Cô mua một túi kẹo bơ cứng ở một cửa hàng cũ kỹ trên phố, vừa đi vừa ăn, ăn xong một viên thì nhét vỏ kẹo vào túi. Mãi tới khi phát hiện Cố Viên đang nhìn cô mới nhét cả bịch kẹo vào túi.
Cố Viên đang xách ba lô của cô, cô lấy máy ảnh trong túi ra, đeo đôi bao tay mà Cố Viên đưa, tìm góc chụp.
Bãi biển mùa đông không thể so với mùa hè, người cũng thưa thớt.
Nước biển vỗ vào bờ, Phú Tiểu Cảnh cầm máy ảnh, ngồi trên đất, ngước nhìn Cố Viên, “Cười một cái.”
“Cô muốn kiểu gì, nếu không thì cô làm mẫu cho tôi trước thử xem.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ nghĩ rồi cười tít mắt, Cố Viên đưa tay xoa đầu cô rồi bỏ đi về phía trước, chỉ để lại cho cô một bóng lưng. Cô ngây người, đợi đến lúc định thần lại thì người đã đi xa.
Cô bĩu môi, chụp mấy tấm với bóng lưng anh rồi chạy đuổi theo.
“Cô muốn thả diều không?”
“Thả diều?”
Bên cửa hàng của một người Hoa bên đường, Phú Tiểu Cảnh mua một con diều hình gấu trúc.
Gió biển thổi mạnh nhưng con diều trên tay cô không bay lên được.
Cuối cùng con gấu trúc cũng bay lên trời từ tay Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh cầm ống dây cước, chân dẫm lên bờ cát xám, ngửa đầu nhìn lên trời. Con gấu trúc ngày càng cao và cách xa cô hơn.
Ngày mùa đông rất ngắn, mặt trời từ từ lặn xuống mặt biển.
Phú Tiểu Cảnh đưa diều cho Cố Viên, lấy máy ảnh chụp cảnh hoàng hôn.
“Cô có thử chụp ảnh khi cưỡi ngựa chưa?”
“Điên quá, ngã chết thì sao?” Phú Tiểu Cảnh không muốn chết ở đây.
Trên bờ biển có cưỡi ngựa trả tiền, Phú Tiểu Cảnh lấy 5 đô tiền của mình ra để cưỡi ngựa. Cô ngồi trên lưng ngựa, chụp lại cảnh mặt trời ngày càng đỏ rực, mặt trời to như trong tranh, khung hình chìm trong nước, xung quanh dần dần nhuốm màu đỏ rực, biển tiếp tục vỗ bờ, trời đất thu nhỏ lại trong một khung tranh.
Cô chỉ là một điểm nhỏ bé tầm thường trong khung tranh ấy.
+
Khi họ quay lại sòng bạc, Phú Tiểu Cảnh biết được một tin không vui, cô bị lỡ xe buýt, chuyến tiếp theo phải đến mai mới có. Cố Viên lại cho cô một tin tốt, hôm nay là thứ 5, cô có thể đặt một phòng hướng biển cực rẻ, sáng mai có thể ngắm cảnh bình minh trong phòng.
“Tôi biết cô là người tiết kiệm nên đã đặt phòng rẻ nhất ở đây cho cô.”
“Cảm ơn anh.”
“Cần gì khách sáo vậy.”
Phòng Cố Viên ở tầng trên cùng, rất rộng, Phú Tiểu Cảnh ngồi ở cái bàn tròn lớn đủ cho mười người ngồi, ăn hambuger, “Tiền hôm nay anh thắng có phải tiêu gần hết rồi không?”
“Tôi cũng muốn tiết kiệm nhưng nghĩ chắc cô không muốn ở cùng phòng với tôi, nên tôi đặt hai phòng. Nếu cô đồng ý thì nói, tôi có thể trả lại căn phòng kia.”
“Phòng tôi ở tôi sẽ tự trả tiền.”
