Không chỉ ánh nắng khó thu dọn, mà còn cả những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn.
Lộc Nhung xách cổ Lộ Lộ, gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị, giọng điệu cũng đầy vẻ trách mắng.
“Trẻ con làm vỡ cốc thì có gì ghê gớm đâu.” Tần Bắc Phong đứng bên cạnh, thản nhiên nói. “Không phải không mua lại được.”
Nên anh mới đặc biệt chuẩn bị cho nó một tủ riêng để cất giày bị cắn nát và những chiếc cốc chuẩn bị bị đập vỡ sao. Lộc Nhung không buồn tranh cãi với anh, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên liên tục, cô đặt Lộ Lộ vào lòng anh rồi đứng dậy ra mở cửa.
“Nghe thấy rồi!” Cô quay lưng lại nói to.
Cửa mở, người đứng bên ngoài khiến Lộc Nhung ngạc nhiên. Là một cặp vợ chồng trung niên hoàn toàn xa lạ, tay xách theo không ít hộp quà to nhỏ.
Người phụ nữ thấy cô thì nở nụ cười, kéo bé gái nhỏ nhắn đang trốn sau lưng mình ra.
Cô bé mặc chiếc váy búp bê đáng yêu, ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: “Chào chị ạ, em là Nam Nam.”
“Chào Nam Nam.” Mặt tròn trịa, mắt cũng tròn xoe, khiến tim Lộc Nhung mềm nhũn. Cô ngồi xuống chào lại cô bé, rồi bối rối nhìn về phía cặp vợ chồng kia: “Cho hỏi có chuyện gì sao ạ?”
Vừa dứt lời, cô bé đã thấy Tần Bắc Phong ở trong phòng, giọng lập tức cao hẳn lên, gọi to: “Chú Siêu Nhân, ôi, dũng sĩ mèo mèo!”
Vẻ mặt của hai vợ chồng trung niên lập tức chuyển từ vui mừng sang xúc động, liên tục cúi đầu cảm ơn, bỏ cả đồ trong tay xuống, lao tới muốn nắm lấy tay Tần Bắc Phong.
Tần Bắc Phong dĩ nhiên không bắt tay, mặt lạnh lùng, nâng Lộ Lộ lên cao để tránh đi.
“Mèo mèo bay lên cao rồi!” Cô bé Nam Nam vui sướng hét to.
Không khí trở nên gượng gạo khó xử, còn Lộc Nhung thì hoàn toàn ngơ ngác. Đến khi cô sợ cô bé bị gió lạnh ngoài hành lang thổi trúng nên mời cả ba người vào trong nhà, lúc đó mới rõ đầu đuôi câu chuyện.
Theo lời người bố tức giận kể lại, lão già vừa dọn đi khỏi khu là một tên cầm thú, lừa bé Nam Nam bằng kẹo bánh và đồ dùng học tập, dụ dỗ cô bé vén váy để lão ta sờ mó.
Nói đến đây, người mẹ suýt nữa bật khóc: “May mà…”
May mắn là hôm đó khi lão già chuẩn bị ra tay với Nam Nam trong vườn khu chung cư, Tần Bắc Phong đã đi ngang qua.
Anh không nhiều lời, trực tiếp tung chân đạp thẳng khiến tên cầm thú ngã ngửa bốn vó lên trời, lăn lộn trong bãi cỏ, sau đó tiến lên tóm lấy cổ áo lão ta, gằn giọng cảnh cáo.
“Tôi chỉ cảnh cáo ông một lần thôi. Còn dám động vào cô bé ấy, hoặc bất kỳ ai trong số đám trẻ, tôi sẽ cắt quả cà khô quắt của ông rồi bắt ông tự nuốt lấy, để ông chết ngạt mà không nhắm mắt được. Thằng này nói là làm.”
Tần Bắc Phong hiểu rất rõ rằng, đối với mấy tên cầm thú đã có tuổi, báo cảnh sát cũng chẳng thể giam giữ được bao lâu. Nếu lão ta tỏ thái độ tốt một chút, khóc lóc vài câu, khả năng cao sẽ được giảm nhẹ tội. Hơn nữa, nếu sự việc bị làm lớn, dư luận có thể khiến cho tâm lý cô bé bị ảnh hưởng sau này. Hiện giờ Nam Nam vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tương lai chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong tâm hồn.
“Cậu đã giúp dập lửa lần trước, cả nhà chúng tôi ôm Nam Nam đứng nhìn một hồi. Nam Nam cứ gọi mãi ‘chú Siêu Nhân’. Lúc về hỏi, mới biết…” Người bố kể mà lòng đau như cắt. “Thảo nào Nam Nam nhất quyết không cho tôi đến gần mỗi khi thay đồ đi ngủ, nói rằng đó là chú Siêu Nhân dặn.”
Khi đó, vợ chồng họ còn tưởng là trường tiểu học của Nam Nam đã dạy môn giáo dục giới tính, thấy cũng không cần thiết lắm. Giờ nghĩ lại, chỉ càng thêm kinh sợ.
“Thật sự phải cảm ơn cậu nhiều lắm.” Người bố ngàn lời cảm tạ, suýt nữa quỳ xuống mà lạy.
“Không có gì.” Tần Bắc Phong hiếm khi không đen mặt: “Đều là những người có con gái thôi mà.”
“Anh có con gái sao?” Người mẹ nhìn thoáng qua Lộc Nhung trẻ trung đứng bên cạnh, hỏi. “Được mấy tuổi rồi?”
Làm bố mẹ, buồn vui hỉ nộ đều xoay quanh con cái. Chủ đề vừa chuyển, nét mặt hai vợ chồng cũng bớt đi phần u ám.
Nghe hai người nói đến chuyện của Nam Nam, lòng Lộc Nhung cứ nhấp nhổm không yên. Cô chớp chớp đôi mắt cay xè, quay đầu nhìn về phía bên cạnh ghế sofa.
Nam Nam và Lộ Lộ đang chạy nhảy đùa giỡn, nụ cười của cô bé ngây thơ trong sáng, không chút dấu vết của bóng tối.
“Đang đuổi theo con gái hai người đó.” Cô không nhịn được, khẽ mỉm cười.