Khi thanh toán, Vu Bác cười cô: “Em mua nhiều đồ lưu niệm y như du khách vậy.”
Ra khỏi hiệu sách, hai người đi song song.
“Gần đây em không liên lạc với Du Du, anh nói với họ thế nào?”
Khi Phú Tiểu Cảnh ở bên Cố Viên, cô đã thông báo với Vu Bác. Cô không xuất hiện cùng Vu Bác, cũng không đi ăn chung với Du Du và lão Chu, nhưng trước khi Vu Bác rời New York thì anh sẽ thông báo với hai người tình hình của họ.
“Lão Chu khuyên anh thẳng thắn với em.” Vu Bác đút tay vào túi quần, đi trước Phú Tiểu Cảnh, “Cậu ấy đã nhận ra từ sớm, bảo anh không nên lừa em.” Trò ngụy trang của anh nhiều năm qua cứ tưởng là rất tốt, hóa ra lại chỉ là trò chê cười, mọi việc đã sớm bại lộ.
“Có cần em giải thích với anh ấy không?”
“Anh nói anh chỉ muốn nếm thử cảm giác yêu một cô gái xem thế nào, thử xem bản thân có thể thay đổi không. Em vì làm điều tra thực địa, vì cảm thông nên đồng ý ở bên anh một thời gian ngắn. Bây giờ em với bạn trai hòa hợp lại, anh muốn lừa em cũng không có cơ hội.”
“Anh ấy tin sao?”
“Em đúng là lựa chọn chuyên ngành tốt thật đấy, làm gì đều có thể nói thành điều tra thực địa.” Vu Bác cười nói, giống như anh là người ngoài cuộc, “Anh không biết cậu ấy tin hay không, chỉ cần anh không làm hại con gái nhà người ta thì cậu ấy yên tâm rồi.”
“Có thể Lão Chu là vì muốn anh sống tự do tự tại hơn.”
“Em nói đúng. Anh thực sự đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Tụi em thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
“Nói với anh chàng nhà em, anh rất thích cái máy ảnh mà anh ấy đưa.”
+
Ngay khi Cố Viên thể hiện sự yếu đuối, Phú Tiểu Cảnh đã dọn đến ở cùng anh. Nhưng cô dự tính khi Phú Văn Ngọc đến thì cô sẽ dọn ra ngoài.
Cô chuyển đến mấy ngày nay, hôm nay Cố Viên mới về sớm. Trước đó sớm lắm cũng 9 giờ hơn anh mới về, mỗi ngày đúng 6 giờ là gọi cho cô, dặn cô đừng chờ anh. Phú Tiểu Cảnh nghĩ, nếu chuyển đến mà không ăn tối cùng nhau vậy không được, cho nên mấy ngày trước cô ở thư viện đến 8 giờ, rồi về làm cơm, hai người 10 giờ mới ăn.
Cố Viên vừa về đến nhà, Phú Tiểu Cảnh đã giao bếp lại cho anh.
Cố Viên ở trong bếp không biết làm món đen tối gì, Phú Tiểu Cảnh ngồi ghế sô pha vừa ăn dứa mà Cố Viên cắt vừa gõ bàn phím. Du Du gọi điện thoại đến. Vì chuyện Vu Bác, gần đây Phú Tiểu Cảnh không chủ động liên lạc với Du Du, hơn nữa dạo này Du Du bận nên hai người không trò chuyện với nhau.
Câu đầu tiên Du Du hỏi: “Em với Vu Bác là thật hay giả?”
“Cái gì thật hay giả?”
“Em với Vu Bác là đang nghiên cứu thực địa?”
“Ai nói với chị?”
“Hôm nay lão Chu nói chị biết, bảo chị đừng xen vào chuyện hai người. Chị cứ tưởng Vu Bác thích con gái, sao em biết được?”
“Trực giác.” Cô đâu có biết.
“Vậy trực giác em thấy Vu Bác đối với lão Chu thế nào? Có ý gì không?”
