Mục lục
Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong viện, tiếng ve kêu tới tối cũng không ngừng lại, hoa hải đường Tây phủ trải qua một buổi sáng nắng gắt, cành lá cũng rũ xuống, chỉ có hương hoa là chẳng hề nhạt đi, lúc này nếu như đẩy cửa sổ ra nhìn, sẽ thấy sao trời chi chít, như là đom đóm.

Tiêu Phượng Ngô nửa quỳ trên giường, kéo quần Tần Minh Nguyệt tới gối, nhìn thấy những vết bầm đen, rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên vết thương, Tần Minh Nguyệt muốn rụt chân lại, lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân, không nhúc nhích được.

Tiêu Phượng Ngô lấy thuốc mỡ, thoa lên: “Quỳ đau không?”

Tần Minh Nguyệt nghĩ là phải đau rồi, mà đời này cũng đã đau nhiều lắm, quỳ một buổi tối thì có là gì.

Thấy y không nói, Tiêu Phượng Ngô lần đầu tiên mang theo sự nhân từ của một đại phu mà nói: “Phải yêu quý thân thể mình, em còn quỳ nữa, đầu gối sẽ hỏng, hỏng rồi sẽ không lên sân khấu hát hí khúc được…”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy rút chân lại, như mèo bị dẫm đuôi, hơi nhíu mày, sự quật cường trong xương tủy lộ ra: “Không hát thì không hát, ta chẳng đói chết được.”

“Đương nhiên không chết đói rồi, em còn có ta đây.” Tiêu Phượng Ngô cẩn thận dọn hòm thuốc, bỏ lên trên bàn, quay đầu lại chỉ thấy Tần Minh Nguyệt ôm đầu gối, một đôi mắt đen lay láy đang nhìn mình, đuôi mắt hơi nhếch, toát lên một cỗ yêu khí không thể sai được.

Người có hồn phách, cũng ít có người như thế. Tuy là một đào hát hết thời, nhưng tính tình lại cứng cỏi hơn bất kì ai, cột sống thẳng như thế chỉ nguyện vì Tiêu Phượng Ngô uốn cong.

“Minh Nguyệt…”

Tiêu Phượng Ngô lên giường, một tay tay đỡ ở bên người y, bỗng nhiên cúi đầu chạm vào đôi môi tái nhợt của y, mí mắt Tần Minh Nguyệt run rẩy, cảm giác có một cái mò vào trong khố của mình, không tự chủ nghiêng đầu, tránh được nụ hôn này, nhìn thẳng Tiêu Phượng Ngô, nhẹ giọng mơ hồ hỏi: “Ta là đồ chơi sao? …”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy dừng lại, nét mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Tần Minh Nguyệt, hắn bỗng nhiên cảm giác lòng của mình bị một bàn tay vô hình bóp nát, hô hấp cũng nặng nề.

“Không phải…”

Tiêu Phượng Ngô thấp giọng nói: “Không phải đồ chơi.”

Lúc trước, những lời nói ngon ngọt đều nói ra một cách nhẹ nhàng, là vì trong lòng vô tình, bây giờ lòng hắn chỉ có mình y, miệng lưỡi lại trở nên vụng về, nói một câu làm người ta vui cũng không nói được.

Tiêu Phượng Ngô cầm lấy tay Tần Minh Nguyệt, đặt lên trái tim mình, nhưng chỉ nhìn y, không nói một lời, một lát sau, Tần Minh Nguyệt hiểu rõ ý của hắn, nhắm mắt, che đi sương mù dưới đáy mắt, đầu ngón tay hơi co lại, quấn thành một với hắn.

Đầu lưỡi tiến tới, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, tiếng thở dốc của Tần Minh Nguyệt dần dần nặng nề, đuôi mắt ửng đỏ, câu đi hồn người, y quấn lấy chiếc eo gầy cứng cáp của Tiêu Phượng Ngô, muốn kéo hắn tới gần, hai chân lại bị đè lại không thể động đậy.