“Được thôi, tôi tôn trọng ý kiến cô, cô có muốn ăn khoai tây chiên không?”
Có người bấm chuông cửa.
Cố Viên đi mở cửa, người phục vụ bước vào bưng một khay bạc lớn, bên trên là xô đá ướp rượu, ly, Cố Viên rút tiền trong ví ra, để chúng lên khay, người phục vụ nhận tiền boa, chúc họ buổi tối vui vẻ rồi rút lui.
Từ ban công tầng cao nhất khách sạn nhìn ra, có thể thấy nửa vầng trăng sáng lên trên biển. Đứng trên ban công, Phú Tiểu Cảnh lấy từ trong túi ra một sợi dây cột tóc, túm tóc cột gọn lại, cả gương mặt lộ ra. Cô ngẩn ngơ nhìn trăng, Cố Viên từ sau đưa cho cô ly rượu, “Có muốn chơi bài không?”
Hai người ngồi đối diện trên tấm thảm Ba Tư, Cố Viên lấy trong túi ra một bộ bài, nói: “Cô đã chơi trò đoán số chưa?”
“Cái đó còn cần chơi qua sao?”
“Nếu cô đoán đúng thì có thể hỏi tôi bất cứ thứ gì.”
“Bắt anh một năm không vào sòng bạc cũng được à?”
“Bất kỳ yêu cầu gì.”
“Nếu tôi đoán sai thì sao?”
“Thì cô ăn một trái nho.”
Ngoài rượu còn có một dĩa nho to. Nho được để trong chiếc đĩa bạc, tròn trịa căng bóng như muốn nứt cả vỏ.
Phú Tiểu Cảnh gật đầu, “Không phải vậy thì anh bị thiệt à?”
“Cô có thể chọn cách khác.”
“Quyết định thế đi.” Phú Tiểu Cảnh lấy một trái nho trong dĩa, “Chắc tôi đoán sai rồi, tôi ăn trước một trái.”
Cố Viên xắn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra bắp tay rắn chắc, Phú Tiểu Cảnh nhớ bàn tay đã làm người da đen kia trật khớp.
Anh chỉ cho Phú Tiểu Cảnh những lá bài tây mà anh đã rút đi, “Xác suất đoán đúng của cô vẫn rất cao.”
Lúc đầu Phú Tiểu Cảnh ăn nho rất vui vẻ, sau lại bị lòng hiếu kỳ kích thích, tập trung toàn bộ sức lực để đoán nhưng vẫn đoán sai hết lần này đến lần khác.
Cô thấy mất mặt, “Không có tí gợi ý nào, anh cũng đâu có thể đoán ra đúng không?”
“Vậy chúng ta thử xem. Nếu tôi đoán đúng, cô có thể làm những gì tôi yêu cầu.”
Phú Tiểu Cảnh đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt vẫn dán chặt vào bộ bài, “Cũng được, nhưng không xài bộ bài này, chúng ta lấy bộ mới. Nếu anh thua thì phải nghe lời tôi.”
Cố Viên gọi phục vụ bảo cho một bộ bài poker mới đến phòng. Dưới lầu là sòng bạc nên không thiếu thứ gì.
Phú Tiểu Cảnh xé mở bộ bài, xác thực bài chưa bị chạm qua. Lần này cô có khả năng thắng cao hơn. Cô nghĩ một người không thể có vận may tốt như vậy.
Cô xáo bài liên tục, canh chừng Cố Viên nhìn lén, “Anh nhắm mắt lại được không?”
Lông mi anh rất dài làm Phú Tiểu Cảnh ghen tị.
“Bây giờ anh mở mắt đi.” Phú Tiểu Cảnh rút một lá trong 52 lá bài, để nó lên thảm, nói, “Cho anh ba phút suy nghĩ, nếu anh cần thêm thì cứ nói, có thể cho anh kéo dài thành 5 phút. Nhưng mà anh chỉ có một cơ hội, nếu nói sai rồi thì không được nói lại.”
