Lời mời của George cũng bất ngờ.
Sáng, George gọi điện thoại cho cô, mời cô tối đến nhà Laura ở East Hampton. Hai vợ chồng Laura ra ngoài ăn tối nhân ngày lễ, chỉ có cậu nhóc ở nhà với bảo mẫu. Cậu nhóc bảo đã giải Cửu liên hoàn nhanh hơn, hy vọng cô có thể đến xem.
Phú Tiểu Cảnh tự mình đa tình nghĩ tới Cố Viên, có thể Cố Viên nhờ George hẹn cô tới không chừng, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận.
“Mẹ em biết em mời chị không?”
“Dĩ nhiên là biết chứ.”
Sau khi xác nhận chỉ có George bà bảo mẫu ở nhà, Phú Tiểu Cảnh thống nhất thời gian với George.
+
Buổi trưa Phú Tiểu Cảnh tan học, đi xem nhà với người môi giới, lấy túi tiền của cô tính toán thì đương nhiên là không thể tìm được chỗ ưng ý. Vất vả lắm mới thấy được một căn phòng tương đối ổn, lại ngay lập tức phát hiện mấy con gián trong nhà vệ sinh. Theo sự hiểu biết của cô về gián thì nếu có năm ba con thấy được thì ở những nơi không nhìn thấy có thể có tới hàng trăm con, hơn nữa vẫn đang là mùa đông, sau này sẽ càng lúc càng nhiều. Cô muốn tìm được phòng ở nên nói với người môi giới là tầng hầm cũng được, cuối cùng người môi giới hẹn cô ngày mai lại đi xem tiếp.
Sugar daddy gọi điện hỏi có muốn ông lái xe đi đón cô không, Phú Tiểu Cảnh vô thức hỏi là có tài xế không, ông nói ý là khi đi hẹn hò ông ấy không cần tài xế. Hơn 80 mà còn lái xe, đúng là càng già càng dẻo càng dai, khó trách được ở tuổi này mà dục vọng vẫn còn mạnh như thế.
Đương nhiên Phú Tiểu Cảnh không ngồi xe người lạ.
Cô hẹn với ‘bố đường’ ở một nhà hàng Nhật Bản, nơi có đông người, dù có sự cố ngoài ý muốn cũng không sao. Trước khi đến, cô còn cố ý hỏi báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của ‘bố đường’, nếu trong buổi hẹn mà ông lên cơn đau tim thì sẽ rất phiền.
Người đàn ông đó là một quý ông lịch thiệp, tóc nhuộm đen, cầm cây gậy, còn đặc biệt mang theo một bó hoa hồng lớn cho cô, bó hoa đầu tiên cô nhận được vào Valentine.
Hai người mất thời gian mới nhận ra nhau. Ông ấy vì muốn mình trông trẻ trung hơn nên đã lấy ảnh chụp 20 năm trước, Phú Tiểu Cảnh thì vì muốn an toàn nên photoshop ảnh chụp chỉ có mình cô nhận ra nổi. Cô còn sợ gặp người quen nên mượn của Mai bộ tóc giả màu vàng, trang điểm đậm, quần áo cũng thuê của Mai. Tóc giả, thân phận cũng giả, cô bây giờ người Mỹ gốc Nhật, vì đến Mỹ từ nhỏ nên không nói được nhiều tiếng Nhật.
Sau khi nhận ra nhau, ‘bố đường’ khen cô đẹp hơn ảnh rất nhiều, còn Phú Tiểu Cảnh thì khen ông trẻ hơn ảnh chụp.
Khi Phú Tiểu Cảnh đăng ký trên web, cô lười nghĩ tên tiếng Anh, lấy thẳng tên ‘Sugar’, ý nghĩa sâu xa của từ này rất phong phú mà lại phù hợp với thân phận hiện tại của cô. Nhưng cô sớm hối hận, ‘bố đường’ một câu cũng ‘Tiểu đường’ hai câu cũng ‘Tiểu đường’ làm cô nổi hết da gà.