“Lão Chu không thuộc khẩu vị Vu Bác.” Phú Tiểu Cảnh vừa nghe là biết lão Chu chỉ nói một phần với Du Du.
“Thật không?”
“Lừa chị chi chứ? Chị đừng nghĩ nhiều. Vu Bác chỉ coi lão Chu là anh em thân thiết. Em sợ chị hiểu lầm nên không nói đó thôi. Em yêu người khác phái đó, có phải ai là đàn ông em đều thích đâu. Không phải chị cũng vậy sao, ngoài lão Chu ra thì chị có tình cảm với ai không? Vấn đề duy nhất của Vu Bác là anh ấy quá bảo thủ, anh ấy không có bệnh, có gì cần phải thay đổi đâu?”
Có vẻ như Du Du nhẹ nhõm, thở ra: “Dạo này em làm dự án gì vậy? Nghe nói em tái hợp với người trước kia hả?”
“Dạ phải.”
“Sao em không nói với chị?”
“Gần đây chị đang mang trách nhiệm nặng nề. Em sợ những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền chị, ảnh hưởng sự phát triển khỏe mạnh của con đỡ đầu của em.”
“Em thôi đi nha! Ngày mai dì Phú đến New York phải không?”
“Dạ đúng rồi.”
“Ngày mốt chị có việc nên không thể đến dự lễ tốt nghiệp của em được. Ngày mai dì tới, chị với lão Chu mời mọi người ăn tối.”
“Chị còn nghĩ tới bà hơn cả đứa con gái ruột là em đây, hèn gì mẹ em thích chị vậy. Ngày mai không cần chị mời, bạn trai em mời, chị với lão Chu vác miệng đến là được.”
“À, hóa ra là mẹ vợ gặp con rể, nếu vậy chị với lão Chu không tới đâu.”
“Không tới thật hả?”
“Để hôm khác đi.”
Phú Tiểu Cảnh cúp máy, vào bếp xem thành quả của Cố Viên.
Trên bàn ăn có cơm chiên trái thơm và cháo bí đỏ, nhìn ra hình ra dạng, mùi vị cũng không đến nỗi.
“Lần đầu tiên mà anh làm giỏi vậy? Quá đả kích em rồi, em làm 10 lần không bằng lần đầu tiên của anh. Em tự ti quá, không muốn nấu cơm nữa.”
Dù Cố Viên biết Phú Tiểu Cảnh chỉ động viên mình để anh vào bếp thường xuyên hơn, nhưng anh vẫn nhận lời khen của cô. “Nếu ngon thì em ăn nhiều chút, sau này anh nấu cho em ăn.”
“Trình độ anh cao vậy, nên thử món khác, đừng lãng phí tài năng vào một món thôi.”
Cố Viên lập tức hiểu ý Phú Tiểu Cảnh, anh cười hỏi: “Vậy em còn muốn ăn món gì? Liệt kê danh sách ra cho anh.”
“Không gấp không gấp.”
Ăn xong, Cố Viên hỏi Phú Tiểu Cảnh: “Chiều nay em làm bánh quy với bánh sừng trâu đâu mất hết rồi?”
“Em đưa cho Vu Bác. Gần đây anh ấy không được vui lắm. Mai em làm lại cho anh.”
“Em hào phóng với anh ta quá.”
“Anh còn hào phóng hơn em. Anh ấy nhờ em cảm ơn anh vì cái máy ảnh Olympus anh tặng. Nói thật đi, anh còn tặng gì cho anh ấy nữa không?”
“Em định quản lý cho anh à?” Cố Viên nhéo nhéo mặt cô, “Nghe lời em hết, nếu em không chịu thì anh lập tức bảo anh ấy trả lại cho em.”
“Anh lợi dụng em mua vui hử.” Phú Tiểu Cảnh hừ một tiếng, “Nếu lúc trước em không chủ động, có phải anh sẽ bỏ em không?”
Im lặng.
“Cái gì là duyên phận, cái này kêu là duyên phận, rõ ràng là anh phải từ bỏ em, em lại tìm anh.” Phú Tiểu Cảnh đưa cho Cố Viên chiếc áo hoodie nam mà cô mua, trên đó có in logo chữ C to.
