Tần Bắc Phong chỉ bảo rằng mèo con muốn chơi với dì.
“Nghe lời dì, buổi tối không được chạy nhảy lung tung.” Lộc Nhung không mảy may nghi ngờ, chỉ dặn dò thêm.
Dì Triệu không nỡ rời, đứng nép sau cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai tôi còn gặp được con bé nữa không?”
“Chưa chắc.” Tần Bắc Phong bình thản đáp.
“…”
Nào, hãy cầu nguyện cho đứa trẻ tội nghiệp sắp phải dấn thân vào hang cọp này, Triệu Tinh Tinh cầm lấy đôi chân trước của mèo con, chắp tay khấn vái.
Tám giờ rưỡi tối, buổi livestream bắt đầu đúng giờ.
Người hâm mộ ngay lập tức nhận ra sự thay đổi của bối cảnh, tò mò hỏi có phải cô đã chuyển nhà không, chuyển đến đâu vậy, đi kèm là những biểu tượng trái tim trông vừa đáng yêu vừa chứa đầy ý tứ tò mò.
Lộc Nhung vành tai hơi đỏ, thừa nhận mình đã dọn nhà, xoay ống kính lướt qua bóng lưng của Tần Bắc Phong.
[Ở chung rồi, trời ơi, Lộc Bảo của chúng ta trưởng thành rồi!]
[Đại ca đang làm gì thế, gọi đại ca lại đây nói chuyện đi!]
“Anh ấy đang tập luyện.” Lộc Nhung nhẹ giọng đáp, nhìn chăm chú vào từng động tác của anh qua ống kính.
Anh giơ tạ khởi động một lúc, giờ đang đấm bốc, từng động tác dứt khoát mạnh mẽ, mỗi cú đấm đều đánh trúng tâm bia phát ra tiếng vang trầm đục.
Trước đây khi tìm hiểu về các môn phòng thân, Lộc Nhung đã xem không ít video tư liệu, nhưng chưa có ai đánh đẹp và mượt mà như anh.
Cảm nhận được ánh mắt lén lút của cô, Tần Bắc Phong dừng tay, xoay người lại tung một cú đá hậu khiến bia ngã xuống không dậy nổi.
Anh vén vạt áo lau mồ hôi trên mặt, tiến tới gần máy tính. “Nhìn gì đấy?”
Mồ hôi thấm ướt áo ba lỗ, bắp ngực căng cứng rắn chắc hiện ra rõ mồn một, lấp đầy tầm nhìn.
Sao lại có người mặc áo mà còn quyến rũ hơn cả cởi áo vậy chứ? Lộc Nhung thầm kêu trời, giật mình tỉnh ra, vội vã giơ tay che camera nhưng đã không kịp.
Trong phòng livestream, tiếng trầm trồ ngạc nhiên dồn dập vang lên.
[Trời ơi trời ơi, cú đá đó nhắm trúng tim tôi mất rồi!]
[Trời ơi, đại ca đẹp trai quá đi, đại ca làm gì vậy, đại ca to quá trời!]
[Người ở trên đang nói to cái gì!]
[Cơ ngực, cơ ngực của đại ca bự chà bá dị nè, còn to hơn của tôi nữa!]
[Đặt camera xuống dưới ngực đại ca được không, tôi muốn nhìn anh ấy chống đẩy!]
[Người ta đâu phải muốn xem chống đẩy, người ta là thèm khát cơ thể của đại ca, đồ hư hỏng, tôi thì khác, tôi thành thật hơn, tôi muốn nhìn từ dưới hơn!]
[Cầu xin đại ca không mặc áo khi livestream lần sau, làm ơn đi!]
Lộc Nhung xưa nay luôn nghe theo ý kiến của fan, nhưng lần này lại phớt lờ đi, mấy người có biết để bắt anh ấy mặc áo đã khó khăn lắm rồi không?!
Cô liếc nhìn bờ ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại chẳng biết phải đặt tay chỗ nào, lẩm bẩm: “Em đang livestream.”
“Anh biết.” Tần Bắc Phong khẽ vỗ đầu cô, liếc mắt nhìn màn hình, lông mày chợt nhíu lại. Giờ con gái đúng là… chẳng giống trước đây.
Lộc Nhung nhìn ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt anh, nhớ lại chiếc điện thoại cục gạch của anh, nhớ dáng vẻ lạnh lùng ít nói với người khác phái của anh hàng ngày, trong lòng dấy lên chút buồn cười.
Tên cổ hủ này, chỉ dám bắt nạt em mà thôi.
Fan quá nhiệt tình, Lộc Nhung không biết phải làm sao, đành kéo Tần Bắc Phong vào cùng livestream. Nhưng làm sao để cả hai xuất hiện trong khung hình mới là vấn đề.
Quay bản thân thì chỉ thấy ngực của anh, quay anh thì lại chỉ thấy đỉnh đầu cô.
