Trong căn phòng tối om, cô cố gắng nhắm mắt tìm giấc ngủ, nhưng những ký ức cũ lại hiện lên chồng chéo.
Người bố cao lớn vô tình vung dây lưng hoặc bất cứ thứ gì cầm được như cây chổi, thanh phơi quần áo. Cô bé yếu ớt lủi thủi chạy trốn, vấp ngã, bò lê trên mặt đất, tiếng khóc xin tha vang vọng kéo dài thành một con đường lầy lội.
Lộc Nhung hoảng hốt mở bừng mắt.
Tiếng thở gấp của cô ngay lập tức khiến người đàn ông bên cạnh chú ý. Tần Bắc Phong kéo cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu, khẽ hỏi: “Bảo bối mơ thấy ác mộng à?”
“Không.” Lộc Nhung theo bản năng phủ nhận, hai tay không tự chủ siết chặt lấy anh.
“Sao vậy?”
Lộc Nhung không biết phải nói thế nào. Một lúc sau, cô mới thì thầm gọi: “Mèo lớn.”
“Ừ?” Người đàn ông đáp lại bằng giọng trầm thấp.
Thế nhưng khi Tần Bắc Phong đã đáp lời, Lộc Nhung vẫn không nói tiếp. Cô há miệng rồi lại chọn im lặng, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, càng nép sát hơn nữa như muốn khảm chặt vào người anh.
Tần Bắc Phong nhận ra sự do dự của cô gái nhưng không vội thúc ép, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cô từng chút từng chút một như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Hai người yêu nhau đã được một thời gian, Lộc Nhung có hơi béo lên, nhưng cũng chỉ từ gầy gò biến thành mảnh mai, vẫn còn cách xa vóc dáng đầy đặn mà anh mong muốn. Anh định tiếp tục chăm sóc cô cho đến khi đạt được tiêu chuẩn ấy.
Ngửi mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể anh, Lộc Nhung dần bình tĩnh lại. Trong lòng cảm thấy vô cùng biết ơn vì sự hiện diện của anh, không kìm được mà lại khẽ gọi một tiếng.
“Mèo lớn.”
“Ừ.”
“Mèo lớn.”
“Anh đây.”
“Mèo lớn.”
“Cho dù em gọi bao nhiêu lần, anh vẫn luôn ở đây.” Người đàn ông kiên nhẫn đáp lại từng tiếng một.
Cuối cùng, Lộc Nhung ngẩng đầu lên.
“Em kể cho anh nghe một câu chuyện trước khi ngủ nhé, chuyện hồi nhỏ của em…” Cô hít hít cái mũi cay xè, giọng nghèn nghẹn cất lời.
Tuổi thơ của cô gái đã từng có một khởi đầu đẹp như cổ tích, đáng tiếc lại không có được cái kết như mong muốn. Bấy lâu nay, cô vẫn luôn giả vờ tươi sáng, chôn giấu những phần tối tăm vào sâu trong lòng.
Giờ đây, cô tự tay khơi lại.
Cô vẫn nhớ rất rõ, có một lần, bố cô rõ ràng biết hôm ấy sẽ tổ chức họp phụ huynh nhưng vẫn uống đến say khướt. Sau đó, khi giáo viên nhắc đến chuyện có một cậu bạn trong lớp viết thư tình cho cô, ông đã mắng cô không biết xấu hổ trước mặt tất cả mọi người. Về đến nhà, ông thậm chí còn cắt tóc cô đi.
Những lọn tóc lả tả rơi xuống, mãi mãi trở thành cơn ác mộng không xóa nhòa trong tâm trí Lộc Nhung.
Còn một lần khác, cô thấy con gái nhà hàng xóm mặc đồ mới, chỉ nhìn nhiều hơn vài lần, đã nhận ngay một trận đòn roi.
“Mày nhìn người ta nhiều như thế, là muốn bỏ trốn như mẹ mày sao? Mẹ mày làm vợ người ta, còn mày thì muốn làm con gái người ta hả…”
Những tiếng quát mắng của bố dường như vẫn còn vang vọng bên tai, khiến toàn thân lạnh toát.
Cô kể đến đây thì không thể tiếp tục, nghẹn ngào muốn bật khóc nhưng cố gắng không để nước mắt trào ra, như bao lần cô từng lặng lẽ lau nước mắt một mình trong cô độc.
May mắn thay, bây giờ đã khác rồi.
Nụ hôn của Tần Bắc Phong rơi xuống trước tiên, nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay cô, dịu dàng áp lên khóe mắt, rồi chầm chậm cọ xát lên mí mắt đang run rẩy.
Điều gì đã khiến cô gái nhỏ này trở nên nhút nhát như vậy? Người đàn ông đã sớm đoán ra, nhưng khi chính tai nghe cô kể lại, lửa giận trong lòng dâng trào đến mức không thể kìm nén, đốt cháy trái tim khô cằn và khát máu của anh.
Anh rất muốn hỏi, bố của Lộc Nhung còn sống không? Hay là đã chết rồi? Nếu không, anh sẵn lòng giúp cô thực hiện nghĩa vụ của một chàng rể. Câu nói ấy vừa ra đến miệng lại bị nuốt ngược trở lại, cảm thấy không thích hợp.
