Tần Bắc Phong đưa bà lão bị ngạt khói đến mức tạm thời hôn mê lên xe cứu thương, sau đó ở lại phối hợp với lính cứu hỏa để tìm hiểu nguyên nhân cháy.
Thì ra là bà lão đun thuốc bắc bằng lò trong nhà, vô ý làm rèm cửa bốc cháy.
Lính cứu hỏa gập sổ ghi chép lại, định vỗ vai anh một cái để cảm ơn vì đã giúp họ giảm bớt không ít phiền toái.
Tần Bắc Phong vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lãnh đạm nghiêng người né tránh.
Bầu không khí chợt ngưng đọng trong giây lát. Lính cứu hỏa đưa cả hai tay ra, vỗ mạnh lên vai anh, đồng thời gọi các đồng nghiệp đang phát sổ tay phòng cháy xung quanh tới, giới thiệu:
“Nào, gọi một tiếng anh Tần đi.”
Người lính cứu hỏa ấy thân hình cao lớn không kém gì Tần Bắc Phong, trên cánh tay gân xanh nổi lên, muốn thoát khỏi đòn kẹp của anh ta e rằng phải ra tay đánh trả. Tần Bắc Phong ngại gây chuyện, bèn khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Gật đầu xong, lại bị người lính cứu hỏa kia vò đầu một trận, khuôn mặt bỗng lộ rõ vẻ không vui, giống như một con mèo lớn bị vuốt ngược lông.
Lộc Nhung nhìn thấy cảnh này từ xa, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Người đàn ông này bề ngoài thì lạnh lùng, đơn độc, nhưng thật ra lại có quan hệ khăng khít với không ít người.
Cô khẽ nở nụ cười, đôi mắt cong cong. Triệu Tinh Tinh đứng bên cạnh thì trợn tròn mắt, ngơ ngác như chợt nhận ra điều gì, thốt lên: “Anh ta, gọi cậu là ‘bé con’?!”
“…”
Chết rồi, Lộc Nhung vội siết chặt vòng tay ôm chú mèo trắng trong lòng, ngay sau đó lại bình tĩnh làm như không có chuyện gì. Chơi thân với người đàn ông này lâu ngày, cô cũng dần trở thành một bậc thầy nói dối. “Bé con là anh ấy gọi con mèo chứ sao, chắc chẳng còn nhớ tớ tên gì nên cứ gọi là Lộ Lộ.”
“Vậy sao?” Triệu Tinh Tinh nửa tin nửa ngờ, xoa cằm ra vẻ đang suy nghĩ tìm kiếm lỗ hổng trong lời nói.
Lộc Nhung mỉm cười gượng gạo, định liệu có nên nhân cơ hội này mà nói hết mọi chuyện hay không, thì thấy Tần Bắc Phong có vẻ như đang tranh cãi.
“Anh kia, anh lấy cái gì đó, giao ra đây, tôi sẽ không báo cảnh sát.” Một người đàn ông đầu hói với giọng điệu hung hăng nói.
Tần Bắc Phong im lặng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đỉnh đầu người đàn ông, nhìn về phía mấy người phụ nữ trung niên đang thì thào to nhỏ phía sau hắn ta.
Những người phụ nữ đó nhận ra ánh nhìn của anh, lập tức cúi đầu, ánh mắt đảo quanh, không dám đối diện.
“Ông nghĩ tôi lấy cái gì?” Tần Bắc Phong thu hồi ánh nhìn, cười lạnh hỏi ngược lại.
“Bất kể là cái gì, cứ giao ra đi.” Người đàn ông hói bị thái độ của anh chọc giận, mặt đỏ bừng: “Đừng tưởng rằng anh đã cứu mẹ tôi…”
Lộc Nhung bước lại gần, lắng nghe đứt quãng những lời của những người xung quanh, cuối cùng cũng hiểu được nguyên do.
Có người nhìn thấy Tần Bắc Phong sau khi cứu bà lão ra, không màng nguy hiểm lao trở vào nhà giữa lúc lửa cháy. Đến khi đi ra, trong tay anh rõ ràng là đang cầm thêm thứ gì đó, bàn tay lớn nắm chặt, bảo vệ cẩn thận.
Con trai của bà lão sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên là cho rằng Tần Bắc Phong lợi dụng lúc cháy nhà để ăn cắp đồ.
