“Một mùa đông nọ, có một thư sinh tên Lưu Yến Xương, để tránh bão tuyết, anh ta đã ghé qua đền Tam Thánh Mẫu, rồi ngay lập tức bị mê hoặc bởi bức tượng thần nữ…”
“Tam Thánh Mẫu sinh ra Trầm Hương trong hang động đen tối không ánh sáng…”
Tiếng của chiếc radio cũ kỹ phát ra những âm thanh ngắt quãng, xen lẫn với những tiếng rào rạo của dòng điện bị nhiễu. Phát thanh viên đọc câu chuyện một cách máy móc, giọng không chuẩn phổ thông.
Khu vực núi này tín hiệu kém, chỉ thu được vài kênh radio, mà câu chuyện về Trầm Hương cứu mẹ, cậu bé đã nghe đi nghe lại vô số lần, đôi mắt đã sớm mất đi ánh sáng, giống như bao đứa trẻ khác xung quanh.
Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ vặn đài theo ý mình, để nghe những gì mình thích và có thể hiểu được.
Hàng chục đứa trẻ, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, ngồi chen chúc trong một căn hầm nhỏ cải tạo từ chuồng lợn. Chúng dường như không nhận thấy mùi hôi thối ngập tràn, lặng lẽ chờ đợi câu chuyện kết thúc.
Sau một loạt tiếng điện xẹt xẹt, cánh cửa chuồng không khóa bật mở, một người đàn ông đi ủng cao cổ bước vào, tay xách theo một chiếc thùng sắt, phía sau là mấy con chó béo tốt đang hung hăng sủa ầm ĩ.
“Gâu gâu gâu!” Chó sủa như thế đấy.
“Ai đói bụng không?” Người đàn ông thò tay vào thùng, lôi ra một tảng thịt khó nhận ra xuất xứ.
Một đứa trẻ thân mình đầy vết bầm tím, mắt đỏ hoe, nuốt nước bọt.
“Gâu…” Người học theo tiếng chó, sủa như thế đấy.
“Không giống rồi.” Người đàn ông lắc đầu, vứt miếng thịt cho đám chó phía sau.
Đứa trẻ nhìn thấy đàn chó tranh nhau ngoạm miếng thịt, lập tức lăn xả về phía chân người đàn ông.
“Gâu gâu gâu!” Khi người ta đói quá, trở thành chó, sủa cũng phải như thế.
Người đàn ông hài lòng, đá đổ thùng sắt, vỗ tay cười ha hả.
Những mảng thịt thối rơi vung vãi khắp nơi. Đám trẻ đói khát tự lao vào tranh giành, vừa nhai vừa sủa theo kiểu chó.
Chúng đều là những đứa trẻ bị bắt cóc, buôn bán từ khắp nơi, qua đường thủy rồi chở vào núi và bị quản lý tập trung.
Cậu bé ngồi ở góc trong cùng, mặt không chút cảm xúc. So với đồ ăn, cậu có vẻ hứng thú hơn với con bọ đang cố bò lên từ cái rãnh đất.
Con bọ chật vật bò đến miệng rãnh thì bị cậu dùng ngón tay búng ngược trở lại.
Trước khi đợt chia thịt thứ hai bắt đầu, có một đứa trẻ chạm nhẹ vào vai cậu, đưa cho cậu nửa miếng thịt đã ăn dở. Nó là đứa học tiếng chó giỏi nhất nên luôn giành được phần thịt to nhất.
“Lai Phúc, sao mày cho nó?” Một đứa khác thì thầm hỏi.
Những đứa trẻ bị xem như súc vật, cho đến khi tìm được người mua, tên tuổi của chúng đều bị tước đoạt để tiện cho việc quản lý và đôi khi để mua vui cho người đàn ông.
Lai Phúc không nói gì, kiên nhẫn đưa miếng thịt.
Cậu bé không nhận, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ vừa lên tiếng. Dưới mông nó là một mảnh kim loại sắc lẹm.
Nếu sử dụng khéo léo, mảnh kim loại đó có thể dễ dàng cắt đứt động mạch hoặc cổ họng, giống như cách người ta cắt tiết gà.
Tay vừa vung, cơ thể đang vùng vẫy trong phút chốc lập tức duỗi thẳng ra, chỉ còn lại những cử động co giật của dây thần kinh.