Anh và cô đều có tuổi thơ gần như giống nhau, nhưng lại đi trên hai con đường đối lập.
Anh nhìn thấy sự tàn nhẫn, chấp nhận tàn nhẫn, và cuối cùng lấy tàn nhẫn để đối nhân xử thế, còn cô nhìn thấy tàn nhẫn, chối bỏ tàn nhẫn, cuối cùng dùng lòng nhân ái để sống.
May mà sau bao vòng vo, cuối cùng họ lại gặp nhau.
“Bảo bối, sau này em có về thăm nhà nữa không?” Tần Bắc Phong cẩn thận chọn từ ngữ để hỏi.
“Không, em… em không dám về. Dù gì ông ấy cũng là bố của em. Em nghĩ rằng không gặp lại sẽ tốt hơn.” Cô lẩm bẩm.
“Em đã làm rất tốt rồi.” Tần Bắc Phong không nói thêm lời nào khác. Anh hiểu rõ cô đã phải khó khăn thế nào mới có thể thành thật kể ra tất cả mọi chuyện, cũng không muốn cô sa lầy vào vũng lầy của tự trách và dằn vặt.
“Em không sai, em có thể làm được như vậy đã là rất đáng khen ngợi rồi.”
Những nụ hôn dịu dàng và lời tán thưởng đan xen bao phủ lấy toàn thân, khiến Lộc Nhung như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ánh mắt cô dần ngời sáng, không còn khóc nữa. Cô cẩn thận leo lên người anh, chọn tư thế mình yêu thích nhất để nằm sấp.
“Bố mẹ của mèo lớn là người thế nào nhỉ?” Cô hít hà mùi hương quen thuộc trên người anh, giọng thì thầm đầy tò mò.
“Bố mẹ của anh hả?” Thấy tâm trạng của cô khá hơn, lửa giận trong lòng anh cũng dần tan đi. Giọng nói trở lại với vẻ không kiêng nể, mang chút đùa cợt: “Cũng bình thường thôi.”
“Bình thường yêu nhau, bình thường sinh ra anh, rồi cũng bình thường nuôi anh lớn.”
Xin lỗi, anh không đủ can đảm để nói ra sự thật.
“Thật ra, bố anh cũng là một tên cầm thú, anh chính là con trai của một con cầm thú.”
Câu chuyện kết thúc bằng một lời bông đùa nhẹ nhàng, vẽ nên một dấu chấm câu hoàn hảo cho giấc mộng đẹp mà anh tự huyễn hoặc ra.
“Mặc dù hiện tại họ đều không còn nữa.”
Khóe môi Lộc Nhung vừa kịp nở nụ cười liền tắt ngấm, chỉ còn lại sự đau lòng. Cô dùng hết sức ôm chặt lấy anh: “Mèo lớn còn ở đây, thì họ cũng vẫn luôn còn ở đây.”
Sợ an ủi như thế chưa đủ, cô chủ động lần tìm môi anh: “Em cũng sẽ luôn ở bên anh, còn có cả Lộ Lộ nữa, chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Nụ hôn của cô vẫn vụng về như mọi khi, dũng cảm mà chân thành, hôn lên khiến mọi toan tính của anh đều không thể che giấu.
“Được.” Tần Bắc Phong mỉm cười, cùng cô môi lưỡi quấn quýt.
Hay là nói cho cô biết sự thật thử xem, cô gái của anh dịu dàng thiện lương như vậy, chắc sẽ chấp nhận con người thật của mình thôi nhỉ.
Thôi bỏ đi, anh không muốn đánh cược. Nếu thua, cái giá phải trả quá lớn, anh sẽ hóa điên mất.
Nụ hôn của người đàn ông ngày càng trở nên táo bạo, bàn tay cũng không còn yên phận. Ngón tay luồn vào chiếc áo ngủ lông mềm mại, nắm lấy bầu ngực mềm mịn, mặt Lộc Nhung đỏ bừng, cố gắng đẩy anh ra, không cho anh làm chuyện quá đáng.
Đáng tiếc, cô mới từ chối được vài lần đã bị những ngón tay thuần thục của anh trêu chọc đến mức toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Cô chỉ có thể thở dốc, trách móc trong sự bất lực: “Bố mẹ anh tốt như thế, sao mèo lớn lại hư vậy chứ?”
“Lớn lên không giống mà.” Tần Bắc Phong nhướn mày, nói rồi lại xoa nắn vài cái, bao trọn bầu ngực mềm mại của cô trong lòng bàn tay, thoải mái mà thưởng thức: “Con người vốn sẽ thay đổi mà.”
Mân mê thì mân mê, nhưng người đàn ông cũng không làm thêm điều gì khác. Cô gái vừa khóc một trận, nếu giờ bị anh làm thật, ngày mai e là mắt sẽ sưng đỏ như mắt thỏ mất.
Vậy nên, đôi tình nhân chỉ duy trì tư thế mờ ám, cọ sát, hấp thụ nhiệt độ cơ thể đối phương để lấp đầy nỗi khao khát của mình.
Tựa như hai mảnh ghép không hoàn chỉnh cuối cùng đã tìm thấy sự kết hợp trọn vẹn, không cần cố tỏ ra kiên cường, cũng chẳng cần bất kỳ ảo tưởng vô ích nào.