Trước khi rửa mặt, cô gõ nhẹ lên cửa phòng bạn cùng phòng, trong đó vọng ra tiếng lẩm bẩm kêu rên.
Công ty của Triệu Tinh Tinh kết hợp nghỉ phép với ngày nghỉ Trung Thu, lắp ghép chỗ này chỗ kia, cuối cùng ghép xong mà cũng như không. Có vài nhân viên thậm chí còn phải làm bù. Nghe nói vì “người tài làm việc nhiều hơn, công ty cần các bạn.”
“Cái công ty chết tiệt, nghỉ lễ còn giống hệt ghép mã giảm giá của Pinduoduo, đầy bảy trừ năm.” Triệu Tinh Tinh tức tối, lôi quần áo mặc vào một cách loạn xạ.
Không đợi cô ấy mắng thêm, Lộc Nhung súc miệng, nhổ bọt, nói vọng ra: “Đừng giận mà, trưa nay ăn cá nhé.”
“Thật sao, lại là món nhà hàng tư nhân đó hả?!” Triệu Tinh Tinh lập tức ngừng phàn nàn, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng.
Dạo gần đây, Tần Bắc Phong thường giả dạng shipper mang thức ăn tới, món ăn ngon, phần lại đầy, Triệu Tinh Tinh luôn miệng khen ngon, nhưng không khỏi thắc mắc, nói rằng mình sống ở đây bao lâu rồi mà chẳng hề biết có một nhà hàng ngon như vậy.
Lộc Nhung bèn nói là cô tìm được một nhà hàng tư nhân, không nhận đặt ngoài.
Triệu Tinh Tinh không nghi ngờ gì, chỉ liên tục hỏi giá cả, nhấn mạnh mỗi người trả một nửa tiền cơm thì cô mới chịu ăn.
Lộc Nhung mỉm cười đồng ý. Lúc nói với Tần Bắc Phong, cô cũng đoán trước được vẻ mặt khinh thường của anh.
“Anh thiếu chút tiền đó chắc?” Người đàn ông mặc tạp dề hồng đứng xào rau, mặt không biểu cảm nói, xong lại cong môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Em mà thật sự thấy anh nấu cực quá, thì lấy thân báo đáp đi.”
Lộc Nhung không nói gì, ánh mắt hạ xuống tay anh, khẽ ngoắc ngón tay.
Triệu Tinh Tinh cố gắng chi li từng phút nghỉ lễ, tranh thủ từng giây. Vừa rửa mặt xong, cô đã lại chui vào phòng tắm, tiếp tục thư giãn cùng bồn tắm.
Tranh thủ thời gian này, Lộc Nhung báo cho anh biết đã đến giờ mang đồ ăn tới.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhìn qua lỗ nhòm, Tần Bắc Phong đứng trước cửa, xách theo vài hộp thức ăn.
“Mèo lớn.” Lộc Nhung lao tới ôm chầm lấy eo anh, đầu dụi vào ngực rắn chắc.
“Có mỗi việc mang cơm mà làm như lén lút ngoại tình vậy.” Tần Bắc Phong bật cười, xoa nhẹ đầu cô, giọng nói chuyển hướng. “Nhưng chơi trò shipper cũng thú vị đấy.”
Lộc Nhung ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Bao giờ thử trò shipper và bà nội trợ nhé?” Tần Bắc Phong đầy hứng thú đề nghị: “Bà nội trợ cô đơn gặp anh shipper khỏe khoắn, sơ ý làm đổ đồ ăn, làm bẩn áo quần. Hốt hoảng lau chùi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, loạn cào cào, đến lúc ông chồng về, chiếc quần lót đỏ của cô vợ vẫn còn treo trên đầu gã shipper…”
Anh tả chi tiết sinh động, Lộc Nhung nghe mà mặt tái xanh tái đỏ.
Cố nén cơn xấu hổ, cô nhón chân lên, nhảy bật khỏi mặt đất, đập đầu thẳng vào cằm hắn, rồi xoa trán bực bội. “Mèo lớn, đầu óc anh nghĩ gì không thế.”
“Nghĩ những chuyện mà mèo con thích thôi.” Tần Bắc Phong đáp đầy đương nhiên.
“Em không thích!”
Tần Bắc Phong không tranh cãi, chỉ đợi đưa hộp cơm cho cô xong, bất ngờ hỏi: “Vậy thợ sửa ống nước?”
Lộc Nhung nheo mắt, nụ cười treo bên môi chẳng chút chân thật, cô khẽ ngoắc ngón tay.
“Em mà cứ cắn tiếp, tay anh sắp bị em gặm đến hằn thành vân gỗ rồi đó.”
“Đáng đời!”
Miệng thì toàn nói những lời chẳng tốt đẹp gì, nhưng đồ ăn Tần Bắc Phong nấu lại ngon thật sự. Lộc Nhung vừa nhắc muốn ăn cá, anh đã thay đổi đủ kiểu, làm ra mấy món khác nhau.