“Trên đầu gối còn thuốc.”

Tiêu Phượng Ngô tách hai chân y ra, đặt trên vai, sau đó nghiêng đầu hôn một cái trên làn da nhẵn nhụi, hơi thở nóng rực phả ra, ngứa ngáy tới độ mắt Tần Minh Nguyệt được phủ trong một làn nước.

Hôm nay chẳng chơi trò gì cả, chỉ là tư thế nguyên thủy nhất, lại đặc biệt ôn nhu, đặc biệt triền miên.

Tần Minh Nguyệt cảm thấy mình như lạc trên mây, nhẹ nhàng tới nổi chẳng nhớ mình họ tên là chi, đầu ngón tay lưu lại trên lưng Tiêu Phượng Ngô từng vệt hồng, thân thể vì khoái cảm mà căng cứng, nhưng cá rời nước, giãy dụa vô lực trên bờ.

Giãy dụa tới bung búi tóc, tóc đen bóng như tơ lụa rơi xuống gối, tôn lên gương mặt kia, khó phân biệt được bên nào đẹp hơn, năm ngón tay Tiêu Phượng Ngô quấn vào trong tóc, cắn lên vành tai Tần Minh Nguyệt, hỏi: “Cây trâm đâu?”

Cây trâm?

Tần Minh Nguyệt nghe vậy, tâm tư hỗn độn rốt cục gom lại được một chút, y ôm lấy vai Tiêu Phượng Ngô, không nói lời nào, một lát sau mới nói: “Gãy rồi.”

Nói xong liền hôn một cái lên môi của hắn, thấp giọng nói: “Thập Lục Gia, sau này tặng ta cái khác…”

Tiêu Phượng Ngô tất nhiên là đồng ý, chỉ là sự cọ xát nhẹ nhàng ban nãy chẳng lấp đầy nổi dục vọng của hắn, phía sau như gió giật mưa rào, màn cũng không cẩn thận mà kéo xuống phân nửa.

Tần Minh Nguyệt tình nguyện chịu đựng, chờ trận mây mưa qua rồi nghỉ ngơi, y nằm ở trong lồng ngực Tiêu Phượng Ngô, dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ hắn, giọng hơi khàn, mang theo sự thoả mãn, lười biếng tới kì lạ: “Thập Lục Gia, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, nhất định phải đổ máu mới chịu sao.”

Có thứ gì đó chảy xuống, mắt cá chân Tần Minh Nguyệt trắng nõn nhất thời có một mùi tanh nồng. Tiêu Phượng Ngô nghe vậy chợt mở mắt ra, đứng dậy cầm đèn nhìn, lúc này mới phát hiện trên đệm quả thật có vết máu nhạt, mà Tần Minh Nguyệt thì lại như nhân ngư nằm ở trên giường nhỏ, thấy hắn bị dọa, lại cắn đầu ngón tay cười không ngừng, vô cùng thoải mái.

Tiêu Phượng Ngô lập tức đứng dậy muốn tìm cái hòm thuốc, lại cảm thấy cần phải rửa vết thương trước tiên, khoác áo ngoài tới nhà bếp, đi mấy bước từ phát hiện mình không mang giày, vội vã về mang giày vào, Tần Minh Nguyệt thấy ôm hắn từ phía sau, giọng man mát, lại dính người, như lưỡi rắn phun ra nuốt vào: “Bị thương là ta, Thập Lục Gia hoảng loạn làm gì, ta còn chưa làm gì mà.”

Tiêu Phượng Ngô nói: “Nếu em muốn, có bản lãnh sao.”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy tiếng cười run run, cuối cùng nâng mặt Tiêu Phượng Ngô lên, hôn một cái, giọng như mật, nhẹ nhàng khó đứt: “Ngốc thật, đi mang nước đến đây đi.”

