Bây giờ có quá nhiều thứ cô cần phải có tiền xoay sở, đúng ra học phí Lâm Việt có thể giải quyết được một phần những việc cấp bách này, nhưng cô biết, nếu nhịn lần này thì Lâm Việt lại được đằng chân lân đằng đầu. Khó khăn hiện giờ chẳng là gì nếu có thể ôm được đùi giáo sư Laura. So với khoa học kỹ thuật thì kinh phí nghiên cứu cho khoa học xã hội ít hơn nhiều. Hầu hết các giáo sư khác trong khoa Nhân loại học đều dựa vào quỹ để hỗ trợ các nghiên cứu sinh tiến sĩ, nhưng giáo sư Laura có đủ kinh phí để hỗ trợ nghiên cứu sinh của mình. Nếu giáo sư Laura có thể cho cô một phần công việc, cô sẽ không phải lo lắng vì cơm áo gạo tiền trong nửa năm sau.
“Ngày mai em có thời gian đi xem phòng không?”
“Không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tự tìm được. Cảm ơn anh đã có lòng, tôi đang có việc bận, hôm nào gặp sau.”
Lời ‘Cục cưng’ có thể không đáng tin, nhưng Cố Viên không tạo cho cô được cảm giác yên tâm. Cô vẫn thích những thứ mình có thể nắm chắc được hơn. Giống như đọc sách, luôn có một kết quả nhất định. Cô không ghét kiểu tình cảm ‘một cái liếc mắt vương đến trăm năm’, ngược lại còn có chút khao khát.
Màn hình điện thoại sau khi tắt máy vẫn còn áp vào má cô trong vài giây.
Cô đang đứng trong một văn phòng nhỏ, từ cửa sổ nhỏ nhìn xuống, cô có thể thấy một cây cổ thụ trơ trụi.
Khi tin nhắn của Cố Viên tới, cô vẫn đang đứng bên cửa sổ. Cố Viên nhắn cô xin địa chỉ email, anh có một thứ quan trọng muốn gửi cho cô. Phú Tiểu Cảnh do dự vài giây trước khi gửi cho anh địa chỉ email không sử dụng thường xuyên.
Email là một tập tin âm thanh, giọng nam và nữ trong đó cô đều quen thuộc. Theo sự hiểu biết hạn hẹp của Phú Tiểu Cảnh về máy ghi âm thì chắc hẳn máy ghi âm của Cố Viên đắt tiền hơn nhiều so với bút ghi âm của cô. Chất lượng âm thanh rõ ràng, thậm chí còn có hiệu ứng âm thanh vòm 3D.
“Vậy cô tốt bụng quá. Tiểu Cảnh ở đây có làm phiền gì cô không?”
“Phiền thì cũng không, nhưng mà đôi khi Tiểu Cảnh sơ ý, không phân biệt rõ đồ của em hay của cô ấy, nhưng mà em biết chắc chắn Tiểu Cảnh không phải cố tình cầm nhầm.”
“Cô ấy thường lấy nhầm cái gì?”
“Chỉ mấy thứ linh tinh như đồ dùng vệ sinh cá nhân, thức ăn… những thứ không đáng giá. Anh đừng nói với Tiểu Cảnh, như vậy làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Em biết cô ấy không cố ý. Con gái da mặt mỏng, mấy chuyện vậy không tiện nói thẳng.”
…….
Phú Tiểu Cảnh lấy một miếng mật ba dao trong túi xách, dựa vào ghế nghe đoạn ghi âm nói về mình. Ban đầu cô tức tới run môi, miếng mật ba dao đang cắn cũng run lên. Bình nước cô đã cất vào túi, cô bị sặc bánh mật ho sặc sụa, cô không lấy nước uống, càng ho thì lại càng nhai, sau nằm dài ra bàn.
Cố Viên gọi điện thoại tới lần thứ ba cô mới bấm nghe, nhưng không nói một lời.
“Tiểu Cảnh, những lời này tôi không muốn để lọt vào tai em. Nhưng tôi nghĩ cô Hứa kia thẹn quá thành giận chắc sẽ không từ bỏ ý đồ cô ta có thể tung tin gì đó về tôi. Một phụ nữ tung tin đồn về người đàn ông thì nguyên nhân thông thường mà an toàn nhất chính là ‘cầu mà không được’. Tôi có thể chấp nhận lời bịa đặt của cô ta về nhân phẩm của tôi, nhưng thật sự khó chấp nhận việc vu khống hình mẫu yêu thích của tôi.”
Phú Tiểu Cảnh vẫn im lặng.
“Em không cần quan tâm, cô ta dùng hết sức để tạo tin đồn xấu cho em, mà em thì không thèm nói một câu đàm tiếu về cô ta, ngay từ đầu cô ta đã thua em.”
