện thoại mới thay đặt lại trên bàn, vẫn ung dung nói: "Yêu thật hay yêu giả... Kỳ thực đều không quan trọng, sớm muộn cũng phải chia tay mà, con người của tôi sống theo lý tính, yêu cũng không phải toàn bộ cuộc sống, huống chi địa vị hai người cách nhau xa, ngài nói xem."
Hoắc Minh Thành hi vọng Lục Khởi cùng Hoắc Minh Sâm chia tay, hắn cố tình thuận theo, làm đối phương trở tay không kịp, vì vậy trước đó đã chuẩn bị một đống lời giải thích đều không phải sử dụng.
Đầu óc Hoắc Minh Thành hiện tại hơi loạn, anh cố gắng tự trấn định, rốt cục vững vàng trận tuyến: "Minh Sâm tính khí bướng bỉnh, cậu chia tay với em ấy nên bàn bạc kĩ càng, không thể quá trực tiếp như thế."
Lục Khởi nghe vậy, nói: "Bàn bạc kĩ càng? Ngài có cách xử lý nào tốt sao?" Nói xong lại lắc đầu nói: "Xin lỗi, con người của tôi rất trực tiếp, không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn, nếu tôi và em ấy vốn đã không thể cùng nhau, vậy cũng cũng không cần phải hi sinh thời gian quý giá với một mối tình không có kết quả được, tôi muốn giải quyết càng nhanh càng tốt, đau dài chi bằng đau ngắn."
Hoắc Minh Thành chấn kinh, đây là dạng người có tâm địa sắt đá.
Đuôi mắt anh híp lại, hít thở bình thường một chút trong khi lửa giận cháy trong lồng ngực, tàn nhẫn tương tự Hoắc Minh Sâm: "Em tôi vì cậu không tiếc cùng gia đình cãi nhau, dù cho có từ bỏ quyền thừa kế cũng không tiếc, cậu lại đối xử với nó như thế?!"
Nhân lúc gần đây Hoắc Minh Thành bận đến sứt đầu mẻ trán, đầu óc hỗn độn, lại còn sốt ruột bảo vệ em trai, hiện tại đề tài đã bất tri bất giác do Lục Khởi điều khiển.
"Đây cũng là chuyện không có cách giải quyết, coi như tôi có lỗi với em ấy, chia tay rồi, nửa đời sau tôi còn có thể nhớ rằng em ấy rất tốt. Sau này ngài hãy nói với em ấy rằng, đừng có đeo bám tôi nữa." Lục Khởi vốn là đại tra nam, giọng điệu bố thí này không thể không khiến người tức giận. Hoắc Minh Thành dựa vào sự nhẫn nại vẫn còn có thể tỉnh táo, đổi thành người khác chỉ sợ là đã đánh hắn một cái rồi.
"Cậu cho rằng cậu là ai, em tôi hiếm lạ hay sao để cậu nhớ là nó rất tốt? Cậu dựa vào cái gì để nói nó không đeo bám cậu?" Người Hoắc Minh Thành không khỏi nghiêng về phía trước, thái dương căng lên, như một con sư tử nổi giận mà thủ thế chờ đợi.
Lục Khởi dễ như ăn cháo đem công lực tra nam lại tăng lên một bậc, tiếp tục táo tợn nói dối: "Tôi có thể hiểu được Hoắc tiên sinh muốn bảo vệ người nhà, mà tiếc việc lại là như vầy, lúc trước người đeo theo tôi là em ngài, gào khóc muốn sống với tôi cũng là em ngài, uy hiếp nói chia tay thì cùng nhau chết cũng là em của ngài —— "
Người Lục Khởi hơi ghiêng về trước, khẽ mỉm cười, ánh mắt có vài phần khiêu khích, ý tứ hàm xúc, gằn từng chữ: "Bây giờ là em ấy không có tôi không sống nổi, mà tôi... Không có em ấy, tôi vẫn sống tốt."
Đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói xa xôi: "... Thật sao?"
Lục Khởi thoáng nhíu mày: "Đương nhiên."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phản ứng được có gì đó không đúng, đối diện là Hoắc Minh Thành vốn không mở miệng, lại nhớ tới giọng vừa nãy hơi quen, thân hình hắn không khỏi cứng đờ, chậm nửa nhịp nghiêng đầu.
"..."
Hoắc Minh Sâm chống gậy đứng ở cách đó không xa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai người, ngữ khí thập phần ôn hòa mà kết luận.
"Hai người, vui nhỉ."
Lục Khởi: "..."
Danh Sách Chương: