Nhanh như vậy đã quen với Vu Bác còn chưa nói, xem ảnh xong còn lái xe của Vu Bác đi mua chăn ga gối nệm. Những biện pháp phòng ngừa lang sói cô đều áp dụng lên người anh, còn với người đàn ông khác thì không hề phòng bị.
Nghĩ tới đây, Cố Viên chỉ đành cười khổ.
Mạnh Tiêu Tiêu giao dịch bitcoin trên web đen, đồ ngốc này vẫn không biết mình nguy hiểm đến mức nào. Có giây phút, Cố Viên thậm chí nghĩ nếu chuyện Mạnh Tiêu Tiêu làm mà thành thì cô sẽ không thể rời khỏi anh, cho dù anh có quá khứ thế nào thì Phú Văn Ngọc chỉ phải chịu đựng.
+
Cố Viên pha một bình café rất đậm, mời Vu Bác đến nhà đường 110.
Cả bình café lẫn cốc đều được khắc tên viết tắt của anh, đây là trò đùa dai của Phú Tiểu Cảnh.
Cố Viên đẩy một máy ảnh đến trước mặt Vu Bác, “Đây là máy ảnh mà Allen Ginsberg đã từng sử dụng, hy vọng anh có thể thích.”
“Anh biết về tôi nhiều hơn tôi tưởng.”
“Hy vọng anh có thể đối mặt với những ham muốn thực sự của mình như thần tượng của anh, không cần lãng phí thời gian vào những người khác, tạo sai lầm cho người và cả cho mình.”
Vu Bác vỗ vỗ hộp máy ảnh, “Ảnh chụp hôm đó rất đẹp, là dùng cái máy ảnh này chụp à?”
Cố Viên cố tính tránh nói việc chụp lén, ngón tay gõ nhịp theo tiết tấu lên bàn gỗ, “Tôi chỉ hy vọng anh nhìn thẳng vào nhu cầu chân thật của nội tâm mình, đây là việc không có gì phải ngượng ngùng ở New York.”
“Ở New York, không có gì lạ khi một người đàn ông bình thường vì tò mò mà đến quán bar đồng tính. Với ánh sáng khác nhau thì một bức ảnh bình thường cũng có thể chụp thành mờ ám, Tiểu Cảnh cũng hiểu điều đó. Nhưng anh, người bạn trai cũ của Tiểu Cảnh mà quan tâm tôi như thế này thì tôi không hiểu lắm.”
Cố Viên ngửa cổ uống một hớp café, café rất đắng, anh không thích cho đường vào café đắng.
“Tinh túy của hình ảnh không phải là thiết bị, nếu có lòng thì điện thoại di động cũng chụp được bức ảnh tốt.” Vu Bác mở tấm ảnh cưới của Phú Tiểu Cảnh trên di động mình lên, “Anh thấy bức ảnh này thế nào?”
Trong ảnh, Phú Tiểu Cảnh mặc chiếc váy cưới trắng, tóc xõa trên vai, cười ngây thơ.
Cô cười quá chói mắt, chói đến nỗi Cố Viên nghĩ, để cho cô ở cùng người đàn ông trước mặt này thì sẽ có ngày cô hối hận.
“Cũng không tệ lắm.”
“Nếu anh thích thì tôi gửi cho một tấm.” Vu Bác nghĩ tới chuyến phiêu lưu mạo hiểm đầu tiên trong đời mình bị chụp lại, rất muốn cho kẻ chủ mưu này mệt mỏi. Chụp lén thì phạm pháp nhưng anh không dám báo cảnh sát, nếu lỡ lão Chu biết thì hình ảnh anh dày công xây dựng bao năm sẽ bị hủy hoại, Cố Viên có lẽ nắm chắc điểm này. Anh không thể báo cảnh sát, Phú Tiểu Cảnh lại vô lương tâm nói không liên quan gì tới Cố Viên, chỉ bảo anh phải cẩn thận trong thời gian này.