Ông ấy rất hào phóng với cô, chủ động gọi món nấm truffle đen, sashimi bào ngư, nhum (cầu gai). Phú Tiểu Cảnh không ăn nhiều, chỉ nói chuyện phiếm. Nấm truffle không phải món cô thích nhưng nhum thì thích. Cô chủ động hỏi nghề nghiệp trước đây của ông cụ, tỏ vẻ hứng thú. ‘Bố đường’ rất thẳng thắn, ông tự nhận mình có sức thu hút, nhưng không liên quan gì đến tình dục. Mấy năm gần đây ông không có hẹn hò chính thức, người càng già càng thích người trẻ tuổi. Năm ngoái ông có một bạn gái nhỏ, tiêu không ít tiền cho cô ấy, cẩn thận lấy lòng, sợ bạn gái nhỏ không hài lòng, nhưng kết quả vẫn bị ‘đội nón xanh’. Hiện giờ ông vẫn thích mấy cô gái trẻ nhưng lười hầu hạ chiều chuộng, không muốn giống mấy cậu thanh niên trẻ lấy lòng con gái, ông thích giao dịch đơn thuần bằng tiền bạc, sẵn sàng chi tiền để được niềm vui.
Không hiểu sao Phú Tiểu Cảnh lại nhớ tới Cố Viên, cô cảm thấy Cố Viên đúng là rất xấu xa, điều kiện tốt thừa sức yêu đương mà lại đi học theo ông lão 80 tuổi không còn chút sức hút làm ‘sugar daddy’.
Ông cụ nói với Phú Tiểu Cảnh là nhà hàng này rất nổi tiếng, nhưng chỉ có mười bàn, vì vậy khách phải đặt chỗ trước từ lâu. Ông đã hẹn từ một tháng trước, cô gái trước bay mất, nhưng may mà ông gặp được cô.
Ăn được nửa bữa, ông cụ hỏi Phú Tiểu Cảnh muốn uống chút rượu không, Phú Tiểu Cảnh vội vàng xua tay. Ông hỏi Phú Tiểu Cảnh ăn xong có muốn đến nhà ông xem qua không, cô bảo mình còn có việc.
“Tiểu đường, tôi hy vọng em sắp xếp thời gian trò chuyện của chúng ta, tôi sẽ trả tiền cho em mỗi lần gặp gỡ trò chuyện.”
Chỉ là nói chuyện phiếm mà có thể có được một khoản tiền, đúng là một cám dỗ không nhỏ. Nhưng như cô đã điều tra thực tế trước đây, bao nuôi có hai loại, một là thẳng thắn vào vấn đề, hai là ‘mưa dầm thấm đất’, lúc đầu chỉ là nói chuyện phiếm, sau tới sờ sờ tay, hôn hôn miệng, rồi tự nhiên mà lăn tới giường. Đó vẫn còn may, nếu biến thái hay buôn ma túy thì không phải ít, có người từ ‘sugar baby’ biến thành người vận chuyển, sau đó là ăn cơm tù. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, huống chi là lấy tiền từ trong túi người khác.
Cô không ngại suy đoán ông cụ ‘bố đường’ trước mặt mình với những điều nặng nề nhất, ông cụ 80 tuổi mà khi dục vọng nổi lên thì có thể còn biến thái hơn rất nhiều so với người trẻ tuổi.
Ngay khi cô đang cân nhắc lý do từ chối thì Cố Viên và Irene bước vào. Phản xạ đầu tiên của cô không phải là sao hai người lại đi ăn cùng nhau vào Lễ tình nhân mà lại là sao họ chọn thời điểm này, đúng ra là buổi tối thì hay hơn chứ. Ngay cả cô cũng thấy ngạc nhiên khi mình không hề bất ngờ khi gặp hai người đó hẹn hò vào Lễ tình nhân.
Nhà hàng này chỉ có mười bàn, cách âm rất kém nên mọi người nói chuyện rất nhỏ.
Phú Tiểu Cảnh không chỉ hạ giọng mà còn thay đổi cả ngữ điệu. “Trò chuyện với ông rất thú vị, tôi rất thích những điều ông kể, ông không cần phải trả tiền cho tôi.”
Ông ‘bố đường’ kinh ngạc tưởng mình đã hơn 80 mà vẫn còn hấp dẫn như vậy, chưa kịp mừng thầm thì lời tiếp theo của Phú Tiểu Cảnh làm ông sốc.