Tiếng nhai nuốt vang lên liên tục, hầu như không có tiếng nhai. Cho đến khi cả không gian chìm trong im lặng, câu chuyện về “Trầm Hương cứu mẹ” lại tiếp tục. Hai luồng âm thanh khác biệt nhưng lại đan xen một cách liền mạch, khiến cho thực tại bị xóa nhòa, không ai biết được thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tại sao phải ăn nhanh như thế, chẳng lẽ không thể vừa nghe chuyện vừa ăn sao?
Tất nhiên là có thể.
Người mở đài radio sẽ “giúp” chúng tiêu hóa, bằng những cú đấm, cú đá, cho đến khi đứa trẻ bị đánh đập phải nuốt trọn cả thịt lẫn răng của mình.
Cậu bé hôm nay không ăn gì, như thường lệ lại bị kéo ra ngoài.
m thanh của những cú đấm vang lên rõ mồn một trong chuồng lợn. Những con người bị thuần hóa, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy sợ hãi.
“Đi đưa cơm đi.” Người đàn ông lau máu trên nắm đấm.
Cậu bé không chút phản ứng, đứng dậy bước đi. Dù bị suy dinh dưỡng, cậu vẫn cao hơn đám trẻ khác, chỉ thua người đàn ông kia nửa cái đầu. Ánh mắt cậu dừng lại ở yết hầu của hắn.
“Hôm nay có gì bất thường không?” Trước khi cậu rời đi, người đàn ông hỏi.
Cậu bé lắc đầu mà không cần nghĩ ngợi.
Người đàn ông yên tâm, đưa tay xoa xoa vùng hạ bộ, chuẩn bị đi thử “hàng mới” vừa đến.
Cậu bé đặt khay thức ăn trước một căn nhà lụp xụp. Cánh cửa có một lỗ nhỏ, đủ để người bên trong thò tay ra lấy thức ăn.
Một bàn tay gầy gò vặn vẹo thò ra ngay lập tức, móng tay không biết đã bao lâu không được cắt, đầy bùn đất. Khi thức ăn đã bị lấy đi, những mẩu còn sót lại dường như đã quá xa tầm với.
“Mẹ…” Cậu đẩy nhẹ khay thức ăn. Cậu rất ít nói, và càng hiếm khi phát âm từ này, nghe như một cỗ máy hư cũ kẹt cứng đang cố hoạt động.
“Đừng gọi tao là mẹ, đồ súc sinh!” Người phụ nữ bên trong gào lên điên loạn.
Tiếng đấm cửa vang rầm rầm khiến cậu nhớ ra lý do vì sao mình là đứa duy nhất được thả ra ngoài để đi lại.
Vì cậu không giống những đứa trẻ khác, cậu là con của tên bắt cóc.
Những đứa trẻ khác bị đẩy xuống hố sâu của thế giới tăm tối này, chịu đủ mọi đau khổ. Còn cậu sinh ra từ nơi đó, và rồi một ngày nào đó, cậu cũng sẽ chết ở đây.
Mục nát, thối rữa, cuối cùng chẳng còn lại gì.
Thật ra cậu có một mong ước, trước khi chết, cậu muốn được gặp mẹ một lần.
Mỗi đứa trẻ bị bắt cóc đều có những đêm giật mình tỉnh giấc, chúng đều khóc gọi mẹ. Mẹ là cái ôm, là những nụ hôn, là những lời an ủi.
Trong tâm trí non nớt của cậu bé, hình ảnh của mẹ cũng được nhào nặn lên như thế.
Một người sẽ không đánh cậu, không bắt cậu đến những nơi hành hình động vật, không bạo hành, không đánh đập. Có mẹ, cậu sẽ không cần phải che giấu thân phận của mình, ngồi trong vị trí của nạn nhân, chịu đựng sự đau đớn này nữa.
Cậu muốn kết thúc tất cả, trước khi có ai đó bị cậu làm tổn thương.
Cậu trở lại chuồng lợn, ngồi xuống đống rơm khô, từ từ nằm xuống, câu chuyện buồn vẫn tiếp tục vang lên.
Một tia nắng xuyên qua lỗ hổng trên mái chiếu xuống hai đứa trẻ đang miệt mài mài nhọn miếng kim loại. Tia nắng lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt lạnh lùng của cậu bé.
Trầm Hương cứu mẹ, cậu đã bổ đôi ngọn núi nào nhỉ?
Phải chăng là ngọn núi của tình cha?