Mọi người về phòng, Lý Tư Lộ phát hiện người đại diện đứng ở lều của tổ đạo diễn, mặt trầm như nước nhìn mình. Lúc này cô ả chán ghét nhíu mày, bước nhanh vào phòng, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Triệu Khả Di đi theo phía sau cô ả, tránh không kịp thiếu chút nữa đụng vào mũi, tức tới độ viền mắt đều đỏ, nhưng lại không tiện trút giận, né camera trốn vào nhà tắm lau nước mắt.
Phó Tu Niên mới vừa cho gạo vào nồi, tổ đạo diễn lúc này bỗng nhiên ra thông báo, mọi người tới một căn phòng tối để làm cuộc phỏng vấn nhỏ riêng lẻ, cuối cùng sẽ chỉnh sửa để làm hậu trường khi phát sóng trên truyền hình. Vì tâm trạng của các cô gái có chút không thoải mái, nên đầu tiên phỏng vấn là các nam minh tinh, đầu tiên là A Kỳ, sau đó là Phó Tu Niên, cuối cùng là Trần Ức.
Địa điểm là ở lều của tổ tiết mục, hai người trước phỏng vấn đều là liên quan tới việc gặt hái được những điều gì, đến phiên Trần Ức, nhân viên công tác hỏi vấn đề lại sắc bén không ít, giăng đầy cạm bẫy.
Nhân viên công tác: “Kỳ thực lần này việc anh tham gia chương trình, cư dân mạng vẫn luôn tranh luận rất nhiều, anh có hiểu vì sao không?”
Nói dễ nghe là tranh luận, kỳ thực chính là cào bàn phím mà xé nhau.
Trần Ức hơi nhíu mày, thái độ qua loa: “Không biết, tôi không tự rước những chuyện không thoải mái vào người.”
Nhân viên công tác bị gã làm mắc nghẹn, rất nhanh phản ứng lại, thay đổi vấn đề tiếp tục cười nói: “Tính cách anh rất thẳng thắn, quay xong chương trình này, mọi người cùng ăn cùng ở với nhau, cũng sẽ hiểu nhiều hơn về đối phương, Tư Lộ thường xuyên cùng mọi người xảy ra xung đột, đặc biệt là với anh, có nghĩ tới là vì nguyên nhân nào không?”
Câu nói này trả lời thế nào đều mắc bẫy cả, “Tôi đến từ phương xa” là chương trình từ khi phát sóng tới nay tình hình vẫn ổn, song hậu kỳ vẫn làm việc không ngừng, thậm chí lén lút tiết lộ kịch bản, thiết lập tính cách, sớm muộn gì cũng tự lấy đá đập vào chân mình.
Vấn đề này có trong kịch bản mà Chu Minh đưa, thậm chí vì để gây hắc, đáp án cũng đưa ra: Tôi cảm thấy Tư Lộ không có tinh thần đoàn kết, tinh thần yếu, cùng các bạn nữ ở chung không hợp, khả năng lúc trước người giúp đỡ cô ta, con đường đi cũng nhẹ nhàng, cũng chưa từng nếm cực khổ, sống trong hoàn cảnh này không kịp thích ứng.
Câu trả lời này nghe giống như đang nhẹ nhàng oán giận, nếu tinh tế bình phẩm sẽ làm người ta suy nghĩ sâu xa, scandal lớn nhất của Lý Tư Lộ chính là kim chủ chống lưng cho cô ả. Có người đồn cô ả là dựa vào quy tắc ngầm mà leo lên, cho nên lấy mất không ít tài nguyên của nữ minh tinh cùng thời điềm, lúc trước một lần bị fan nhà khác huyết tẩy, thậm chí suýt nữa bị tạt axit, thời gian để cô ả lấy cái danh hiệu “xe công cộng” không tới hai năm.
Với ánh mắt giấu diếm ý xấu của nhân viên công tác, Trần Ức vuốt tóc, sau đó lơ đãng nói: “Ờ, miệng cổ như mắc nợ, miệng tôi thì bẩn, xảy ra mâu thuẫn đương nhiên là có rồi.”
Đối phương chưa từ bỏ ý định hỏi tới: “Ngoại trừ việc này không còn gì đặc biệt sao?”