Vì đạo đức học thuật, Phú Tiểu Cảnh thành thật thú nhận mục đích thực sự của mình. Ban đầu cô định thanh toán hóa đơn nhưng khi nhìn giá tiền trên menu thì đành từ bỏ ý định, đề nghị được chia đôi số tiền ăn.
Cô có thể thẳng thắn như thế, một phần là vì tôn trọng người lớn, không muốn lợi dụng ông; một phần cô suy nghĩ tới sức chiến đấu của ông cụ hơn 80 tuổi, nếu thật sự đánh nhau thì không phải đối thủ của cô, trong túi xách cô còn có bình xịt hơi cay. Quan trọng nhất là ông cụ này thực sự rất cô đơn, nếu cô đồng ý thì bất kể nội dung trò chuyện là gì ông ấy cũng chịu.
“Tiểu Đường, em đùa gì vậy? Sao lại bắt con gái trả tiền?”
Phú Tiểu Cảnh ôm hoa hồng, giống như đi cùng ông mình mà ra khỏi nhà hàng. Trước khi ra ngoài, Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn Irene và Cố Viên, nhìn qua tâm trạng Irene không tệ.
+
Buổi tối Phú Tiểu Cảnh đi đến nhà George, mang theo ít đồ ăn nhẹ do mình làm. Tóc giả và hoa để ở chỗ Mai.
Tốc độ giải Cửu liên hoàn của George đúng là nhanh hơn mười giây. Cậu bé nhờ Phú Tiểu Cảnh dạy mình viết chữ Hán, viết một lúc thì chán. Hai người chuyển sang chơi Lego.
Phú Tiểu Cảnh vừa đua Ferrari vừa hỏi: “Sao hôm nay em nghĩ tới chuyện rủ chị đến nhà chơi?”
“Chị đoán đi?”
“Đoán không ra.”
George mang tới máy làm kẹo bông gòn, “Thiêu Cảnh, chi giúp em làm cái kẹo bông được không?”
George vẫn không phát âm được chữ ‘Tiểu’, mỗi lần cậu gọi tên cô thì đều thành ‘Thiêu Cảnh’. Phú Tiểu Cảnh tự an ủi mình, ‘Thiêu Cảnh’ dù gì cũng tốt hơn ‘Thiêu Gà’ hôm bữa.
“Cách làm thì không thành vấn đề, nhưng mà mẹ em có cho phép em ăn kẹo không?”
“Chuyện đó quan trọng lắm ạ?”
“Cực kỳ quan trọng, mẹ em là sếp chị mà.”
“Nhưng chị là bạn em.”
“Được rồi, vậy ăn một cái thôi nha. Nếu mẹ em không cho phép em ăn thì sao em lại có máy làm kẹo bông vậy?”
“Em chỉ được ăn mỗi tuần một lần, nhưng hôm qua em ăn rồi.”
“Vậy chị làm cho em một cái nhỏ thôi ha, em thích màu gì?”
“Màu hồng.”
Một cậu bé thích màu hồng. Phú Tiểu Cảnh làm hai cái kẹo bông gòn.
“Thiêu Cảnh, cái của chị bự gấp 3 lần cái của em, không công bằng.”
“Chị cao hơn em, nặng hơn em, quan trọng nhất là răng chị rất tốt. Em đang đeo niềng răng nên phải kiềm chế lại.” Phú Tiểu Cảnh cắn một miếng kẹo bông màu trắng, nói.
Phú Tiểu Cảnh lại làm thêm cho mình một cái kẹo bông to màu vàng.
George trông ngóng nhìn cô.
“Tối là mẹ em không ăn đồ ngọt, Thiêu Cảnh, tối mà ăn nhiều đường là không tốt cho việc giữ dáng đâu.”
Phú Tiểu Cảnh cắn thêm một miếng kẹo, khen: “Em nói rất có lý, đúng là cậu bé thông minh.”
Lúc cô chuẩn bị về, George lấy ra một chiếc hộp lớn, “Tặng cho chị một món quà.”