Nhìn đôi mày Cố Viên cau lại, Vu Bác tạm thời thấy hài lòng. Sau thì anh lại thấy tiếc nuối cho họ, nếu đã quan tâm đến nhau sao còn tra tấn lẫn nhau. Thấy Cố Viên im lặng, Vu Bác không cam lòng, “Tôi đã nhắn anh trên whatsapp, tôi không phải người ích kỷ, bạn gái tôi càng có nhiều người thích càng chứng minh sự hấp dẫn của cô ấy.” Nói rồi Vu Bác lấy ra một hộp dim sum, “Đây là dim sum do Tiểu Cảnh làm, anh có thể thử. Tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, nếu không có nỗ lực của anh thì tôi và Tiểu Cảnh không thể ở bên nhau.”
Vu Bác mở hộp ra: “Anh có nghĩ cô ấy rất khéo léo không?”
Vu Bác thích thú quan sát biểu hiện Cố Viên, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng gân xanh nổi trên mu bàn tay đang siết chặt cốc café khiến anh bại lộ rằng anh đang tức giận.
Ngay khi Vu Bác cho rằng cốc café sẽ bị đập xuống đất thì đột nhiên Cố Viên mỉm cười với anh, “Xin lỗi, không được sự cho phép của anh mà chụp ảnh là tôi sai. Chiếc máy ảnh này cùng ảnh trong hộp xem như thành ý của tôi.” Anh đưa cho Vu Bác tấm danh thiếp, “Sau này nếu có bất kỳ rắc rối gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Sự tức giận của Vu Bác bị lời xin lỗi đột ngột này cuốn đi, anh nhanh chóng nhận ra mình bị lộ, “Sao anh đoán được?”
“Điều này có quan trọng không?”
“Tôi muốn biết.”
“Về mặt tình cảm, cô ấy không phải là người bốc đồng, không có khả năng thay đổi đột ngột vì anh.”
“Anh đây là đang ám chỉ sự thiếu hấp dẫn của tôi?”
Cố Viên cười gượng, “Thực tế, cô ấy cũng chưa bao giờ bốc đồng vì tôi.”
Vu Bác nhận ra được Cố Viên rất quan tâm đến vấn đề này, “Vậy cũng tốt, một khi anh thông qua khảo sát của cô ấy, cô ấy sẽ không để người khác vào trong mắt. Những người đối với anh ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ thì cũng sẽ như thế với người khác.”
Cố Viên lấy một USB đẩy tới trước mặt Vu Bác, “Đây là bản gốc, nếu anh thích máy chụp ảnh thì tôi có thể tìm nó cho anh. Nhưng tôi cảm thấy anh cũng không muốn nhìn thấy nó, cái máy ảnh kia tôi sẽ đập thay anh, hy vọng làm anh bớt giận.”
Vu Bác cầm USB nghịch nó trên tay, “Nói thật, lúc biết mình bị chụp lén tôi rất tức giận, tôi muốn Tiểu Cảnh giúp tôi chỉnh anh một trận nhưng cô ấy từ chối, còn vô lương tâm nói là không phải anh làm, có lẽ cô ấy sợ tôi báo cảnh sát. Hai ngày này để đền bù mà làm trâu làm ngựa cho tôi, hôm qua trả xe còn rửa xe cho tôi nữa. Tôi đoán chừng sau hai ngày sẽ tìm anh để nói rõ mối quan hệ của chúng tôi.”
Vu Bác còn thoải mái giao Phú Tiểu Cảnh mua quà cưới cho lão Chu. Nói rồi Vu Bác đưa hộp dim sum cho Cố Viên, “Lâu rồi không ăn đúng không. Tôi không biết sao hai người lại thế này, nhưng nếu thích thì cứ ở bên nhau thôi, tôi là giả nhưng người tiếp theo có thể sẽ là thật. Tháng sau tôi rời New York, hiện giờ còn có thể giúp anh, tháng sau là không làm được gì nữa rồi.”
“Thôi, cứ xem như tôi chưa từng tìm anh.”
Khi đi, Vu Bác không thèm khách sáo mà đem máy ảnh của thần tượng anh đã từng sử dụng, mấy bức ảnh đi theo, còn lấy hai bình café. Anh rất chu đáo để hộp dim sum mà Phú Tiểu Cảnh làm lại cho Cố Viên.
Cố Viên cắn một miếng rồi để qua một bên. Anh không ăn đồ ngọt, mấy năm nay lần ăn ngon nhất là món dim sum mặn mà Phú Tiểu Cảnh đã làm riêng cho anh.