Trần Ức buông tay, bộ dạng lưu manh: “Không có.”
Lúc sau dù bọn họ hỏi cái gì, Trần Ức vẫn tuân thủ một hỏi ba không biết, phỏng vấn không vui cứ như vậy mà kết thúc. Lúc Trần Ức rời đi, bị Chu Minh tóm lấy, đối phương thoạt nhìn vô cùng tức giận, né máy quay thấp giọng trách mắng: “Tôi không phải bảo cậu dựa vào kịch bản mà nói sao, cậu và Lý Tư Lộ vừa vặn còn có thể hắc lẫn nhau mà nổi, ai bảo cậu tự nói càn như vậy.”
Trần Ức dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn: “Ông đây cũng không phải người châu Phi, hắc cái gì mà hắc.”
Mie, bị thiểu năng trí tuệ à.
Dứt lời không để ý Chu Minh đang kinh ngạc, mà trực tiếp vòng qua hắn mà đi.
Cơm vừa vặn được nấu xong, khói bếp lượn lờ bay lên, mùi cơm nhàn nhạt thoang thoảng, làm mọi người không khỏi bụng đói cồn cào, Trần Ức lại không thấy ngon miệng, cầm ghế đẩu nhỏ dành riêng cho gã tiếp tục ngồi trong sân ngắm phong cảnh.
Lý Tư Lộ đi phỏng vấn, Triệu Khả Di vẫn chưa có tâm trạng, A Kỳ thấp giọng nói gì đó, thật không có ai quản Trần Ức, Phó Tu Niên từ phía sau gã đi tới, thấy thế bước chân liền lùi lại, nghiêng người ngồi xổm bên cạnh cạnh gã: “Trần Ức, sao anh không ăn cơm?”
Trần Ức thoạt nhìn buồn bực ngán ngẩm: “Quên đi, cậu làm cơm khó ăn lắm.”
Phó Tu Niên yên lặng nhìn hắn: “Anh còn chưa có ăn mà.”
Trần Ức: “Nhìn là thấy không ngon.”
Chờ họ ăn cơm trưa xong, chương trình ngừng quay, hai người quen nhau một khoảng thời gian không lâu, còn chưa kịp hiểu nhau, chẳng mấy chốc lại phải chia xa, Phó Tu Niên nói: “Vậy anh thích ăn món gì, sau này có dịp đến thăm tôi sẽ mang theo.”
Nói xong lại cảm thấy lời này chẳng ra sao, nắm tay, bổ sung nói: “Bắt đầu từ bây giờ tôi là fan anh.”
Trần Ức hỏi ngược lại: “Anti-fan hả?”
Phó Tu Niên: “Fan trung thành.”
Đạn mạc lại bay vèo vèo.
【 Mie, mắt Phó Tu Niên có vấn đề à, chắc đi khám mắt đi 】
【Phó Tu Niên mù rồi, hiện tại Trần Ức đang hot, thì dính vào mà nịnh nọt, đánh rắm cũng thành cầu vồng thấu trời, nịnh bợ tên Trần Ức này sẽ kéo quỷ tới đấy 】
【lầu trên họ Tư Mã à, mắng thì mắng sau lại mắng Tu Tu của tui, tính cách cậu ấy quá đơn thuần, đối với ai cũng tốt, cũng có lỗi sao? 】
【 lăn cmn đi, fan Trần Ức thì phải đi khám mắt à? Bà đây là fan ổng đó, không phục thì war thôi! 】
【 Tính tôi nóng, tôi cũng là fan Trần Ức, tên nào bảo tôi khám mắt đâu, bà cho nổ banh đầu, đâm mù mắt tên đó 】
【 Trần Ức là lưu manh, fan Trần Ức càng lưu manh, quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật hợp theo loài 】
【 rồi sao mấy người cùng đám lưu manh này ở đây phát đạn mạc, mất não hả? 】
【 a ha ha ha ha không cần này làm vậy, fan Trần Ức có độc sao, tên fan người ta dễ nghe vậy, chỉ có chính các người gọi thẳng mình là lưu manh 】
【 ha ha ha mẹ làm tui cười chết, minh tinh pha trò fan cũng pha trò 】
Theo đuổi một người thường không cần lý do, trời đã không còn cái nóng rực như lúc giữa trưa, mà ánh sáng vẫn không giảm, Trần Ức nhìn Phó Tu Niên, sợi tóc màu mực của đối phương dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mang theo sắc vàng, làm người ta cảm thấy ấm áp vô hại.