“Cảm ơn em. Nhưng mà hộp to thế này, trong đó có gì vậy?”
“Về nhà chị mở ra thì sẽ biết.”
“Chị muốn mở nó ra ngay.” Phú Tiểu Cảnh không yên tâm, mở chiếc hộp to đó. Bên trong là máy làm kẹo bông gòn nhỏ.
“George, rốt cuộc là ai bảo em đưa cái này cho chị?”
“Em không thể nói.”
“Vậy mẹ em biết bí mật này không?”
“Dạ không.”
“Được rồi, chị biết rồi. Cảm ơn em đã mời chị tới chơi tối nay, nhưng mà chị không mang cái này theo được, nặng lắm.”
“Hai người có gì không vui à?”
Phú Tiểu Cảnh cúi xuống, vịn vai George, “Không có, em nói đúng, tối ăn nhiều đường quá không tốt cho cơ thể. Khi nào chị chưa có đủ ý chí thì chị không thể mang máy làm kẹo về nhà được.”
+
Đêm, trong phòng Mai chỉ có mình Phú Tiểu Cảnh. Mai đã đi hẹn hò, ở cùng với đám ‘bố đường’ già quá lâu, cô ấy quyết định đối xử tốt với bản thân mình trong khoảng thời gian này, hẹn hò với mấy người thanh niên trẻ vóc dáng đẹp đẽ, rửa sạch hương vị mấy lão già trên người mình.
Cố Viên nhờ George đưa chiếc máy làm kẹo bông gòn cho cô nhưng lại không liên hệ với cô trong ngày ngọt ngào này.
Phú Tiểu Cảnh ngả người trên sofa xem lại camera. Tối qua, ‘Cục cưng’ vào phòng ngủ cô, đeo găng tay, mang bọc giày. Mấy ngăn tủ đều khóa, tay ‘Cục cưng’ dừng lại trên chiếc hộp có chiếc nhẫn bằng giấy do Cố Viên gấp. Cô đã định vứt nó đi mà quên mất, cô có thể thấy nụ cười lạnh lùng của ‘Cục cưng’ qua màn hình.
‘Cục cưng’ định để chiếc hộp vào dưới gối cô, dĩ nhiên Phú Tiểu Cảnh biết đó không phải là quà cáp gì. Nhưng cuối cùng cô ta không để xuống.
Cô ta mở tủ lạnh Phú Tiểu Cảnh, trong đó chỉ có bia.
Phú Tiểu Cảnh nhìn theo ‘Cục cưng’ ra cửa.
+
Sáng hôm sau, ngay khi Phú Tiểu Cảnh thức dậy, Lâm Việt đã gửi một chiếc túi Celine qua wechat cho cô, hỏi có thích nó không. Cô mặc kệ anh ta, chả thèm trả lời.
Lúc ăn sáng, Lâm Việt lại gửi một link khác, là địa chỉ trang web video trong nước. Lâm Việt nói với Phú Tiểu Cảnh là anh ta thấy đường link này trong một số nhóm, anh ta đã chặn rồi. Nếu sau này cô cần giúp thì có thể liên hệ với anh ta bất kỳ lúc nào. Lâm Việt còn chỉ trích người đàn ông này không có trách nhiệm, sao lại đem video này phát tán ra bên ngoài.
Trước khi xem video, Phú Tiểu Cảnh chỉ cảm thấy Lâm Việt làm gì không hiểu nổi, khi mở video ra, cô thật sự không nhịn được mà sặc cả cháo vừa ăn.
Trong video, phông nền được làm mờ nhưng nhân vật lại quen đến không thể quen hơn, từ đầu chỉ lộ ra một khuôn mặt. Cô bị người đàn ông đẩy lên cửa, hai tay giơ lên cao, ấn chặt vào cửa, ban đầu cô còn bị che bớt mặt đi, nhưng khi môi người đàn ông dời xuống xương quai xanh thì toàn bộ gương mặt cô lộ rõ ra.
Hóa ra khi Cố Viên hôn mình, cô lại có biểu hiện như vậy, thật sự không thể nói là bị cưỡng ép.
Thực ra sau đó anh mới buông tay cô, trong video không có cảnh đó.