Vẫn im lặng, Cố Viên có thể mơ hồ nghe được tiếng nức nở, vì vậy anh không nói nữa.
Năm phút sau, Phú Tiểu Cảnh cuối cùng cũng lên tiếng, “Cảm ơn vì đã tin tôi.”
“Vậy em nên trả ơn tôi thế nào?”
“Tôi mời anh ăn sashimi cá hồi.”
Phú Tiểu Cảnh không cần tốn nhiều tiền, Cố Viên đưa cô tới cửa hàng thức ăn nhanh, bảo cô mua cho anh một sandwich cá hồi.
Phú Tiểu Cảnh cố ý yêu cầu bếp làm một bánh sandwich cỡ lớn. Bánh sandwich này rất cao, có thể đổ bất cứ lúc nào. Cô bưng khay mang bánh mì với café tới trước mặt Cố Viên, còn cô thì không ăn gì.
“Sao em lại gọi bánh to vậy?”
“Tôi sợ bánh nhỏ không đủ anh ăn.”
Cố Viên lấy nĩa chia cho cô một nửa, “Tôi không ăn nhiều vậy đâu, em chia phụ tôi một nửa.”
“Anh ăn trước đi, có thể ăn hết.”
“Tôi cơm nước xong mới tới, ăn không hết nổi thật.”
“Ờ, vậy được.”
“Cô Hứa kia không phải nói với em là tôi theo đuổi mà không được nên thẹn quá hóa giận mà nói xấu cô ta với em đấy chứ.”
“Đại khái vậy.”
“Vậy em tin?”
Phú Tiểu Cảnh vô thức nói dối, “Sao vậy được?” Vì chột dạ nên cô cúi đầu cầm bánh mì lên, mái tóc buộc cao của cô rũ xuống, mí mắt cụp nhìn xuống.
“Ngày mai có rảnh không? Tôi dẫn em đi xem nhà.”
Phú Tiểu Cảnh cắn một miếng bánh mì, cá không tươi lắm, “Tôi không muốn tìm nhà nữa. Tôi dọn đi thì còn mất tiền cọc cho cô ta, vậy sướng quá. Chẳng phải thế thì cô ta càng đắc ý? Tôi nghĩ rồi, chỉ cần tôi còn sống với cô ta, cho dù tôi có dọn hay không thì cô ta vẫn có thể nói xấu, tạo tin đồn xấu về tôi. Mà đã như thế thì tiết kiệm một ít tiền cũng tốt.”
“Vậy em còn định ở cùng cô ta?”
“Tôi còn nghĩ lại kỹ đã.”
“Em làm thế thì khác gì ‘địch chết ba - quân ta chết hết”.
“Nhưng tôi dọn đi thì cô ta hời quá. Tôi đã nghĩ sao cô ta không chịu báo cảnh sát, hóa ra chỉ muốn gây tiếng xấu cho tôi. Một khi lớn chuyện thì mọi việc không còn kiểm soát được nữa.”
“Cô ta sẽ không gọi cảnh sát. Mà nói thật, tôi cũng không muốn em gọi cảnh sát. Gần đây tôi không tiện đến đồn cảnh sát khai báo.”
Phú Tiểu Cảnh không hỏi Cố Viên tại sao, chỉ cúi đầu cắn miếng bánh mì, khi thức ăn đã tan hết trong miệng, cô ngước nhìn Cố Viên: “Ừ, mặc kệ là vì lý do gì để không thể báo cảnh sát, tôi sẽ không báo.”
Nói rồi cô lại tiếp tục vùi đầu ăn, mặc dù cô đã cẩn thận nhai kỹ nhưng vẫn bị sặc ho. Cố Viên đẩy ly café đến tầm tay Phú Tiểu Cảnh, “Em uống đi, tôi mua lại ly khác.”
“Không cần, tôi có mang theo nước.” Phú Tiểu Cảnh lấy bình giữ nhiệt trong túi ra, uống một hơi cạn sạch.
“Tính ra tôi nợ em một ân tình. Việc của cô Hứa, từ từ sẽ tính toán, em dọn ra ngoài trước. Em sống cùng cô ta, nếu cô ta giận quá hóa điên lại làm ra chuyện gì với em nữa cũng đâu biết được. Ngày mai tôi dẫn em đi xem nhà mới, hôm nay tạm thời em về chỗ tôi nghỉ tạm. Nếu em không yên tâm thì tôi tìm cho em một khách sạn nghỉ tạm.”
“Sao lại nợ ân tình gì? Chuyện vốn không liên quan đến anh mà.”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Không phải em còn mời tôi ăn kẹo cao su vị bạc hà sao?”
Cố Viên lấy ngón trỏ lau vết bơ dính trên khóe miệng Phú Tiểu Cảnh, “Sao em ăn không cẩn thận vậy?”