Hai người, lại như sói với thỏ.
Lý Tư Lộ rốt cục cũng quay lại, mắt nhìn thẳng bọn họ, trực tiếp vào phòng thu dọn hành lý, Triệu Khả Di muốn xoa dịu mối quan hệ, tiến lên tiếp lời: “Tư Lộ, chị có ăn cơm không?”
“Mọi người ăn xong cả rồi, giờ mới nhớ tới gọi tôi, nhưng đáng tiếc tôi không ăn cơm thừa, đời tôi cũng không muốn quay lại nơi quỷ quái này, về thì tôi muốn ăn cái gì có cái đó.” Lý Tư Lộ không biết tại sao tức giận như vậy, thu dọn đồ đạc về phòng nghe rõ tiếng cạch cạch, mặt đầy vẻ khó chịu.
Không chỉ là cô ả, nói thật, những người còn lại cũng rất nhớ nhà, buổi chiều tổ tiết mục tuyên bố kết thúc buổi quay, bọn họ trao đổi cách liên lạc, rồi về phòng của mình dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Trần Ức đem hành lý ném vào cốp sau, mới vừa ngồi trên ghế phó lái, trợ lý Đinh Đang khó xử đưa di động tới: “Anh Tiểu Ức, buổi trình diễn album mới cuối cùng của A Á diễn ra ở sân thể dục Thế Mậu, anh Chu nói anh được mờ làm khách quý, đêm nay bảy giờ rưỡi, weibo đã phát ra thông báo rồi…”
A Á là nữ ca sĩ cùng công ty giải trí Hoàn Ngu, nghe đâu sau lưng có cấp cao chống lưng, vừa vào nghề đã phát hành cá nhân album, mấy năm qua cũng coi như có chút danh tiếng. Không bàn tới giọng hát, cô dựa vào hình tượng mạo mỹ thanh thuần của mình mà có không ít fan, nhưng vẫn luôn thiếu hụt đề tài hot, lần này nhờ Trần Ức tới làm khách mời, đơn giản chính là giúp cô tạo nhiệt.
Chuyện này đơn giản là làm ơn mắc oán, weibo thông báo rồi, fan A Á rất hoang mang, sau tức giận, trực tiếp đến siêu thoại của Trần Ức mà xé tới máu me văng đầy, nói ra nói vào đều nói gã ăn vạ, cọ nhân khí.
【 Mie nó chứ! Cái tên keo dán da chó này, cạn lời rồi, Trần Ức cút đi được không? 】
【 cái gì mà khách quý trợ diễn, không quấy rầy người ta đã là A Di Đà Phật, A Á nhà tui sao lại đáng thương như vậy, mở show mà cũng bị ăn vạ 】
【 mẹ nghĩ gì thế!!! Chủ ý của người nào, tui tặng một quả bom này 】
【 Trần Ức lăn đi đi?! Sao chỗ nào cũng có hắn, ngày nào kéo cũng thấy tin tức của hắn hết, thiệt mún ói 】
【 ôi tiên nữ của tui, tại sao muốn mời người như thế làm khách quý 】
Trần Ức kéo tin hai lần thì không xem nữa, gã không thích làm mình không thoải mái, nét mặt gã nghiêm túc hỏi Đinh Đang: “Cái con rùa vương bát đản Chu Minh đâu?”
Đinh Đang chuẩn bị kiểm tra đồ lần nữa, liền kiểm tra đường đi: “Buổi chiều ổng tự mình đi rồi, chúng ta tới sân vận động Thế Mậu trước, bên kia sẽ có người phụ trách tiếp ứng, bây giờ là hai giờ rưỡi, chúng ta đến sớm thay quần áo trang điểm, anh Tiểu Ức nhanh chóng thừa dịp nghỉ ngơi một chút đi, không cần gắng sức.”
Trần Ức hỏi: “Khách quý trợ diễn phải làm gì?”