Đóng hộp thức ăn lại, Cố Viên ra sân bay đón Tập Lâm. Anh định cho người đến Boston đón Tập Lâm nhưng bà kiên quyết không chịu, muốn mình tự ngồi máy bay đến.
+
“Lần trước con nói có hẹn hò với một người đâu?”
“Chạy mất rồi. Đùa thôi, có thể con không thích hợp với những mối quan hệ ổn định.” Cố Viên định sẽ đưa Phú Tiểu Cảnh đến gặp Tập Lâm, không ngờ khi Tập Lâm đến New York thì Phú Tiểu Cảnh đã đi rất xa.
Tập Lâm đặt tay lên đầu Cố Viên, sờ tóc anh. Nhiều năm rồi Cố Viên không bị ai xoa đầu, phản ứng đầu tiên là muốn tránh ra, nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận Tập Lâm sờ đầu anh như đứa trẻ con – cho dù anh đã 30 tuổi.
“Kết quả giải mã trình tự gien không nói rõ được gì. Nếu kiểm tra cụ thể cũng có thể hoàn toàn không có nguy hiểm, con không cần vì việc này mà làm khó bản thân.”
“Con không bi quan như vậy.”
Nhưng đối với người trong gia đình có tiền sử bệnh tật, cho dù không bệnh cũng thường xuyên nghi ngờ bản thân, có khi anh mất ngủ hoặc ham muốn mạnh hơn chút thì lại nghi ngờ không biết mình có phải bị bệnh hay không. Bản thân anh còn như thế, sao có thể yêu cầu người khác không xem anh là một người bệnh nhân tiềm tàng.
Mẹ anh luôn lo lắng anh sẽ đi vào vết xe đổ của Cố Trinh, khi nhấn mạnh những điểm mạnh của Irene còn luôn cố ý đặc biệt quan trọng việc cô ấy là tiến sĩ tâm thần học, có thể quan sát xem anh có phát bệnh hay không bất kỳ lúc nào để có hướng điều trị đúng đắn.
Ngay cả Cố Viên khi dự định có mối quan hệ lâu dài với Phú Tiểu Cảnh, anh cũng không định tiết lộ quá khứ của mình, điều mà anh nghĩ là làm thế nào để bịt miệng Phú Văn Ngọc.
Bây giờ anh không phải bịt miệng ai nữa.
+
Sinh nhật George tình cờ trùng với sinh nhật của Phú Tiểu Cảnh theo sổ hộ khẩu.
Phú Tiểu Cảnh có 3 ngày sinh nhật: theo lịch âm, theo lịch dương và ngày trên hộ khẩu. Cô là đứa con ngoài giá thú, khi đăng ký hộ khẩu gặp rất nhiều khó khăn. Sinh nhật cô được đổi từ tháng 9 thành tháng 4, sau đó Phú Văn Ngọc vì muốn cô đi học sớm nên cũng không thay đổi lại.
Phú Tiểu Cảnh đã nướng bánh quy, viết thiệp chúc mừng bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Do thái, lấy một bình thủy tinh có gắn đá và con quay, đi đến nhà George bằng tàu điện ngầm.
Khi George nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh, cậu chấn động, cậu sợ Cố Viên sẽ không thèm để ý tới mình nữa, nhưng ‘Thiêu Gà’ đến chúc mừng sinh nhật cậu, không thể đuổi người ta đi được.
George nhận quà của Phú Tiểu Cảnh rồi cảm ơn rất to, cảm ơn trời đất vì cô không dẫn bạn trai theo.
Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy Irene ở nhà Laura. Trực giác cô biết Cố Viên sẽ đến, Irene và George tình cảm không sâu sắc đến mức cô ấy phải đến chỉ vì cậu bé.
Hầu hết khách mời là trẻ em, Phú Tiểu Cảnh ngồi trên thảm biểu diễn việc gắp đá, cô mang theo một bình thủy tinh đựng đá. Sau đó thì ngồi làm trọng tài, xem ai gắp được nhiều thì sẽ tặng con quay cho người đó. George hò reo cổ vũ cho Fanny.