“Ngày mốt là lễ tốt nghiệp, anh có thể mặc nó chụp ảnh với em được không?” cô nhét vé lễ tốt nghiệp vào trong áo hoodie.
Cô dựa vào Cố Viên, sửa tóc anh lại, vừa sửa vừa nói: “Như vầy nhìn anh trạc tuổi em nè.” Cô chưa thấy dáng vẻ anh lúc 20 tuổi, mà anh không phải là người thích chụp ảnh nên có thể cả đời cô không biết anh trông thế nào khi 20. Nhưng hiện giờ chưa muộn.
“Ý là em chê anh già?”
“Không già không già, em thích anh thành thục thế này.” Phú Tiểu Cảnh lại vén tóc anh lên, lộ trán ra, Phú Tiểu Cảnh không nhịn được hôn lên trán anh, “Anh thế nào em đều thích hết.”
Phú Tiểu Cảnh đưa áo hoodie cô mua cho mẹ với bà ngoại cho Cố Viên xem.
“Em đã đưa hình anh cho ngoại coi, ngoại hỏi em tìm đâu ra anh chàng đẹp trai vậy. Còn mẹ thì đợi bà đến New York em sẽ nói với mẹ.” Cô định nói với Phú Văn Ngọc mấy lần rồi, lại sợ Phú Văn Ngọc nghe xong không vui, trên đường lại xảy ra chuyện gì đó.
Cố Viên lấy máy ảnh thương hiệu Hermes Leica mà anh mua cho Phú Tiểu Cảnh ra.
“Trời ơi, anh mua lúc nào vậy?” Phú Tiểu Cảnh mở túi máy ảnh, trước khi mở còn đi rửa tay cho sạch, lau khô tay, cẩn thận cầm máy ảnh ngắm trái ngó phải, “Loại nghiệp dư như em không cần mua cái máy ảnh tốt, nhưng mà vì anh mua nên em sẽ cố gắng cải thiện kỹ thuật để xứng với máy ảnh này. Không thì em bắt anh để luyện tập trước.”
Phú Tiểu Cảnh như đứa trẻ được mua món đồ chơi mới, sau khi chỉnh máy ảnh, cô bắt đầu chụp Cố Viên.
“Cười cái coi.”
“Độ cong môi lớn hơn chút được không?”
Phú Tiểu Cảnh không hài lòng với độ cong nụ cười Cố Viên, để có kết quả tốt nhất, cô bắt đầu làm trò hề để chọc cười anh. Vẻ mặt nhăn nhó của cô giống quả hồng cô vẽ.
Nụ cười Cố Viên đột nhiên tắt đi, “Tiểu Cảnh, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Phải nói ngay bây giờ sao?” nhìn anh nghiêm túc vậy, lòng Phú Tiểu Cảnh chùng xuống, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi tỉnh.
“Nhất định phải nói.”
Phú Tiểu Cảnh bị bắt ngồi đối diện Cố Viên, chiếc bàn ngăn ở giữa.
Cố Viên đưa bản báo cáo xét nghiệm của mình đẩy tới trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Cha anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực nặng, thường gọi là chứng hưng – trầm cảm. Ngoài việc sự nghiệp không như ý, di truyền cũng là yếu tố quan trọng. Tỉ lệ anh mắc bệnh cao hơn nhiều so với người bình thường. Hơn nữa, gia đình anh phát bệnh tương đối trễ, cha anh đến 30 tuổi mới có triệu chứng rõ rệt.”
Mặc dù Phú Tiểu Cảnh có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sự thật nằm ngoài dự kiến của cô. Mẹ Cố Viên năm 90 đến Mỹ, tầm đầu năm 2000 anh mới đến New York, trong khoảng thời gian trước đó, anh vẫn sống cùng cha mình.