[Đỉnh đầu tiểu thư và quý ông cơ ngực không thể không kể đến cặp đôi đầy bí ẩn này]
[Là bí mật, không phải “ngực” đâu!]
[Thôi nào, hiểu là được rồi. Ừm, gọi là Ngài Ngực cũng không tệ!]
[Muốn làm mẹ nam, muốn làm mẹ nam (*)!]
(*) Cái nam mụ mụ ấy, chưa dịch thể loại đó nên chưa biết dùng từ sao.
Có anh bên cạnh, phòng livestream của Lộc Nhung đạt kỷ lục người xem chưa từng có, không ít streamer gửi tin nhắn riêng muốn mời cô PK tương tác.
Quản lý thấy đây là cơ hội tốt để tăng lượt xem, vượt qua ý kiến của Lộc Nhung mà tự mình sắp xếp.
Người PK đầu tiên là một nữ streamer gợi cảm quyến rũ, muốn thi nhảy với Lộc Nhung. Giọng cô nàng ngọt ngào thỏ thẻ, ánh mắt cứ liếc nhìn lên trên.
Sau một hồi cố gắng, cuối cùng chỉ thấy một nửa cằm của Tần Bắc Phong xuất hiện trên màn hình. Đôi môi mím chặt, đường nét góc cạnh toát lên vẻ nam tính vô cùng.
Điệu nhảy kết thúc, nữ streamer thở nhẹ, khe ngực lấp ló thấp thoáng. “Đại ca thấy em nhảy thế nào?”
Nói là PK với Lộc Nhung, nhưng cả câu chuyện lại nhắm thẳng vào Tần Bắc Phong.
Người hâm mộ lập tức bùng nổ, cảm thấy cô nàng thật không biết điều. Lộc Nhung chẳng quan tâm, trong mắt chỉ hiện lên chút lo lắng cho nữ streamer.
Quả nhiên, Tần Bắc Phong trầm giọng nói: “Bắt đầu nhảy đi chứ?”
“… Em vừa nhảy xong mà.”
“Ồ, tôi cứ tưởng cứ đang bị giật điện.” Tần Bắc Phong tay chống cằm, tay kia ôm lấy Lộc Nhung. “Người tiếp theo.”
Nữ streamer lủi thủi rời đi, người mới lên cũng chẳng khá hơn, lại là một nam streamer xui xẻo.
Nam streamer này đi theo lối trò chuyện, ra vẻ vô tình nhắc lại chuyện Tần Bắc Phong chửi người trong quán hoành thánh lần trước, vừa nói vừa ám chỉ rằng đã là streamer thì phải giữ hình tượng, không nên ỷ đông hiếp đáp người khác.
“Sao lại chửi người ta được.” Anh ta tỏ ra đau lòng.
Lòng bàn tay Lộc Nhung hơi siết chặt, lần trước mặc dù là do người ngoài mắng chửi ác ý trước, nhưng mình với tư cách là một streamer lại để mặc cho anh chửi trả như thế cũng không đúng. Một khi bị lôi ra mổ xẻ, dễ dàng trở thành chủ đề bôi nhọ.
Tần Bắc Phong không chút hoang mang, nhướng mày lên, thản nhiên đáp: “Tự học đi, anh không rảnh dạy cậu.”
“Phì.” Lộc Nhung không nhịn được bật cười.
Bình luận cùng cô hòa nhịp, cả dãy toàn “hahaha”.
“Tôi hỏi tại sao lại chửi người ta, chứ có phải hỏi cách chửi đâu.” Nam streamer gấp gáp.
“Người tiếp theo.”
Xin lỗi nhé, về khoản mỉa mai, nhà cô chưa từng thua ai, Lộc Nhung cười tít mắt thao tác máy tính.
Có hai ví dụ trước mắt, các buổi PK tiếp theo diễn ra hòa thuận hơn nhiều. Cho đến lúc kết thúc livestream cũng không có sự cố nào.
“Muộn rồi, tôi đưa cô ấy đi ngủ đây.” Tần Bắc Phong nói khẽ.
Tiếng anh vừa dứt, bình luận lại nổ ra.
[Ô ô ô ô ô đi ngủ kìa]
[Có ai như tôi không, tôi muốn biết đại ca đưa Lộc Bảo ngủ như thế nào cơ!]
[Không phải một mình đâu, tôi cũng muốn biết!]
[À, đi ngủ~ Đại ca vất vả rồi, Lộc Bảo vất vả rồi. Không không không, đại ca có thể vất vả, đừng để Lộc Bảo của chúng ta vất vả.]
Một hai người gì cũng nói nhăng cuội, vất vả cái gì mà vất vả, Lộc Nhung bị những lời ám muội của họ chọc đến xấu hổ lẫn tức giận.
Đang định nói vài câu giải thích, Tần Bắc Phong đã bế thốc cô lên, quay về phía micro: “Được, tôi sẽ cố để cô ấy không vất vả.”