Cô lấy khăn giấy ướt lau bàn tay đã chạm vào bài, sau đó đi tới dĩa lấy nho ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm quân bài, khi tay cô chạm vào chùm nho lần nữa, hai ngón tay thon dài đã bắt lấy ngón trỏ của cô, trước khi cô kịp đỏ mặt, nho trong tay cô đã bị giật mất, cô nhìn Cố Viên đang ăn trái nho đúng ra đã ở miệng cô.
“Ngài Cố à, hết 3 phút rồi, dĩ nhiên nếu cần có thể cho anh thêm 3 phút nữa.”
“Nho ngon, cô ăn thêm đi. Nếu tôi đoán đúng, tôi bảo gì thì cô làm đó, không đổi ý đó chứ?”
Phú Tiểu Cảnh hít một hơi, “Chuyện đó… tất nhiên. Nhưng anh cũng phải nhớ những gì mình đã hứa.”
Cố Viên lấy một ít nho trong dĩa, cầm chúng trong lòng bàn tay, “Cô có biết trong này mấy trái nho không?”
“Tám trái.” Phú Tiểu Cảnh khấp khởi mừng thầm, nghĩ chắc anh cũng không đoán ra như mình, hơn nữa quan trọng nhất là hôm nay Cố Viên thắng nhiều tiền, đây là cơ hội để dập tắt sự tự tin của anh, nói cho anh biết rằng trên đời không có sự may mắn nào lâu dài.
Cố Viên lấy một trái nho bỏ vô miệng, “Vậy cô nói xem bây giờ còn mấy trái?”
“Bảy.”
Phú Tiểu Cảnh cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường như nãy giờ, “Không thay đổi?”
“Không đổi.”
“Anh chắc chắn vậy?”
“Mở bài đi.”
Lá bài là bảy cơ.
Cố Viên rót cho Phú Tiểu Cảnh nửa ly Brandy, “Cô có muốn uống thêm một chút không?”
“Chỉ uống một ly rượu?”
“Dĩ nhiên là không phải.”
“Vậy tôi không uống, nói đi, anh muốn tôi làm gì? Chuyện phạm pháp tôi không làm.”
“Sao trước đó cô không nói?”
“Tôi nghĩ đó là chuyện đương nhiên mà. Nhưng giờ tôi thấy nói thẳng ra thì tốt hơn.” Cơ bản là cô không nghĩ mình sẽ thua.
“Ở đây cờ bạc là việc hợp pháp. Cô có phiền đi cùng tôi chơi vài vòng không?”
Cố Viên lấy một trái nho ném vào ly rượu, rượu văng ra ngoài, có mấy giọt rơi lên tấm thảm Ba Tư dệt thủ công, “Cô chơi một bản nhạc đi.”
Phú Tiểu Cảnh có thể chơi, nhưng mà kỹ năng có hạn.
Căn phòng trống trải làm cô nhớ tới bài “Phòng thủ Hoàng Hà”.
Phú Tiểu Cảnh luyện bài này từ bé, cô từng đệm đàn piano trong lớp hồi tiểu học. Sau này khi đi biểu diễn nghệ thuật toàn thành phố, phần đệm piano được đổi thành con gái của Hiệu phó. Cô xấu hổ không muốn nói với Phú Văn Ngọc mình bị thay, Phú Văn Ngọc nghĩ con gái mình sẽ xuất hiện trong hội diễn nên cố tình xin vé để dẫn một nhóm chị em đi xem. Hôm đó cô không dám về nhà, một mình lang thang khắp trung tâm thương mại với cặp sách to, đến khi sảnh trung tâm vang lên bài nhạc “Going home” của Kenny vang lên mới chấp nhận đối mặt thực tế.
