Mục lục
Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề không phải là to hay nhỏ giọng, mà là mỗi khi ở cùng Tần Bắc Phong, tai Lộc Nhung lúc nào cũng đỏ lựng, như thể phủ một lớp phấn hồng, đỏ tươi như có thể nhỏ ra máu.

“Không được quậy phá nữa!!!” Lộc Nhung cầm điện thoại, gõ nhanh mấy chữ cho anh xem, thêm một loạt dấu chấm than thể hiện sự bực bội.

Tần Bắc Phong liếc mắt nhìn, không phản đối, tay anh vẫn tiếp tục đặt trên bụng cô.

Thôi, để anh xoa bụng cũng được. Lộc Nhung không dám làm lớn chuyện, lại càng không đủ dũng khí để nói rằng cô bị anh làm đến mức bụng dưới nặng nề, đau ê ẩm, nhờ anh đỡ nên cảm giác căng tức đã giảm đi không ít.

“Thật sự là tiếng tivi, mình tiếp tục nói về mèo con nhé.” Cô cố gắng nhấn mạnh với người xem, chuyển đề tài, “Mèo con dễ thương quá phải không?”

Nào ngờ càng nói càng đuối lý, khiến đám người kia càng thêm nghi ngờ.

[Chắc chắn không phải tivi đâu, không ăn được dưa hôm nay thì tôi không ngủ.]

[Đồng ý, mặc dù mèo con rất dễ thương.]

[Khen mèo con không ảnh hưởng gì tới việc chúng tôi đoán xem người đàn ông bên cạnh Lộc Bảo là ai.]

[Câu hỏi cuối cùng của buổi ASMR hôm nay đã xuất hiện rồi.]

Đám người này càng nói càng xa sự thật, Lộc Nhung muốn khóc mà không dám khóc. Chưa kể, Tần Bắc Phong còn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa.

“Anh không dễ thương à?” Tần Bắc Phong khẽ hỏi.

Ít ra lần này cô đã có kinh nghiệm, vừa dứt lời đã che ngay micro, không để âm thanh của anh lọt ra.

“Mèo con biết kêu ‘meo meo’ nên dễ thương. Anh có biết không?” Lộc Nhung nhỏ giọng lẩm bẩm.

Anh biết làm em kêu meo meo, Tần Bắc Phong nhịn không nói ra câu đó, sợ cô sẽ tức giận. Anh âm thầm nuốt lời nói thô tục xuống rồi nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi micro.

“Grừ.” Anh cúi đầu, uốn người, kê cằm vào hõm cổ cô, khẽ phát ra âm thanh không rõ là tiếng mèo kêu hay tiếng thú dữ gầm gừ.

[Ê, âm thanh gì nữa đây?]

[Lộc Bảo nuôi hai con mèo à?]

[Chắc là hai con đấy, nghe không giống tiếng mèo con.]

“Ừ, là hai con,” Lộc Nhung cắn răng trả lời trước những câu hỏi tới tấp của fan.

Kẻ gây sự thì chẳng chút xấu hổ, ngược lại còn cười sảng khoái, hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến cô ớn lạnh.

Lộc Nhung không nói nên lời, đôi môi run rẩy, chỉ khẽ mở ra rồi khép lại.

“Giờ có thể khen anh dễ thương rồi.” Chơi đùa một hồi, Tần Bắc Phong nhấc tay, để cô che lại micro, vẻ mặt đắc thắng.

“…”

“Khen anh đi?” Nhìn vẻ ngơ ngác của cô gái, Tần Bắc Phong buồn cười, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô.

Tai cô mềm mại khiến anh liên tưởng đến một phần thịt khác cũng nhỏ nhắn, mềm mịn và thơm ngon không kém.

“Ưm…” Lộc Nhung cắn môi để ngăn tiếng rên thoát ra. Cô thấy màn hình liên tục hiện lên bình luận của người hâm mộ, không muốn làm ngơ họ nhưng cũng không thể đẩy anh ra, đành để anh nghịch ngợm đôi tai mình, thân thể khẽ run rẩy.

[Con mèo còn lại là mèo lớn phải không? Nó lớn cỡ nào, nặng bao nhiêu ký?]

m thanh ẩm ướt và mơ hồ cứ vang lên trong tai khiến cô đầu óc rối bời. Lộc Nhung chưa bao giờ biết tai mình cũng nhạy cảm đến vậy, trong lúc luống cuống, cô buột miệng nói ra một con số, “mét 98.”

[?????]

[Hình như tôi vừa nghe thấy một câu không nên nghe.]

[Trời ơi, thế này là thế nào?!]

“Là chiều dài, chiều dài của mèo đấy, em không biết cân nặng, chỉ biết chiều dài thôi.” Lộc Nhung hoảng hốt, không cam tâm bỏ cuộc, cố gắng chữa cháy.

Tần Bắc Phong cười đến nỗi không nhịn được nữa, thở dồn dập, đầu lưỡi quấn lấy tai cô, như thể đang theo nhịp mà thọc sâu vào cái lỗ nhỏ bé.

Anh thật sự rất muốn quỳ xuống, dùng lưỡi liếm láp, làm cô kêu lên khi cảm nhận từng chuyển động của anh trong âm đ*o cô.

[Ồ, có tính cả đuôi không?]

[Dài hai mét thì chắc là mèo Ragdoll hoặc mèo Maine Coon rồi.]

Người xem vừa đùa giỡn vừa thật lòng thảo luận về giống mèo, một số còn chưa nhận ra điều bất thường.

Lộc Nhung xấu hổ đến nghẹt thở, gần như không thể thở nổi, nhanh chóng tắt micro và chuyển sang danh sách phát nhạc, giả vờ tạm rời khỏi phòng phát sóng.

Thời gian tạm dừng chỉ có năm phút.

“Đừng liếm nữa, anh Tần… đừng mà.” Lưỡi thô ráp của anh vẫn không ngừng quấy rối lỗ tai cô, Lộc Nhung không thể né tránh, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay anh.

“Em không tập trung livestream.” Tần Bắc Phong cười khẽ, nhẹ nhàng rút lưỡi ra sau khi cắn nhẹ một cái, giọng anh đầy nghiêm trang nhưng lại ẩn chứa sự khiêu khích, “Chiều dài mét 98, có tính cả đuôi không?”

Năm phút, đủ để anh chơi đùa một lúc.

Lộc Nhung nghẹn ngào, không nói nên lời. Chỉ vừa bị hôn lên tai mà đùi cô đã run rẩy, giữa hai chân ẩm ướt.

Cơ thể mềm mại và nhỏ nhắn của cô cuối cùng cũng giãn ra, Tần Bắc Phong liếm môi, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu tính cả đuôi, thì là bao nhiêu? Đuôi lớn mèo dài thế nào, Nhung Nhung nhớ không?”

“Đừng nói, đừng nói nữa…” Lộc Nhung vừa thoát khỏi nụ hôn của anh, loạng choạng đứng lên, nhưng không cẩn thận ngồi sụp xuống bàn.

Chiếc chăn mỏng tuột xuống ngay lập tức, váy ngủ cũng bị vén lên, lộ ra lớp quần lót bọc lấy phần giữa hai đùi, đập thẳng vào ánh mắt đen sẫm của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK