Xong rồi…
Cô nắm chặt tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi vì căng thẳng.
Chưa kịp tính toán khả năng chạy trốn, Tần Bắc Phong đã chậm rãi tiến đến gần, nở nụ cười nhạt, hỏi: “Nhớ anh rồi à?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy, nóng hơn bình thường, khiến Lộc Nhung vội vàng che cổ, bước nhanh lên trước để tránh xa.
Rõ ràng người không mặc gì là anh, nhưng cô lại cảm thấy mình mới là người trần trụi, như thể mọi suy nghĩ của cô đã bị anh nhìn thấu.
“Không phải.” Cô lí nhí phủ nhận.
“Thế thì là gì?” Tần Bắc Phong khẽ cười, rồi đứng yên phía sau cô, như một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô, bình thản chờ đợi cô bịa ra một lý do hợp lý.
Lộc Nhung suýt nữa đã thốt lên rằng mình nhớ con mèo nhỏ. Nhưng nếu nói thế, chẳng phải sẽ ngầm thừa nhận điều anh nói tối qua sao?
Mặt cô bỗng mếu máo, ngập ngừng một lúc lâu rồi mới đưa ra một câu trả lời ngượng ngùng: “Là con mèo nói nó nhớ em.”
Chỉ cần đổi chủ ngữ là ý nghĩa đã khác hẳn.
“Nó nói thế nào?” Tần Bắc Phong nhướng mày.
“Gọi điện cho em.” Vừa dứt lời, Lộc Nhung cúi gằm mặt xuống, hối hận vì đã không nói thật ngay từ đầu.
“Ồ——” Tần Bắc Phong kéo dài giọng, vỗ nhẹ lên đầu cô gái đang tỏ ra đáng thương, rồi sải bước qua cô. “Vậy hai chị em cứ giao lưu tình cảm đi.”
Chị em cái gì chứ, Lộc Nhung nghĩ thầm, cảm nhận sự chạm nhẹ trên đỉnh đầu. Ánh mắt cô e dè dõi theo bóng lưng của anh, vô tình liếc qua thứ khủng khiếp giữa hai chân anh rồi lập tức quay đi, tìm cách đánh lạc hướng ánh nhìn.
Chỉ cần một cái liếc thoáng qua, cô đã đứng hình.
Ngoài chiếc giường lớn ở trung tâm và đống dụng cụ tập thể hình ở góc phòng mà cô không hiểu nổi công dụng, căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Chỗ của mình thì chật chội đến mức không có chỗ ngồi, còn ở đây lại rộng đến mức không có gì để đặt chân.
Nơi này đâu giống nhà, thậm chí không thể gọi là nơi trú thân.
Giống như tổ chim mà loài chim di cư dựng tạm trên đường đi bằng vài cành khô và lá mục. Khi muốn rời đi, chúng có thể bay đi bất cứ lúc nào mà không để lại dấu vết nào.
“Anh ngủ một lát, khi nào nhớ anh thì gọi dậy.” Không biết cô đang nghĩ gì, Tần Bắc Phong ngáp dài rồi úp mặt nằm xuống giường.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng, trêu đùa cô, nhưng những cơn đau nhói trong đầu liên tục phá vỡ những hình ảnh đẹp đẽ ấy.
“Ồ——” Lộc Nhung kéo dài giọng, chẳng biết làm gì hơn. Cô đã đến đây rồi, vậy mà anh lại đi ngủ.
Nếu là ngày thường, phản ứng này của cô chắc chắn sẽ bị Tần Bắc Phong coi như một sự khiêu khích, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng bây giờ…
Anh nằm yên bất động, chìm vào giấc ngủ.
Lộc Nhung bĩu môi khó chịu, cảm nhận sự cọ xát nhẹ nhàng của cục lông xù dưới chân mình.
“Meo.” Con mèo nhỏ khập khiễng bước tới, ngồi xuống chân cô.
“Meo meo.” Cô vui mừng ôm nó lên, vùi mặt vào bụng nó.
Chú mèo nhỏ hôm qua đã được tắm rửa ở phòng khám thú y, thơm phức dé hà.
Mùi hương nhẹ nhàng của động vật nhỏ khiến cô dịu lại. Cô ngước mắt lên từ bụng mèo, một lần nữa nhìn về phía Tần Bắc Phong đang ngủ.
Anh nằm trên giường, cơ bắp nổi lên tạo thành một đường cong uyển chuyển. Lưng trần của anh phập phồng theo nhịp thở, như một dãy núi hùng vĩ đang sống.
Cô bất giác nhớ lại bài văn mà mình từng viết hồi nhỏ: Bờ vai của bố rộng như núi, là điều ước chung của mọi đứa trẻ.
Thế nhưng điều ước chỉ là điều ước. Bố cô đã sụp đổ, những tảng đá rơi đè nát cô đến mức không thể thở nổi, khiến cô vùng vẫy trong bóng tối, cố gắng giành lại sự sống.
Những ký ức đau buồn cứ ùa về, khiến cô siết chặt con mèo nhỏ trong tay. Cô khẽ hỏi nó: “Chúng ta lại gần chút nữa được không?”
Cô muốn tiến lại gần anh, tìm chút an ủi về tinh thần.
“Meo?” Con mèo không hiểu gì cả.
“Là mày nói ‘được’ đó nhé.” Lộc Nhung đỏ mặt, giả vờ như mình đã hiểu lời con mèo.
Cạnh giường hơi lún xuống khi cô cẩn thận quỳ gối ngồi xuống bên anh. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, những đường nét như được chạm khắc rõ ràng, một bên sáng một bên tối.
Sự tương phản mạnh mẽ ấy khiến cô bối rối. Cô chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của anh. Không ngờ, khi không còn vẻ lạnh lùng, anh lại có thể trông ấm áp đến vậy.
Cô vô thức đưa tay ra, định chạm vào hình bóng mờ ảo trước mặt.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào làn da nóng rực của anh, nhiệt độ bất thường ấy đã phá vỡ mọi cảm xúc dịu dàng vừa mới nảy sinh.
Anh đang sốt.
Chắc là do hôm qua dính mưa, Lộc Nhung bỗng thấy hối hận, lo lắng muốn đánh thức anh: “Anh Phong, anh Phong…”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như đám mây xa xăm, lúc gần lúc xa. Tần Bắc Phong khẽ nhướng mày, mí mắt nặng trĩu hé mở. Đầu anh theo ngón tay cô ngẩng lên rồi đổ xuống, gối đầu lên tay cô. Đôi mắt thường ngày sâu thẳm và khó đoán giờ tràn đầy sự ngơ ngác.
“Ừm?”
Nghe ngoan quá.
Tim cô bất giác thắt lại, giọng nói càng trở nên dịu dàng: “Anh bị sốt rồi, nhà có thuốc không?”
Cô nhìn quanh căn phòng trống rỗng, đến cả một cái tủ cũng không có chứ nói gì đến thuốc.
“Ở chỗ em có, để em đi lấy cho anh.” Cô vừa nói vừa định đứng dậy.
“Nhung Nhung.” Giọng anh khàn khàn gọi cô lại.
Cánh tay tưởng chừng như không còn sức lực của Tần Bắc Phong vòng qua eo cô, từ từ siết chặt cho đến khi cô bị giữ chặt trong vòng tay anh. Đầu anh tự nhiên vùi vào giữa hai chân cô, hít lấy mùi hương quen thuộc, giọng anh trầm đục: “Đừng đi.”
“Em không đi.” Cảm giác trống rỗng trong lòng cô lớn dần, chiếm trọn toàn bộ trái tim, không còn chỗ cho bất kỳ điều gì khác. Cô dịu dàng vuốt ve những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên thái dương anh.
Những ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve khiến anh bình tĩnh lại. Cứ như vậy, anh lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cô.
“Con mèo nhỏ bị nghẹn khó chịu không nói được, anh cũng không chịu nói sao?” Sao có người bệnh mà không chịu nói gì nhỉ? Cô thắc mắc, giọng đầy thương cảm. Nhưng sau đó, càng nghĩ cô càng thấy bực bội, liền véo tai anh, lẩm bẩm: “Mèo lớn.”
Chẳng phải mèo lớn sao? Bình thường ngạo mạn, kiêu căng là thế, thế mà khi bệnh lại nằm rúc vào giữa hai chân cô như mèo nhỏ làm nũng.
Cô vừa véo tai, Tần Bắc Phong vô thức nhíu mày, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không rõ ràng.
“Mẹ…”