Phú Tiểu Cảnh vội vàng lấy khăn giấy lau tay bị dính bơ cho Cố Viên, “Ngại quá.”
“Hôm nay có đi xem nhà được không?”
“Chắc là không được.”
“Ngày mai tôi bận nên không có thời gian đi xem nhà.”
“Em có việc gì mà gấp vậy?”
“Ngày mai tôi dự bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới của một người quen ở East Hampton.”
“East Hampton? Kỷ niệm ngày cưới?” Cố Viên lặp lại mấy từ này với vẻ suy nghĩ, “Vậy em định đi bằng gì?”
“Đi xe lửa, rồi…”
“Tôi đưa em tới đó.”
“Không cần, tôi ghi nhận tấm lòng.”
“Em ghét cái xe tôi hả?”
“Đi xa như vậy tốn bao nhiêu tiền xăng, cũng đâu phải chỉ qua mấy phố.”
“Chuyện đó em không cần lo, ngày mai tôi tiện đường với em. Quần áo tham dự tiệc em đã chuẩn bị chưa?”
Phú Tiểu Cảnh rất muốn chuẩn bị nhưng cô không có tiền. Cô uống ngụm nước, trả lời: “Coi như là có đi.” Quanh năm suốt tháng cô chỉ có một bộ quần áo để tham gia những dịp trang trọng, bộ đồ cô cực khổ giành giật với những cô gái Mỹ to lớn, những bác gái Trung Quốc để có bộ hàng hiệu giảm giá đó. Chân cô nhỏ, đôi giày Jimmy Choo giảm giá kia còn nhỏ hơn cỡ chân cô một nửa phân, mỗi lần mang nó là muốn đổ máu. Nhưng mà đôi giày chính hãng có giá dưới 100 đô dễ gì có được?
Cô không còn lựa chọn nào ngoài việc giữ lại ít máu cho ngày mai.
+
Ngồi ghế sau xe taxi, Phú Tiểu Cảnh nói chuyện với Cố Viên bằng tiếng Trung, “Làm thế có phải không tốt lắm không? Nhân viên cửa hàng quần áo nhận tiền hoa hồng, người ta vui mừng bán quần áo cho tôi, đang chờ phần trăm tiền thưởng thì tôi đem trả quần áo lại, vậy công sức của họ thành công dã tràng rồi, mấy cổ sẽ hận chết tôi.”
“Em cắt lông cừu thì không cắt ở một con, mỗi cửa hàng em chỉ mua một món, như vậy coi như không quá đáng lắm.”
“Nếu lỡ tôi làm dơ quần áo thì sao?”
“Tôi tin em, em sẽ không bất cẩn như vậy đâu.”
“Thôi quên đi, tôi mặc đồ của mình là được rồi.”
“Vì em mà tôi cố tình gọi xe, em nói bỏ là bỏ, vậy không tốt lắm đâu. Em tìm nhân viên bán hàng giỏi đó, nếu mất hoa hồng của em thì cũng không thành vấn đề với họ.”
“Nhưng làm sao để biết ai bán hàng giỏi?”
“Tôi đi với em mà, cứ hỏi tôi là được.”
“Thật tình vẫn là thôi đi, thẻ tín dụng tôi không đủ hạn mức.”
“Em có thể xài thẻ của tôi, dù sao cũng trả lại mà.”
Người tài xế gốc Mexico, còn nói nhiều hơn cả ông tài xế người Ấn lần trước, chủ đề cũng không khác biệt, chửi mấy kẻ chó chết ở phố người Hoa. Hàng trăm hồ sơ xin việc của con ông bị mấy công ty to to nhỏ nhỏ ở Wallstreet từ chối.
Phú Tiểu Cảnh không tiện để chủ đề tẻ nhạt, cô hỏi vài câu bằng tiếng Anh, người tài xế được thể chửi càng hăng.
Cố Viên ghé sát vào tai Phú Tiểu Cảnh, “Nhìn bộ dạng em thế này y như mấy cô nữ sinh trộm thẻ tín dụng của mẹ đi mua giày cao gót.” Anh thành thạo tháo dây buộc tóc của Phú Tiểu Cảnh, mới vừa thả ra, mái tóc dài xổ ra. Má cô bị tóc chạm vào nhột nhạt, vành tai đỏ ửng, để khỏa lấp sự bối rối, cô lại hỏi người tài xế một câu, người tài xế cảm kích sự cổ vũ của cô, lại chửi một tràng dài.
Cuối cùng, chiếc taxi dừng trước một cửa hàng sang trọng.
“Anh thấy tôi có giống người có thể mua hàng xa xỉ à?”
Cố Viên vuốt tóc Cố Viên, vén tóc gọn về sau vai cô, “Giống, sao lại không giống? Đừng bối rối, em chọn một món rồi chúng ta đi.”