Nói cách khác, Cố Viên đã sống cùng một người mắc chứng rối loạn tâm thần nặng từ thời thơ ấu đến thiếu niên. Khi còn học đại học, cô làm nhân viên xã hội thường xuyên tiếp xúc với người nhà bệnh nhân tâm thần, chịu trách nhiệm khó khăn hơn vô trách nhiệm rất nhiều. Nếu bệnh nhân hợp tác điều trị thì còn hy vọng sống, nhưng nếu bệnh nhân không hợp tác, không nghe theo lời bác sĩ, không uống thuốc đúng giờ mà gia đình không đành lòng đưa bệnh nhân đến bệnh viện thì sự mong đợi của gia đình là cực hình kéo dài vô tận. Một số bệnh nhân cực kỳ hung dữ, trong giai đoạn hưng cảm, người bệnh nổi cơn lên chém người không phải là tin tức lớn.
Cuối cùng cô đã biết những vết sẹo trên cơ thể anh là do đâu. Cô chợt cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh, rời xa người cha như vậy, có lẽ anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở Mỹ, nhưng mẹ anh đã kéo anh xuống.
Nhưng anh không bao giờ nói xấu về cha mẹ mình.
“Khi em mua vé số, em nghĩ là cơ hội trúng số của em cao hơn nhiều so với người khác. Kết quả vừa có, em mới biết mình là nằm mơ giữa ban ngày.” Phú Tiểu Cảnh nắm tay anh, “Em có yêu cầu nhỏ với anh, anh có thể hứa với em không?”
Phản ứng của Phú Tiểu Cảnh lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của Cố Viên. Vốn dĩ anh định giải thích cặn kẽ cho cô hiểu xác suất bị bệnh của mình, anh sẽ lập cho cô một quỹ, bất kể sau này anh thế nào, cô sẽ sống đời không lo cơm áo. Anh nợ cô, anh sẽ đền bù cho cô bằng những phương thức khác.
Nhưng cô không hỏi gì cả.
Cố Viên để cô nắm tay, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Tất nhiên.”
“Vừa rồi em chụp không đẹp, anh cười lại được không?”
Cố Viên sửng sốt, rồi mỉm cười lộ tám cái răng.
Lần này cuối cùng cô hài lòng.
“Anh đẹp trai vầy, chụp thế nào cũng đẹp.”
Cách một cái bàn, Phú Tiểu Cảnh chạm vào mắt Cố Viên, thở dài sao anh lại đẹp thế, ngón tay đi xuống chạm vào chóp mũi anh, miệng thì thầm, sao mũi lại đẹp vậy. Cuối cùng cô chạm tay vào môi anh, dùng đầu ngón tay viết chữ “đẹp’ lên môi anh, miệng cũng đẹp, tất cả đều đẹp. Người tốt đẹp như vậy bây giờ là của cô.
Cô rất hạnh phúc, tay chống bàn, cách bàn hôn anh, hôn lên mắt, mũi, miệng anh, cô nói với Cố Viên, từ đây về sau đây là thuộc quyền sở hữu của cô, không ai được hôn anh.
Tối, Phú Tiểu Cảnh quấn lấy Cố Viên như bạch tuộc, Cố Viên đành phải để cô ôm. Ngày cô chuyển đến, cô đang ở kỳ sinh lý.
Cố Viên không còn cách nào khác ngoài việc kiềm chế ham muốn của mình. Nhưng Phú Tiểu Cảnh không định buông tha anh, tay cô đụng tới chỗ nào, cô đều nói chỗ đó là của cô, đây là của cô, kia cũng là của cô.
“Ngày mai em lái xe anh đi đón mẹ với ngoại, tối thì bốn người chúng ta ăn cơm.” Phú Tiểu Cảnh chạm mũi vào lưng Cố Viên qua bộ đồ ngủ, tay ôm anh chặt cứng.
“Có cần anh đi đón cùng em không?”
“Buổi tối anh đến được rồi, em còn chút việc muốn nói riêng với mẹ.”
“Không thể cho anh biết sao?”
“Không---được.” trong bóng tối, ngón tay Phú Tiểu Cảnh đan xen cùng tay Cố Viên, “Tin em, những việc lớn em rất quyết đoán.”