Cố Viên cầm một ly rượu, thích thú nhìn biểu cảm trên gương mặt Phú Tiểu Cảnh. Cô trông nghiêm nghị, những ngón tay lướt như bay trên phím đàn.
Hai ngón tay bên ngoài ấn lên phím đàn, tiếng đàn thoáng chốc như rơi vỡ đầy đất.
“Sao lại cắt ngang? Tôi tưởng anh nghe nó sẽ hứng thú. Anh không thấy quen thuộc sao?” Phú Tiểu Cảnh hát một đoạn.
“Cô chơi rất hay, nhưng đổi bài khác được không? Tôi sợ tầng này cách âm không tốt như tôi nghĩ, cô sẽ làm phiền những tầng dưới.”
“Vậy anh muốn nghe gì?”
“Cô còn chơi được gì?”
“Nếu nói có thể đàn hoàn chỉnh thì chỉ sợ còn có bài này.”
Phú Tiểu Cảnh thử chơi bài “Mây tía đuổi trăng” theo trí nhớ nhưng chỉ mới hai phút đã mắc lỗi.Cô ủ rũ hất tóc, “Xin lỗi, có thể cho thời gian tôi xem lại bản nhạc không?”
Cố Viên dựa vào đàn, trong tay bưng dĩa đựng nho, nhét một trái vào miệng Phú Tiểu Cảnh, “Thôi, cô nên tiếp tục bảo vệ Hoàng Hà đi.”
Cố Viên trợn mắt nuốt chửng trái nho xuống, nước nho ngập đầy miệng cô, trong miệng đầy vị nho, “Không sao, tôi tìm được nhạc phổ thì không thành vấn đề.”
Cố Viên lại lấy một trái nho khác đưa tới bên môi Phú Tiểu Cảnh, trái nho chà nhẹ lên môi cô một lúc, môi cô ngưa ngứa, cô giật lấy trái nho cho vào miệng, “Có thể cách xa tôi chút không? Nếu không tôi không đàn nổi nữa.”
Cố Viên lùi lại một bước, cho một trái nho vô miệng mình, cười với cô, “Vậy cô tiếp tục.”
Theo đánh giá cực kỳ nghiệp dư của Phú Tiểu Cảnh, cây đàn piano này chắc hẳn đã được người thạo nghề đàn cách đây không lâu. Căn phòng này đắt đến thế nào mới để một chiếc đàn dương cầm trong sảnh thế này chứ. Phú Tiểu Cảnh thở dài, nhìn nhạc phổ trên di động mà đàn hoàn chỉnh bài “Mây tía đuổi trăng”.
“Tôi nhìn nhạc phổ trên di động khá ổn, anh còn muốn nghe gì tôi đều có thể đàn được.”
Đã lâu cô không chơi piano. Khi mới bắt đầu tập luyện, cây đàn cô sử dụng là loại phổ biến nhất. Cô bận bịu với các bài kiểm tra nên không có cảm thụ âm nhạc cho lắm. Khi cô không còn quan tâm tới điểm số, muốn chơi piano thuần túy vì âm nhạc thì lại không có đàn để chơi. Phòng piano ở trường đại học luôn khó giành được, ở cửa hàng thì bán với giá đắt không tưởng nổi, cô đành làm một người nghe bình thường.
“Cô cứ giữ thế này, tôi không muốn đi nữa.”
“Đây không phải phòng anh sao?”
“Bây giờ nó là của cô. Người massage đang đợi tôi trong phòng bên dưới. Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai nhớ rủ tôi lên ngắm bình minh.”
Phú Tiểu Cảnh đứng dậy khỏi ghế chơi đàn, “Thôi, tôi không ở nổi căn phòng đắt thế này đâu.”
“Phòng này được tặng, không tin cô cứ hỏi lễ tân. Hơn nữa người massage dưới lầu là đàn ông, nếu cô có ý định muốn thử kỹ thuật của anh ta thì có thể xuống cùng với tôi.”