Đinh Đang mở máy xe: “Anh mới quay xong chương trình, công ty cấp cao muốn mượn nhiệt độ của anh để kéo A Á, ngồi ở chỗ khách quý lộ mặt, làm chút động tác là được.”
Trần Ức chưa kịp trả lời, di động gã rung đến mấy lần, đều là tin nhắn của Phó Tu Niên, gã nhìn lướt qua, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, đánh một hàng chữ, nói với Đinh Đang: “Tùy, coi như nghe nhạc miễn phí.”
Số fan của A Á cũng không nhiều, thêm vào đa số là anti-fan Trần Ức, sự kiện qua mấy tiếng đã bị xé thẳng lên hot search, Phó Tu Niên tất nhiên không thể không nhìn thấy, lướt qua khu bình luận, chỉ có khó nghe hơn, không có khó nghe nhất.
Cậu ngồi bên cạnh một phụ nữ trung niên mang mắt kính gọng đen, rõ ràng là người đại diện dưới trướng của Tinh Duyệt, Nhan Cẩn. Dưới bản lĩnh của cô, nghệ sĩ qua tay cô không ai là không hồng, hơi thoáng nhìn màn hình, lòng đã hiểu rõ.
“Giới giải trí không xong rồi, chỉ biết dùng sao tác, sớm muộn cũng tự giết mình, hiện tại nghệ sĩ nào có mắt, ai dám ký với gã, chờ nhân khí của Trần Ức hết rồi, sẽ bị họ trực tiếp đá đi.”
Phó Tu Niên mở laptop trong tay, đăng ký một cái weibo clone, đầu ngón tay lướt trên bàn phím, đáp trả từng cái từng cái comment một, nhàn nhạt nói: “Cũng không nhất định, tôi thấy Trần Ức sẽ hồng.”
Nhan Cẩn hơi run run, sau đó cười nói với Phó Tu Niên: “Ngài mới gia nhập giới giải trí, không hiểu quy tắc, tôi lăn lộn đã lâu, cái gì chưa từng thấy, đừng thấy hiện tại Trần Ức là đề tài hot, bị người ta hắc để nổi tiếng, có tác dụng rất ngắn.”
Phó Tu Niên nói: “Nếu anh ta vẫn hồng thì sao?”
Lên mạng xem một chút thông tin, cậu nói với Nhan Cẩn: “Còn chưa tới một năm Trần Ức sẽ hết hợp đồng, tôi cảm thấy Tinh Duyệt có thể thử kí hợp đồng với anh ấy.”
Trước đây Hoàn Ngu cùng Tinh Duyệt chia nửa bầu trời, mà mấy năm qua Hoàn Ngu suy thoái, Tinh Duyệt dường như áp đảo, giống như nhà độc tài vậy, hình tượng nghệ sĩ nhà họ thể hiện mặt tích cực, năng lực quan hệ xã hội cũng cao nhất, Trần Ức là loại minh tinh mà chuyện xấu bay đầy trời, muốn kí cũng vô cùng khó khăn.
Nhan Cẩn cười cười: “Tiểu Phó tiên sinh à, chuyện này không nằm trong phạm vi xem xét của tôi, bất quá tôi thấy tính khả thi của việc công ty khi hợp đồng với Trần Ức không cao.”
Phó Tu Niên nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, bỗng nhiên nói: “Chị có weibo clone không?”
Nhan Cẩn sững sờ: “Cái gì?”
Phó Tu Niên: “Em mắng người ta nhiều quá, tài khoản bị report rồi.”
Nhan Cẩn: “…”
Đinh Đang lái xe đến sân vận động Thế Mậu thì đã sáu giờ rưỡi tối, người phụ trách đã chờ tiếp ứng, Trần Ức mang theo nón lưỡi trai cùng khẩu trang đi vào lối chuyên dụng, mặt mày che kín mít.
Người phụ trách cầm trong tay thời khóa biểu, vội vã nói: “Quần áo đã chuẩn bị xong, chờ một lát thay áo quần hoá trang trước, trong hội trường có ghế cho khách mời đặc biệt. A Á hát xong bài mở đầu, ống kính sẽ trực tiếp quay tới.”
Người phụ trách là cô gái, cũng không lễ độ, Đinh Đang hoài nghi cô này tám chín phần mười là anti-fan của Trần Ức.