Thế là tràn ra rồi… thật lãng phí…
Cô nghĩ vẩn vơ, cố chuyển sự chú ý để không nghĩ đến việc tại sao trong phòng tắm có nhiệt độ ổn định ở mức 52 độ, mà cơ thể người bình thường chỉ từ 36 đến 37 độ, vậy mà cô lại cảm thấy vòng tay anh còn ấm hơn nhiều.
Mà người như thế nào lại mặc nguyên đồ đi tắm?
Vải lanh ướt sũng dính vào ngực, cọ xát khiến đầu ngực đang sưng đỏ càng trở nên nhạy cảm hơn. Lộc Nhung cố nén cảm giác khó chịu, chống tay yếu ớt để tránh xa khỏi thân thể nóng bỏng của anh một chút.
“Đừng động đậy.”
Tiếng nói mất kiên nhẫn vang lên từ trên đầu cô.
Lộc Nhung giật mình, cứ tưởng anh ngủ rồi, vì từ khi vào bồn tắm anh chẳng nói một lời. Không, phải nói từ khi rời khỏi phòng, chính xác hơn là từ khi kết thúc cuộc làm tình.
Cô âm thầm sửa lại suy nghĩ, rụt rè ngẩng đầu lên.
Tần Bắc Phong nhắm mắt tựa lưng vào thành bồn, đường nét cằm sắc lạnh, không còn chút dịu dàng nào của người vừa chạm nhẹ trán cô trong lúc ân ái. Dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh lười nhác mở mắt, trong đôi đồng tử đen thẳm ẩn chứa sự lạnh lùng cố ý.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng Lộc Nhung đã đọc được rất nhiều điều.
Giống như một con mãnh thú sở hữu sức mạnh tuyệt đối, không cần phải lấy lòng bất cứ sinh vật nào, nhu cầu của bản thân luôn là ưu tiên hàng đầu. Bây giờ, mãnh thú đã trút hết ham muốn, bàn tay to lớn giữ chặt lấy bờ mông cô, không để cô chạm vào bộ phận sinh dục của anh dù chỉ một chút, hành động thực tế này dường như ngầm nói với cô rằng, chỉ khi anh muốn ân ái thì mới có thể ban cho cô chút âu yếm nhỏ nhoi, dù là sự tiếp xúc thân thể.
Phải rồi, mỗi lần anh gọi tên cô đều là trong ngữ cảnh nhục dục.
Nỗi xấu hổ và bẽ bàng ập đến bất ngờ, khiến Lộc Nhung không kịp phản ứng, cô cúi đầu, chìm xuống mặt nước, không kiềm chế được tiếng nức nở.
Những bong bóng nhỏ sủi lên làm Tần Bắc Phong mở mắt, anh cau mày, nhúc nhích đôi chân dài trong không gian chật hẹp của bồn tắm, dùng lực đẩy cô trở lại ngực mình.
Hai bầu ngực mềm mại theo chuyển động lại đè lên cơ ngực rắn chắc của anh, đường cong căng tràn bị ép phẳng. Sự kích thích trực quan khiến dương v*t anh lập tức cứng lên, suýt nữa xuyên qua bàn tay đang giữ chặt nó.
Trong phòng, Lộc Nhung đã nói rõ ràng: “Không được, sẽ hỏng mất.” Ánh mắt cô lúc ấy còn chứa điều gì đó mà anh không hiểu, Tần Bắc Phong suy ngẫm, chắc là cô thật sự không thể chịu nổi nên mới phải kiềm chế ham muốn.
Anh không đụng vào cô, không nhìn cô, thậm chí lời lẽ dung tục cũng không dám nói, nhường nhịn đến hết mức.
Còn cô thì tốt thật, hết dụi vào người anh, lại lén lút nhìn, rồi thổi bong bóng chơi.
Cô nghĩ anh là người dễ tính, định leo lên đầu anh ngồi sao?
Thật ra leo lên cũng được, ngồi lên mặt anh để anh tiện liếm cũng tốt.
Cổ họng Tần Bắc Phong trượt lên trượt xuống trong cuộc đấu tranh nội tâm không ngừng. Cuối cùng, anh quyết định tự thưởng cho mình chút sự tử tế hiếm hoi, buông tay ra.
Vật cứng “bốp” một tiếng, đánh vào khe mông cô.
Anh lại có cảm giác với cô sao? Trong sự ngạc nhiên của mình, Lộc Nhung không còn sợ hãi như mọi khi mà ẩn chứa chút nhẹ nhõm. Từ khi mẹ mất tích, bố cô luôn nhốt cô trong phòng, không cho cô nói chuyện hay phát ra bất cứ âm thanh nào với người khác.
Sự lo lắng do bị giam cầm đã thấm sâu vào tận xương tủy, khiến cô khao khát bất kỳ sự gần gũi nào, dù Lộc Nhung biết rất rõ anh chỉ bị dục vọng thúc đẩy. Dù là lời nói, cái ôm, hay khoái cảm, cô chỉ cần chút gì đó thôi, cô không muốn chịu đựng sự cô đơn câm lặng thêm nữa.
Mang trong lòng cảm xúc không bình thường, Lộc Nhung nhẹ nhàng uốn cong eo, để khe âm đ*o ngượng nghịu dán lên dương v*t anh.
Cơ bụng Tần Bắc Phong co cứng, anh lập tức đưa tay bóp chặt eo cô.
Anh tưởng cô vô tình, nhưng không ngờ cô lại cố tình quá đáng hơn.
Eo bị bóp đau, cô càng xác nhận ham muốn bị anh xâm chiếm ngày càng lớn.
“Ư…” Cô chống lại lực bóp eo của anh, can đảm đối mặt.
Tự mình chủ động thế này là lần đầu, thân thể cô tê dại, mềm yếu, thêm vào đó là nước nóng thi thoảng chảy vào lỗ nhỏ, khiến cô xấu hổ đến mức vùi đầu vào cổ anh, như một con thú nhỏ đang làm nũng lấy lòng chủ.
Tần Bắc Phong không ngốc, sau vài giây đã hiểu được hành động cầu hoan của cô.
Miếng mồi dâng tận miệng, không ăn thì quá lãng phí. Anh không nghĩ nhiều, thuận theo nhịp độ của cô, hông anh cũng bắt đầu chuyển động, đáp lại.
“Ngứa à?”
“Ưm… chỗ đó ngứa… ngứa…” Đã đi bước đầu, những bước sau dễ dàng hơn nhiều.
“Em có biết mình đang nói gì không?” Ánh mắt tối lại, anh kề vào đỉnh đầu cô, muốn cho cô cơ hội cuối cùng để hối hận. “Anh có thể sẽ làm em chết đấy.”
“Biết… không biết…” Dường như vừa nhận ra bộ mặt thật của mãnh thú, Lộc Nhung lắp bắp. Cô muốn gần gũi, nhưng không muốn chết.
Ngước chiếc cằm xinh xắn lên, cô nũng nịu: “Chỉ cọ xát thôi, không vào, được không?”
Cô không nhớ câu trả lời sau đó của anh là gì, chỉ nhớ anh lật người cô lại.
Có vẻ như anh rất thích tư thế giao phối nguyên thủy này, bàn tay giữ chặt sau gáy cô, tay kia tự do vuốt ve khắp thân thể cô như đang đi tuần tra lãnh địa.
Trong cơn khoái cảm gần như nghẹt thở, cô đạt được một sự thỏa mãn khó diễn tả thành lời.