Tiêu Phượng Ngô chạm vào gương mặt gầy gò của y, sau đó trong tiếng gọi của Tần Minh Nguyệt kéo y vào trong lồng ngực, phát hiện thân thể y cũng gầy như vậy, suy tư một lát, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa Tiêu gia cúng tổ tiên, em đi cùng ta.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Một đời hưng thịnh, một đời vong, quốc gia như vậy, nhà cũng như vậy, nếu như hậu thế đồng lòng, thì có hi vọng trăm năm hưng thịnh, bằng không sẽ như én lầu Vương Tạ thuở nào, bây giờ lưu lạc bay vào nhà dân.

Lúc trước Tiêu lão thái gia từ trần, mọi người như năm bè bảy mảng, ai đi đường nấy, nếu không phải gặp tai họa này, chẳng biết lúc nào mới có thể tụ tập cùng một chỗ, bây giờ  “có đường sống trong chỗ chết”, đại nạn không chết, mở tiệc bày rượu, đáp đền trời đất, tạ ơn quỷ thần, tế tổ tiên.

Tuy Tiêu Lâm Nho bị loại khỏi gia phả, có thể bây giờ, cũng chẳng ai quan tâm tới chuyện đó nữa, lão từ quan cũng không dễ, bản thân lén uống hàn thực tán, làm nội tạng cuồn cuộn, ho khạc ra máu. Tận mắt thấy chắc lão sắp xong đời rồi, hoàng đế lúc này mới ân chuẩn cho lão cáo lão về quê.

Mộ tổ Tiêu gia trên núi Tử Vân, cũng là mảnh đất duy nhất quan phủ không thu hồi, vì đời đời làm nghề y, đỉnh núi trồng đầy cây hạnh, xa xa nhìn như một ráng mây chiều, ẩn dưới chân trời đẹp không sao tả xiết, gió vừa thổi, hoa mơ bay lả tả, như là một cơn mưa hoa.

Trước mộ phần tổ tiên, bày bàn thờ xong, cung phụng ngũ cốc lục súc, Tiêu Lâm Nho rót rượu tế thiên địa, dâng hương quỳ xuống, cung kính cúi đầu lễ bái, mà phía sau lão là con cháu họ Tôn, nam nhân ở phía trước, nữ quyến ở phía sau, một đám đông như thế, lại không có chút âm thanh hỗn tạp.

“Trời xanh ở trên cao, Tiêu gia ta từ trước tới nay, đời đời hành y, cứu giúp bá tánh, không cầu tiếng tăm, mà mong giúp người, song con cháu chẳng ra gì, đến nỗi nhà mất người tan, lại gặp họa diệt tộc, hiện nay tai qua nạn khỏi, theo tổ tiên nguyện vọng, trời đất âm dương ngũ hành chứng giám, thiên thời địa lợi nhân quà, vì người bệnh, hành y tế thế, không làm nhục nhà ta —— “

Tiêu Lâm Nho dứt lời dập đầu thật mạnh, hồi lâu mới đứng dậy, cắm hương vào lư.

Nếu theo thứ tự trong nhà, lúc này tới Tiêu Nhị ca mang theo nhiều gia quyến kính hương, song người đứng hàng thứ cuối cùng lẽ ra là Tiêu Phượng Ngô nay lại đứng ở dưới Tiêu Lâm Nho, chẳng ai dị nghị.

Mọi người biết, hắn chính là gia chủ Tiêu thị đời kế tiếp.

Tiêu Lâm Nho quay người, mặt hướng về mọi người: “Tiêu gia ta trăm năm truyền thừa, chẳng cam lòng đứt đoạn ở đây, nếu nguyện làm nghề y thì lưu lại, không muốn theo, thì tự động rời đi, sau này cày cấy, đốn củi, bắt cá hay đọc sách đều nghe theo mệnh trời.”

Một cơn gió quá, góc áo thổi bay, lại không một người nhúc nhích.

Tiêu Lâm Nho thấy thế, đôi mắt già nua vẩn đục rốt cục mang theo một chút ánh sáng, sau đó lui ra khỏi chủ vị, nhìn Tiêu Phượng Ngô gật đầu.

