Tin nhắn “Không đi” được gửi đi như một viên đá rơi xuống vực sâu, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Khung tin nhắn im lặng đến mức không thể đoán được cảm xúc của người ở đầu dây bên kia.
Sự căng thẳng lại bao trùm lấy Lộc Nhung, cô chỉnh sửa lại tin nhắn rồi gửi đi: “Anh mèo lớn, đợi em về nhà rồi hãy được không?”
Nhưng một lần nữa, tin nhắn như chìm vào đáy biển, Tần Bắc Phong thậm chí không gọi lại.
Việc anh cố tình im lặng và bỏ mặc cô có phần thô bạo, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Trái tim Lộc Nhung đập loạn xạ, không còn chút do dự nào nữa.
Trời đã tối, phần lớn đèn đường trong công viên đã tắt, chỉ còn ánh trăng tròn chiếu rọi.
Lộc Nhung đi dọc theo con đường chạy bộ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tần Bắc Phong.
Cô không biết liệu anh còn ở đây hay đã về, trong lòng cảm thấy bất an, suy nghĩ không biết có phải vì cô từ chối mà anh đã quay về nhà hay không.
Xung quanh vang lên những tiếng trò chuyện mờ ảo, đó là những cặp đôi trẻ ra ngoài ngắm trăng trước lễ Trung thu, ánh trăng dịu dàng thúc đẩy họ nghiêng đầu sát vào nhau, những lời nói ngọt ngào dần chuyển thành những nụ hôn nhẹ.
Lộc Nhung mở to mắt, bước đi nhanh hơn, nhưng khi đi được một quãng ngắn, vì một lý do khó nói, cô lại chậm dần bước chân.
Không thấy anh mèo lớn nữa thì mình sẽ về nhà, cô tự nhủ, đôi chân bực bội đá vào viên đá nhỏ dưới chân. Khi tiếng trò chuyện lặng dần, cô nhận ra mình đã đi nhầm đường và đến một khu vực vắng vẻ.
Trước mặt là một công trường đang xây dựng dở, biển báo nguy hiểm dưới ánh trăng trông thật trắng bệch.
Bốn bề vắng lặng không một bóng người, Lộc Nhung cảm thấy sợ hãi, vội vã quay đầu lại, nhưng bất ngờ, tiếng bước chân chậm rãi và nặng nề của một người đàn ông vang lên ngay sau lưng cô.
Nhận ra mình đang bị theo dõi, Lộc Nhung nuốt nước bọt theo bản năng, trong đầu hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. May mắn thay, ánh sáng công viên đã ngay trước mặt, cô không thể giấu nổi niềm vui. Sắp rồi, sắp an toàn rồi…
Ngay khoảnh khắc bước chân vào vùng sáng, một bàn tay to lớn đột ngột nắm chặt lấy cổ cô, mạnh mẽ kéo cô trở lại vùng tối.
Động tác của người đàn ông quá tàn bạo, khiến Lộc Nhung theo phản xạ định hét lên. Nhưng bàn tay khô ráp trên cổ nhanh chóng bịt chặt miệng cô. Lực ép buộc cơ thể cô phải lùi về sau, tựa vào thân cây.
Trong tình cảnh không thể trốn thoát, nước mắt hoảng sợ lập tức trào ra, làm mờ đi tầm nhìn, mọi thứ trước mắt cô bắt đầu biến dạng và méo mó.
Nhưng thực ra, cô cũng không nhìn rõ điều gì, bởi người đàn ông đang đe dọa cô quá cao lớn, bờ vai rộng lớn của hắn hoàn toàn che khuất ánh trăng.
Hắn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc, đầy mưu mô. Hơi thở của hắn nặng nề vì kích động, lớp vải mỏng của khẩu trang theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống.
Cơ thể mảnh mai của Lộc Nhung run rẩy vì sợ hãi, bàn tay to lớn bịt miệng cướp đi oxy, nước mắt cùng mồ hôi lạnh hòa quyện làm gương mặt cô nhăn nhúm lại. Cô không thể làm gì ngoài việc ngừng chống cự, yếu ớt rên rỉ trong đau khổ.
“Giờ thì ngoan rồi chứ?” Hắn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như ánh mắt, bàn tay to lớn từ từ trượt xuống cổ áo cô, năm ngón tay phủ lên bầu ngực đang phập phồng.
Bàn tay thô ráp chà xát qua làn da mềm mại, lúc này Lộc Nhung mới nhận ra hắn đang đeo đôi găng tay chiến thuật hở ngón, làm từ chất liệu thô ráp chống trượt. Cơ thể hắn tỏa ra mùi mồ hôi và rượu nồng nặc.
Là công nhân xây dựng quanh đây sao? Hay là huấn luyện viên thể hình? Hoặc có lẽ, hắn chẳng là gì cả, chỉ đơn thuần là kẻ ngoài rìa của xã hội…
Lộc Nhung không có thời gian để suy nghĩ thêm. Những động tác trên ngực cô càng ngày càng thô bạo hơn, hai ngón tay của hắn vặn xoắn lấy đầu v* cô, kéo mạnh một lúc rồi lại thả ra cho nó bật lại vị trí cũ.
Nỗi sợ bị xâm phạm bao trùm lấy tâm trí cô, nước mắt lăn dài không thể kiềm chế, cô bật khóc nức nở: “Xin đừng… tôi sẽ đưa tiền cho anh… tôi sẽ đưa tiền cho anh…”
“Tiền?” Nghe thấy từ “tiền,” hắn tạm dừng lại, từ từ rút tay ra. Nhưng chưa kịp để cô nói gì thêm, hắn đã đưa tay xuống dưới váy cô.
“Đừng, đừng chạm vào… dừng lại…” Lộc Nhung hiểu hắn định làm gì, cô tuyệt vọng muốn dùng đầu húc vào hắn, nhưng ngay khi vừa chạm tới, cơ thể cô liền đổ sụp, dựa vào hắn, những lời phản kháng nơi khóe môi cũng biến thành những tiếng rên rỉ mơ hồ: “Ưm… đừng… đừng mà…”
“Bao nhiêu tiền mới đủ để chịch con nhỏ không mặc quần lót, cứ để lộ bướm thế này chứ?” Hắn cười khàn, giọng nói đầy vẻ chế giễu.
Ngón tay cái của hắn bắt đầu hoạt động, tự do khám phá khe bướm non nớt của cô mà không gặp phải sự ngăn cản nào từ lớp vải.