Cá sốt đậu phụ, phần thịt cá ít xương được tẩm bột chiên giòn rụm, phủ lên lớp nước sốt chua ngọt, khi cắn vào, thịt cá mềm mại, nước sốt thấm đẫm bên trong.
Ngoài ra, anh còn làm món cá nấu cay, cá tuyết hấp với nấm thanh đạm hơn, thậm chí cả món canh cũng là canh cá rô đậu phụ.
Một bữa ăn no nê, đến nỗi Lộc Nhung và Triệu Tinh Tinh suýt nữa thì quên mất cách viết chữ “cá” luôn rồi.
Ăn uống thỏa thích xong, hai cô gái nằm ườn ra sofa, đợi thức ăn tiêu hóa. Còn chén bát, Lộc Nhung bảo rằng tiệm nhỏ sẽ có người đến thu dọn, chỉ cần đặt ra trước cửa là được.
Thấy bản thân như sắp trở thành “sâu gạo” chuyên ăn ngủ rồi, Lộc Nhung tình cờ lướt qua một video làm bánh trung thu. Cô suy nghĩ xem có nên làm cho Tần Bắc Phong vài cái để hợp không khí lễ, may mà trong bếp vẫn còn một cái lò nướng mini.
Nghe vậy, Triệu Tinh Tinh cũng nổi hứng theo, cô ấy ra ngoài mua nguyên liệu. Thấy trước cửa trống trơn, cô ngạc nhiên kêu lên: “Bên nhà hàng thu dọn chén đĩa nhanh ghê!”
Đang chăm chú ghi chép công thức, Lộc Nhung khựng tay lại, cúi đầu giả bộ không biết gì.
Nguyên liệu nhanh chóng được mua về, hai cô gái theo từng dòng ghi chép mà cân đong đo đếm, không sai chút nào, nặn ra vài chục cái bánh trung thu nhỏ, cẩn thận đặt vào lò nướng, xoay nút, cả quá trình nghiêm túc hết mức.
Kết quả là—
“Cháy rồi!” Vừa nói chuyện điện thoại, Lộc Nhung vừa tiện tay túm lấy một chiếc bánh trung thu cháy đen ném vào cái đĩa, kêu cạch cạch liên tục. Giọng nói của cô đầy uất ức làm nũng: “Rõ ràng em làm theo đúng như trong video mà.”
Tần Bắc Phong muốn cười mà không dám cười, sợ làm mèo nhỏ phát cáu, bèn nghiêm túc đáp: “Ừ, tất cả làtại bánh trung thu không xem video.”
“Mèo lớn, anh nói chẳng hợp lý chút nào!” Nỗi ấm ức trong lòng Lộc Nhung thoáng chốc tiêu tan, cô lầm bầm trách móc.
“Lý lẽ hay vợ, anh chọn vợ.” Tần Bắc Phong bật cười.
Cúp máy xong, Lộc Nhung vui vẻ trở lại bếp dọn dẹp đống hỗn độn.
Triệu Tinh Tinh vừa đăng xong bài lên mạng xã hội đã nhận được hàng loạt bình luận châm chọc từ bạn bè và đồng nghiệp. Thấy Lộc Nhung mặt mày hớn hở, cô ấy không cam lòng bước đến bẹo má cô bạn một cái.
Hai người cứ thế đùa giỡn, cười nói rôm rả. Giữa lúc vui vẻ, Lộc Nhung đột nhiên ngửi thấy một mùi khác lạ, cô vội vàng ngăn lại hành động của bạn.
“Mùi khét của bánh trung thu thôi mà.” Triệu Tinh Tinh không để tâm: “Mở cửa sổ ra cho thoáng chút là hết ấy mà.”
Đúng là mùi khét, nhưng lại từ bên ngoài bay vào bếp, hơn nữa còn kèm theo những tàn tro vụn vỡ bay lả tả.
Sắc mặt hai người cùng biến đổi, ý thức được có điều không ổn, vội vàng rướn người ra ngoài cửa sổ bếp nhìn. Chỉ thấy rèm cửa của một căn hộ thẳng trên tầng đang bốc lửa ngùn ngụt.
Cháy rồi.
Lộc Nhung chợt nhớ trên lầu là căn hộ của một bà lão sống một mình, không biết giờ này bà có ở nhà hay không. Cô và Triệu Tinh Tinh lập tức vừa gọi cứu hỏa vừa chạy lên tầng trên.
Vừa đặt chân lên cầu thang, cổ áo phía sau đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại, vừa quay đầu đã thấy một đám lông trắng phất qua mặt.
“Để anh đi, bé con em mang Lộ Lộ và bạn cùng phòng xuống dưới.”
Giọng nói của người đàn ông trầm ổn dứt khoát, như một liều thuốc an thần mạnh mẽ tiêm vào tinh thần hỗn loạn của cô gái, khiến người ta không tự chủ mà tin tưởng rằng chỉ cần có anh ở đây, mọi thứ sẽ đều ổn thỏa, bình yên vô sự.