Sau một hồi làm trọng tài chán, cô lại chuyển sang dùng đá làm ảo thuật, khi ảo thuật chưa hoàn tất thì có đứa bé nhìn thấy được kỹ xảo của cô, cô không cam tâm nên lại thay đổi cách làm, làm tới khi nào được mới thôi.
Khi Cố Viên đến, một đám trẻ con đang ồn ào với Phú Tiểu Cảnh: “Thiêu Gà, chị làm ảo thuật đừng có đơn giản vậy được không?”
‘Thiêu Gà, chị giấu cái gì vậy?”
“Thiêu Gà, chúng ta tiếp tục gắp đá đi.”
Phú Tiểu Cảnh ngoan cố tiếp tục làm ảo thuật, mãi tới khi nhìn thấy Cố Viên mới mất hứng làm ảo thuật.
George nhìn Cố Viên vẻ rụt rè. Cố Viên bế George lên, George nói nhỏ vào tai anh: “Hôm trước cháu để thiệp mời trong hộp hoa mà quên mất. Chú không trách cháu chứ.”
“Chú trách cháu làm gì, hôm nay cũng là sinh nhật cô ấy, lát nữa cháu để cô ấy cùng thổi nến nhé.”
“Hôm nay sinh nhật ‘Thiêu Gà’ sao, cháu không có chuẩn bị quà cho chị ấy. Nếu biết chú nhớ sinh nhật của chị ấy, chắc chị ấy sẽ rất vui.”
“Nếu giả vờ là cháu phát hiện ra thì cô ấy sẽ vui hơn. Nghĩ cách xem bằng lái cô ấy đi.”
Cố Viên đặt George xuống, George đi về phía Phú Tiểu Cảnh, người đang bị đám trẻ con vây quanh. Phú Tiểu Cảnh không làm ảo thuật nữa, cô ném những viên đá lên cao rồi chụp lại, mỗi lần được nhiều nhất là 12 viên, bọn trẻ nhốn nháo hỏi cô sao lại làm được vậy.
George nhân lúc Phú Tiểu Cảnh không chú ý, lấy mấy viên đá giấu trong lòng bàn tay nhỏ bé, giấu ra sau lưng, “Thiêu Gà, chị đoán xem em bắt được mấy viên? Nếu chị đoán đúng thì em hứa với chị một việc, nếu chị đoán sai thì chị hứa với em một việc.”
“Việc gì?”
“Chắc chắn chị sẽ làm được.”
Phú Tiểu Cảnh đoán sai, đã đánh cuộc phải chịu thua, theo yêu cầu của George đưa bằng lái mình cho cậu xem.
“Thiêu Gà, chúng ta có cùng ngày sinh nhật!”
George phấn khích quá nên Phú Tiểu Cảnh phải nuốt những lời đính chính hôm nay không phải sinh nhật mình xuống.
Phú Tiểu Cảnh cùng thổi nến với George, cắt bánh, Fanny và mấy cô bé khác còn làm cho cô một vương miện, cô rất phối hợp đội lên đầu, bọn trẻ vì hôm nay là sinh nhật cô nên cổ vũ cho màn ảo thuật cô đầy nhiệt tình.
Fanny đề nghị mỗi người sử dụng ngôn ngữ khác nhau chúc hai người sinh nhật vui vẻ. Một vài đứa bé bắt đầu sử dụng máy để dịch.
“Không được gian lận nha.” Phú Tiểu Cảnh nhắc nhở, “Có tin chị nói 10 ngôn ngữ mà các em sẽ không đoán ra được cái nào không?”
“Thiêu Gà, chị kiêu ngạo quá.”
Phú Tiểu Cảnh bắt đầu xổ tiếng địa phương của Thượng Hải, Quảng Châu, Vũ Hán, Tây An và mấy loại tiếng địa phương khác, bọn trẻ nghe mà không hiểu ra sao. Khi cô học đại học, bạn học cùng lớp đến từ nhiều địa phương, đôi khi cô học cách trò chuyện bằng giọng địa phương của họ khi trò chuyện.
Đứa bé giỏi nhất trong đám cũng không biết cô đang nói cái gì. Phú Tiểu Cảnh nhướng mày đắc ý.