Tần Bắc Phong thừa hiểu sự nghi ngờ của hắn ta, không thèm để tâm, tiếp tục hỏi: “Lúc nhà cháy, lúc mẹ ông ngất đi, ông ở đâu?”
“Tôi đang ở…” Gã đàn ông hói bỗng ấp úng.
Khi đó, hắn đang ở phòng chơi bài cách nhà không xa. Vừa hay chia được một tay bài tốt, hắn mừng ra mặt, lúc nhận tin nhà cháy còn tức tối chửi rủa, cho rằng bà lão này cũng biết chọn thời điểm gây chuyện thật.
“Tôi ở đâu thì mắc mớ gì đến anh. Ăn cắp thì giao đồ ra đây, hỏi lắm thế!” Gã đàn ông hói xấu hổ hóa giận.
Tần Bắc Phong không đáp lại, nhưng anh chàng lính cứu hỏa cao lớn kia thì tức điên, lớn tiếng quát: “Nói năng kiểu gì vậy?”
Bọn họ làm nghề này, gặp nhiều người xem tiền bạc quan trọng hơn cả mạng sống, cũng ghét cay ghét đắng những kẻ như vậy nhất. Mẹ ruột còn đang nằm trên xe cứu thương, chẳng buồn ngó ngàng, lại chạy đến đây hỏi chuyện tiền bạc trước.
“Sao thế, cùng một giuộc với nhau à, trong lúc cứu hỏa, cũng tiện tay lấy đi vài thứ hả?” Gã đàn ông hói không cam lòng, châm chọc khiêu khích.
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt của mấy người lính cứu hỏa lập tức sa sầm lại, cố nén giận.
“Chỉ là hỏi cho biết thôi mà.” Tần Bắc Phong lên tiếng chặn lời. Anh đã ngửi thấy mùi khói đặc trưng trên người gã đàn ông hói, thứ mùi mốc meo đặc trưng của phòng chơi bài. Vừa nói, anh vừa lấy món đồ trong túi ra ném thẳng vào mặt gã, giọng nói bình thản, không vui không giận: “Đúng là người con hiếu thảo.”
Một bức ảnh cũ kỹ, dù góc cạnh đã ngả vàng, cũng không thể che đi nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ đang ôm đứa trẻ trong lòng.
Gã đàn ông hói hết đỏ rồi lại tái, biểu cảm ấy suýt khiến Tần Bắc Phong bật cười, nhưng trong đôi mắt anh lại ẩn chứa chút gì đó khó có thể nhận ra – một cảm xúc cay đắng rất mơ hồ.
Theo sự rời đi của chiếc xe cứu hỏa, mọi chuyện đến đây coi như đã kết thúc. Nhưng những lời bàn tán xung quanh vẫn không ngừng lại.
“Không thể nào, ai lại liều mạng xông vào đám cháy chỉ vì một tấm ảnh chứ, không họ hàng thân thích gì cơ mà.”
“Chắc cứu người cũng chỉ là cái cớ thôi, chẳng phải nói đã từng ngồi tù sao?”
Những lời thì thầm tuy nhỏ, nhưng gió cuốn đi rồi gom lại, như dòng nước bẩn dưới cống từ từ dâng lên, tràn qua chân Tần Bắc Phong. Không sâu, nhưng đủ để khiến mỗi bước đi của anh trở nên khó nhọc.
Đường gân trên trán khẽ nổi lên, cảm giác khó chịu đã lâu không có lại dâng trào lên đến cổ họng. Đầu ngón tay theo bản năng co rút run rẩy, đó là dấu hiệu bạo lực trong anh muốn trỗi dậy.
Anh nhắm mắt, khi mở ra lại, ánh mắt trở về với vẻ tĩnh lặng, như một đống tro tàn vô cảm.
Những lời đồn thổi đã tạo nên một lớp kén dày trong trái tim anh, Tần Bắc Phong chẳng buồn bận tâm, định rảo bước bỏ đi, nhưng đột nhiên góc áo lại bị kéo mạnh, anh quay đầu lại thấy một đám lông trắng phất qua mặt.
Gạt sang một bên chiếc đuôi xù mượt, đập vào mắt anh là đỉnh đầu đen nhánh của cô gái. Cô kiên quyết đứng chắn trước người đàn ông, biểu cảm trên gương mặt không hề phù hợp với âm thanh nhỏ nhẹ kia, vừa kiềm chế lại vừa lạnh lùng.
“Vui lòng xin lỗi giúp tôi.”