Tiêu Phượng Ngô do dự một chút, tiến lên một bước, hơi liếc mắt, nhưng vẫn kéo Tần Minh Nguyệt đang đứng yên bên cạnh mình qua, sau đó vén vạt áo, cùng y quỳ trước trước mộ phần tổ tiên, giọng không lớn, từng chữ từng câu lại rõ ràng truyền đến bên tai mọi người: “Trải qua đại nạn này, đầu tiên tạ ơn hoàng thiên, thứ hai tạ ơn hậu thổ, thứ ba tạ ơn Tần công tử, cứu họ nhà ta trong biển lửa.”

Tiêu gia cúng tổ tiên, người khác họ vốn cũng không nên dính vào. Tần Minh Nguyệt vẫn luôn lo sợ trong lòng, nghe vậy càng là hoảng loạn, cảm thấy Tiêu Phượng Ngô hồ đồ quá, ra sức rút ra tay mình ra, mới muốn đứng dậy rời đi, rồi lại bị âm thanh đồng loạt vang lên làm kinh sợ tới tròn mắt.

“Tạ ơn, Tần công tử ân cứu mạng —— “

Tiêu Nhị ca dẫn đầu mọi người, nhấc vạt áo lên quỳ một chân trên đất, nữ quyến thì uốn gối hành lễ, có cả Tiêu Phượng Ngô, cũng quay người về phía y.

“Không… Không cần…”

Tần Minh Nguyệt chân chính thành đầu gỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được, Tiêu Phượng Ngô như động viên y mà cười cười, sau đó lấy hai nén hương, châm lửa, đưa y một nén, trước linh vị tổ tiên thành kính dâng hương.

“Sau này hành y, an thần định chí, vô dục vô cầu, bắt đầu từ lòng trắc ẩn, nguyện thề thấu hiểu nỗi khổ chúng sinh, nếu có có bệnh đến xin cứu chữa, không hỏi xuất thân giàu nghèo, già trẻ đẹp xấu, là kẻ thù hay bạn hữu, thông minh hay đầu độn, đều xem họ như nhau, đều xem là người thân mà chữa trị.”

Đây là đạo lý trong “Đại y chân thành luận” của Tôn Tư Mạc, là thầy thuốc, tất sẽ biết.

Tiêu Phượng Ngô niệm một câu, mọi người trong Tiêu gia liền niệm một câu, âm thanh vang vọng ở trong núi, truyền rất xa, sau một hồi, hắn mang hương của mình, và của cả Tần Minh Nguyệt cắm vào lư hương.

Thời Tam quốc có một  đạo y là Đổng Phụng, sống trong núi, chữa bệnh giúp người, không lấy tiền, người bệnh nặng khỏi bệnh, trồng năm cây hạnh, người bị nhẹ một cây, cứ như vậy trong mấy năm, đã lên tới hơn mười vạn cây, trở thành khu rừng rậm rạp, vì vậy mà thầy thuốc hay tự xưng là “Hạnh lâm chi nhân”.

Tiêu gia mua lại ngọn núi này xây mộ tổ, không để chôn cùng vàng bạc, chỉ trồng cây hạnh mà thôi.

Tiêu Phượng Ngô từng chút, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tần Minh Nguyệt, gió vừa thổi, hoa hạnh rơi xuống đầy người: “Minh Nguyệt, trăm năm sau ta và em, cùng chôn ở nơi này, trên bia ghi họ của ta, bài vị đặt trong từ đường, vĩnh viễn nhận hương hỏa đời sau.”

Tần Minh Nguyệt không cha không mẹ, không thân không bạn, chết rồi không người lập bia và bài vị, là cô hồn vô chủ, y cũng không để ý này đó, dù sao khi còn sống y cũng không quan tâm hậu sự, nhưng hôm nay nghe Tiêu Phượng Ngô nói, lòng nhất thời cứng lại, đôi môi run rẩy, chẳng nói được nửa câu, sau một hồi, nói giọng khàn khàn: “Không được, ta chỉ là một kép hát…”

“Kép hát thì sao, em thích hát hí khúc, ta sẽ bỏ vàng bỏ bạc xây cho em một cái đài, mặc kệ em muốn hát muốn đánh, nếu em không thích hát nữa, nửa đời sau ta nuôi, hà tất quan tâm người ta nói cái gì.”