Cố Viên và Irene hiển nhiên là trái ngược với cảnh tượng ấu trĩ này, họ trò chuyện trong góc phòng khách, sau đó lại dời đến phòng làm việc Laura.
Phú Tiểu Cảnh chỉ nghĩ đôi giày cao gót màu bạc của Irene thật đẹp. Có đôi giày cao gót này, chênh lệch chiều cao của cô ấy và Cố Viên hài hòa hơn, quả thực là chiều cao hoàn hảo trong lòng cô.
“Thiêu Gà, chị nhìn gì vậy? Chị chưa nói cho tụi em biết chị nói ngôn ngữ gì đó?”
Có người gõ cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa hoa, 23 đóa hoa hồng.
George ôm 23 bông hoa hồng đến trước mặt Phú Tiểu Cảnh, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Tờ giấy gói hoa chính là New York Times hôm nay.
Cô rất hạnh phúc, cho dù hôm nay không phải là sinh nhật lần 23 của cô.
Ban đầu Cố Viên định gói bằng tờ báo năm sinh Phú Tiểu Cảnh nhưng nếu vậy sẽ làm cô nghi ngờ.
Khi Phú Tiểu Cảnh lại đang biểu diễn màn ảo thuật kinh khủng khác thì Irene ra khỏi phòng làm việc một mình, Laura thân mật tiễn cô khỏi cửa.
Lúc chia tay, Phú Tiểu Cảnh phân phát hết những viên đá cô nhặt được ở thành phố Atlantic cho bọn trẻ. Bọn trẻ lần lượt lên xe ô tô nhà mình, Fanny là người cuối cùng rời đi. Cô bé hỏi Phú Tiểu Cảnh khi nào tài xế của cô đến, nếu quá muộn thì cô bé sẽ bảo tài xế nhà mình đưa Phú Tiểu Cảnh về. Phú Tiểu Cảnh đáp tài xế nhà mình lúc nào cũng có, tài xế tàu điện ngầm New York chính là tài xế nhà cô.
Fanny chưa từng đi tàu điện ngầm bao giờ, nghe tới tàu điện ngầm thì luôn hình dung là có chuột, “Thiêu Gà, em nói tài xế đưa chị về.”
“Cảm ơn em. Nhưng mà tài xế chị sẽ không vui nếu mà không đợi được chị.”
Sau khi Fanny ra về, Phú Tiểu Cảnh định nói lời tạm biệt thì trùng hợp Cố Viên từ bên trong đi ra.
“Anh đưa em đến tàu điện ngầm.”
+
Phú Tiểu Cảnh ôm 23 bông hồng ngồi ghế sau xe, cô mơ hồ cảm thấy hoa do Cố Viên tặng, cũng như trực giác rằng ảnh của Vu Bác là do Cố Viên chụp, mặc dù ban đầu cô kiên quyết phủ nhận nghi ngờ của Vu Bác.
Nếu anh không thích cô, anh không cần phải làm vậu; nếu anh vẫn thích cô, thì sao lại muốn gạt cô? Trừ khi anh đối với cô không chỉ là thích, mà là yêu.
Tình yêu sẽ khơi dậy phần vị tha nhất trong trái tim con người, chỉ cần cho đi là đủ hạnh phúc. Thậm chí nếu đối phương là một người lòng tham không đáy, bản thân chỉ oán hận chính mình năng lực hạn chế, không thể thỏa mãn được đối phương chứ không hề đổ lỗi cho người kia rằng họ tham lam. Cho dù chi tiền cho đối phương cũng sẽ suy tính cẩn thận, xem xét thời cơ có thích hợp không, có khi cho dù tiêu một vạn mà chỉ nói mười đồng chỉ vì nghĩ đến lòng tự trọng của đối phương chứ không phải bày ra dáng vẻ như bố thí.
Cô từng có cảm giác đó trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mà nó lại biến mất.
Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng xua tan ý nghĩ này, quá tự cao tự đại. Nhưng cô cũng không tìm được cách giải thích tốt hơn.
Cô nhìn gương mặt anh trong kính chiếu hậu, người đàn ông này, sao lại gầy đến vậy.
===
Mấy hôm nay mình bị đau tay, chỉ mổ cò được nên gõ rất chậm. Mình đổi lịch đăng thành buổi tối nha mọi người.