Tiêu Phượng Ngô lướt đầu ngón tay ấm áp trên gương mặt y, gió vừa thổi, lành lạnh, Tần Minh Nguyệt mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã khóc rồi.

“Minh Nguyệt, thầy thuốc trị bệnh cứu người, không hỏi giàu nghèo, người cũng không phải chia là tam giáo cửu lưu, không nên khinh khi bản thân.”

Đường núi gồ ghề, họ cưỡi ngựa đến, hai con ngựa hung đỏ đang ăn cỏ, cúng tổ tiên xong xuôi, tộc nhân dọn bàn thờ, Tiêu Phượng Ngô lại xoay người lên ngựa, chuẩn bị xuống núi, hắn hôm nay có hẹn, muốn mua một tiệm ở phố Đông làm y quán, chuẩn bị Tiêu gia đông sơn tái khởi.

Tần Minh Nguyệt cũng dắt ngựa của mình, ai ngờ Tiêu Phượng Ngô lại nắm lấy cánh tay y, kéo lên ngựa của hắn, vừa vặn rơi vào trong lòng hắn.

Tần Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, đón lấy gió ấm phả vào mặt, lấy cùi chỏ thúc vào người sau lưng một chút, có được tuyệt sắc, đẹp hơn cả núi hoa: “Thập Lục Gia, còn ra thể thống gì, huynh không sợ bị người ta nhìn thấy?”

Tiêu Phượng Ngô thúc ngựa, tiếng vó ngựa từng trận, đạp lên hoa rơi, hắn lớn tiếng cười hỏi: “Ta không sợ, em sợ sao?”

Tần Minh Nguyệt cũng cười lắc đầu: “Ta không sợ.”

Đường núi uốn lượn, chỉ thấy chùm sáng lam nhạt từ trên người Tiêu Phượng Ngô bay lên, bên tai vang lên một thứ âm thanh điện tử lâu rồi không nghe.

【 Keng! Khởi động gỡ bỏ chương trình, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,

Mở ra chương trình tự kiểm ta,

Tự kiểm xong xuôi.

Giải trừ trói buộc,

20%

50%

100%

Giải trừ thành công, lần này phục vụ này kết thúc mỹ mãn, kí chủ thân mến, chúc mừng bạn thông qua sự xét duyệt của nhân viên Tinh Tế, thành công tự lập tự mình cố gắng, hệ thống phải đi nhá ~ 】

“Ô —— “

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy theo bản năng ghìm dây cương, lại hướng lên trên khoảng không, núi xanh trùng điệp, mây trắng quẩn quanh, chùm sáng màu xanh lam xa xôi rời đi, hắn không khỏi nghi hoặc cau mày, sau đó cười cười, thầm nghĩ chưa từng thấy loại yêu quái có ý tứ như thế, không hút máu người, không dọa người, ngược lại buộc người ta tự lập tự mình cố gắng.

Hắn hơi xuất thần, bên tai truyền đến tiếng roi giòn giã, ngay sau đó con ngựa như mũi tên rời cung phi xuống núi, Tiêu Phượng Ngô sợ giật bắn người, mạnh mẽ ghìm eo Tần Minh Nguyệt, đoạt dây cương lại: “Khá lắm, ta té thì em vui hửm.”

Tần Minh Nguyệt cao giọng mà cười, một cái tay siết chặt lấy cánh tay Tiêu Phượng Ngô: “Ta giữ huynh mà, không té được đâu.”

Hoa rơi, liễu rũ, thân ảnh dần đi xa, mục đồng ngồi ở trên lưng trâu, thổi sáo, giai điệu sơn ca réo rắt thẳng tới mây xanh, chim chóc cả kinh bay lên.

Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK