“Anh mua lúc nào vậy?”
“Ban nãy. Khi nào em chuyển nhà sẽ tặng em.”
Phú Tiểu Cảnh làm sủi cảo nhân thịt cừu bí ngòi và thịt bò cà rốt. Cô đổ một ít dấm lên đĩa, “Anh có muốn một ít không?”
“Tôi không ăn dấm.”
Phú Tiểu Cảnh cúi xuống gắp sủi cảo chấm vào dấm, “Anh có thói quen tốt đấy. Tôi thấy đĩa nhà anh rất đẹp, tiếc là anh không nấu nướng.”
“Nếu em thích nó…”
“Anh lại vậy nữa thì tôi hết dám khen, giống như tôi thèm đồ nhà anh vậy.”
Cố Viên dời cái bàn dài đến bên cạnh lò sưởi, phía sau Phú Tiểu Cảnh là lò sưởi. Lò sưởi rất ấm nên cô cởi áo khoác để lên lưng ghế.
Cố Viên thì bị nóng, anh cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơmi, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay. Khi cởi áo khoác, anh lấy trong túi ra hai tấm vé, là vé xem hòa nhạc mừng năm mới của New York Philharmonic.
“Đến lúc đó em có thời gian không?”
“Ui trời, đắt quá.” Phú Tiểu Cảnh định nói đổi vé ở vị trí khác, chất lượng âm thanh không kém mà giá rẻ hơn được một nửa, nhưng cô không muốn làm mất hứng nên im lặng nuốt những lời đó xuống cùng miếng sủi cảo, “Rảnh. Bao nhiêu năm rồi anh không về Trung Quốc?”
“Từ lúc đến đây.”
Ăn xong sủi cảo, Cố Viên ấn Phú Tiểu Cảnh ngồi tại chỗ, “Em nghỉ ngơi đi, tôi rửa cho.”
Trong bếp không có máy rửa bát nên anh xắn tay lên rửa rất thành thục.
Phú Tiểu Cảnh đứng khoanh tay nơi cửa bếp, “Nhìn anh rất thành thạo ha.”
“Lúc mới đến New York, tôi còn đi rửa chén thuê ở nhà hàng Trung Quốc, tôi là người rửa chén nhanh nhất trong nhà hàng.”
“Lúc đó anh là lao động trẻ em à. Anh di dân cùng ba mẹ?”
“Không.”
Phú Tiểu Cảnh lập tức nhận ra Cố Viên tra rlời câu hỏi này khá miễn cưỡng, “Anh rửa chén nhanh vậy ông chủ có tăng lương cho anh không?”
“Tôi định đề nghị ông ấy tăng lương thì không khéo là hôm đó tôi đánh ông ta một trận, tiền lương trước đó cũng không có. Đây cũng là chuyện tốt, nếu không tôi sẽ cứ tiếp tục làm việc ở đó. Tiểu Cảnh, tôi vẫn khuyên em không nên ở cùng nhà với những người bạn kia của em, họ không đáng để em phải lãng phí thời gian.”
Phú Tiểu Cảnh cho rằng đây là lý thuyết thuyết phục điển hình của người thành công, thời gian phải sử dụng hợp lý, cô hơi không thoải mái, những lời này không giống những gì cô từng biết về anh trước nay.
Điện thoại di động của Cố Viên vang lên, anh nhìn lướt qua màn hình rồi bấm từ chối.
“Em ngồi đây một lát, tôi đi xử lý công việc, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Nếu anh bận thì tôi về trước.”
“Đừng, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với em. Em muốn nghe nhạc không, tôi đã mua một đĩa hát mới của Kenny.”
Phú Tiểu Cảnh không quá yêu thích Kenny, nhưng Cố Viên là người không thích Kenny mà chuẩn bị một đĩa nhạc riêng cho mình, dĩ nhiên cô không thể nói không.
Bên cạnh phòng khách là phòng nghe nhạc. Phú Tiểu Cảnh vừa bước vào cửa đã thấy hai hoa loa kèn đỏ rực rất lớn, bốn góc có những ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng mờ nhạt, cửa sổ treo rèm dày, dưới ánh sáng mờ ảo, những bông hoa loa kèn có vẻ đẹp đặc biệt quyến rũ.
Căn phòng trải thảm dày hút âm, hoa văn phức tạp. Phú Tiểu Cảnh cởi giày bước vào, cô mới mua một đôi vớ len giảm giá trong siêu thị, hình ông già noel vui vẻ. Cô ngồi trên thảm, Cố Viên lấy cho cô cái chăn, quấn cô từ đầu đến chân.
“Em ngồi đây, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhạc blue jazz rất trữ tình, dĩ nhiên đây không phải gu của Cố Viên, nhưng lại thích hợp làm nhạc nền cho câu chuyện tình yêu, nhất là trong đêm, giá như bức rèm không quá dày để ánh trăng có thể xuyên qua.
Cố Viên rời đi, Phú Tiểu Cảnh khoác chăn đứng dậy, cô bước tới một kệ gỗ sồi chứa đầy đĩa hát, chủ yếu là nhạc jazz.
Có hai chiếc kèn saxophone bằng đồng treo trên tường, một chiếc mới một chiếc cũ. Cô nhìn chăm chăm vào cây kèn saxophone một lúc lâu, tự hỏi không biết khi anh thổi kèn sẽ có dáng vẻ thế nào.
Sau khi Cố Viên rời đi một lúc, Phú Tiểu Cảnh chui qua rèm cửa để ngắm trăng, tay cô chạm lên mặt kính lạnh lẽo, không bao lâu nữa là tới Tết nguyên đán. Cô và Cố Viên quen nhau chưa được một tháng mà lại có cảm tưởng như đã nhiều năm.
Tiếng bước chân Cố Viên ngày càng gần, Phú Tiểu Cảnh đột nhiên nảy ra ý định đùa dai, cô trốn sau tấm màn nhung, nín thở định làm anh giật mình.
Cố Viên chậm rãi đi đến gần, tay cách bức màn nhung chạm ngón giữa, ngón trỏ, ngón đeo nhẫn của cô rồi dần di chuyển lên trên, chạm lên mũi và mắt cô, lại nắm tai cô, tay anh nhéo nhéo có nhịp. Tai cô rất tròn, Cố Viên đi một đường từ mép dái tai đi xuống, vuốt ve cằm cô, cằm Phú Tiểu Cảnh nhột kinh khủng, cảm giác nhột nhạt lan từ cằm đến tận xương. Ngay khi cô định chui ra nhận thua thì Cố Viên đã chui vào tấm rèm, đầu cô bị đẩy đến mặt kính lạnh lẽo, tim đập thật nhanh.
Cố Viên xoa đầu cô, “Muốn ngắm trăng sao phải lén lút vậy?”
Anh kéo rèm ra, ánh trăng tràn qua kính chiếu lên thảm.
Phú Tiểu Cảnh tiếp tục cuộn mình trong chăn ngồi lên thảm nghe nhạc, cô thấy mình trốn sau rèm thật nhàm chán và ngây ngô. 22 tuổi rồi còn làm ra chuyện vậy?
Phú Tiểu Cảnh thấy chiếc kèn, hỏi, “Anh có thể chơi saxophone?”
“Tôi pha cho em một ly Mint Julep, em thử xem.”
“Tôi không muốn uống rượu.”
“Pha riêng cho em đấy, dù gì cũng phải cho tôi tí mặt mũi chứ.”
Đá trong ly xuyên qua chiếc cốc đồng thau, cầm một ly đồ uống kinh điển cho mùa hè như thế này, nhiệt độ trên người cô giảm xuống không ít.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
“Em thấy sao?”
“Không tồi. Nhưng không hợp với mùa đông.”
Cố Viên lấy một lá bạc hà trong cốc đặt lên môi cô, “Em có từng nhai lá bạc hà chưa?”
Phú Tiểu Cảnh lắc đầu.
“Vậy em có thể thử.” Cố Viên hơi đẩy lá bạc hà vào miệng cô, có lẽ do quá lạnh, môi cô trở nên rất nhạy cảm, mỗi micronmet di động của lá bạc hà trên môi cô đều cảm nhận được một nhịp tim đập rõ ràng.
Môi cô bị vị lá bạc hà làm tê tê, bạc hà vốn tính lạnh lại đang được ngâm nước đá, theo lý thì phải lạnh nhưng môi cô lại cực nóng.
Phú Tiểu Cảnh sợ nhất trên đời là bị nhột, cô thật sự không chịu nổi nên lấy tay bắt lại lá bạc hà, còn chưa kịp đưa tay tới miệng, ngón tay cô đã bị Cố Viên bắt lấy, anh giữ tay cô chạm đến ly đồng.
“A, lạnh!” cô bật kêu lên, lá bạc hà trên môi rơi xuống.
“Lạnh thì tôi ủ cho em.”
Ngón trỏ Phú Tiểu Cảnh được giữ trong lòng bàn tay anh.
Ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa kính càng làm tăng thêm cảm giác lạnh.
Khi gương mặt Cố Viên đến gần, Phú Tiểu Cảnh nghiêng đầu theo bản năng, nụ hôn của anh rơi xuống cằm, anh mặc cô trốn, nụ hôn lẽ ra rơi trên môi lại dừng ở mắt, mũi cô.
Sau đó anh nâng cằm cô bằng những ngón tay lạnh lẽo của mình, Phú Tiểu Cảnh để anh hôn cô. Miệng cô vẫn khép chặt, có lẽ do bạc hà để trên môi cô quá lâu nên môi cô vẫn tê tê. Anh ấn viên đá vào lòng bàn tay cô, Phú Tiểu Cảnh không nhịn được hé miệng ra, Cố Viên không để cô kịp cất tiếng đã nhân cơ hội len vào.
Miệng Phú Tiểu Cảnh tràn ngập vị bạc hà, Cố Viên kéo chăn trùm lên đầu chặn ánh sáng trên tường cũng như ánh trắng ngoài cửa, chỉ để lại trong mắt cô hình bóng một mình anh. Ngón chân cô không kiềm được cong lên.
Anh đặt tay lên tóc cô, giọng trầm trầm, “Em thích dài hay ngắn?”
Trong ánh sáng lờ mờ, Phú Tiểu Cảnh có thể nhìn thấy yết hầu anh lên xuống.
“Dài thì có thể dài bao lâu?”
“Tôi sợ ngày mai em không thể ra khỏi cửa.”
Ngay lúc nụ hôn Cố Viên lại rơi xuống, ngón tay Phú Tiểu Cảnh chặn lên môi anh, trong bóng tối, đôi mắt cô sáng ngời, “Như thế này thì chúng ta là bạn trai bạn gái?”
Cố Viên không trả lời, lại tìm kiếm môi cô.
Phú Tiểu Cảnh quay mặt đi, nâng giọng cao hơn: “Chúng ta như thế này là quan hệ bạn trai bạn gái.” Hỏi xong Phú Tiểu Cảnh lại thấy buồn cười, tựa như trước kia cô hỏi đối tượng nghiên cứu là có thể được sử dụng bút ghi âm không.
Lần này Cố Viên không hôn cô, anh chỉ chăm chút bím tóc bị rối của cô.
“Muộn rồi, tôi phải về đây.” Anh thích cô, chỉ ở mức độ có thể hẹn hò, chưa tới mức chính thức xác lập quan hệ chính thức.
Phú Tiểu Cảnh ngồi xổm ở cửa buộc dây giày, không hiểu vì sao cô lại thắt thành nút gút.
Cố Viên cúi xuống, giúp cô tháo ra, thắt lại.
Cô vẫn chờ đợi Cố Viên nói gì đó, ở New York, xác định chuyện yêu đương nghiêm túc hơn việc lên giường rất nhiều lần. Có người lên giường với nhau cả 80 lần vẫn không phải là tình nhân. Họ mới quen biết chưa tới một tháng, quả thực còn quá sớm để xác định quan hệ. Cô không ngại để Cố Viên cân nhắc, là do cô quá vội vàng.
“Tiểu Cảnh, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Phú Tiểu Cảnh lại ngồi bên cạnh lò sưởi, ngọn lửa trong lò làm mặt cô đỏ lên.
“Tiểu Cảnh, có thể trước đây em có chút hiểu lầm với tôi. Tình hình tài chính của tôi tốt hơn em nghĩ.”
Cô nghĩ Cố Viên sẽ nói về mối quan hệ của họ, nhưng không ngờ anh lại nói về tiền của mình, cô biện hộ cho mình, “Tôi chưa bao giờ nghĩ là anh nghèo.” Rất ít người đồng ý bị người khác đối xử như một người nghèo. Hơn nữa đúng là anh còn tốt hơn những gì cô tưởng tượng trước đây, cô mừng cho anh.
“Hiện giờ tôi tốt hơn em tưởng tượng. Nếu em muốn sống ở căn nhà hiện giờ em đang ở, tôi sẽ làm cho bạn cùng nhà em dọn đi, dĩ nhiên em có thể chọn cách khác. Tốt nhất tối nay em ở lại đây, sáng mai trang phục dự tiệc và giày sẽ được giao đến đây. Khi em tham gia xong tiệc rượu tôi sẽ cho người môi giới đưa em đi tìm phòng. Trước mắt ở phố 57 có một phòng ở lầu 48, đi xem thử đi, ở đó có thể nhìn xuống công viên trung tâm, nhưng bây giờ thì mùa này ở dưới công viên không có gì để ngắm.”
Phú Tiểu Cảnh sững sờ, chần chừ hồi lâu rồi mới nói: “Ý anh là gì?”
“Tôi hy vọng có thể giúp em một chút, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.”
Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên, lúc này cô mới phát hiện đó là gương mặt của một ông chủ, nhìn anh có vẻ như đang bàn chuyện làm ăn với cô với mức giá được niêm yết rõ ràng. Cô lại ngẩng đầu nhìn lướt qua bài trí trong phòng, phòng khách đúng là không có gì nhưng gian phòng nghe nhạc kia thì suy nghĩ kỹ sẽ biết, không thể dưới một trăm ngàn đô, chất lượng âm thanh quá tốt.
Cô lại nhớ tới vẻ thong dong của anh trong cửa hàng, thế sao lúc nào cô cũng nghĩ anh thiếu tiền chứ? Cô thật sự xấu hổ với nghề của mình.
Tình cảm trong người phai dần, cô cười thành tiếng, “Thì ra chúng ta gặp mặt nhiều lần như vậy là anh đang khảo sát giúp đỡ đối tượng tài trợ sao?”
“Cần gì nói khó nghe như vậy?” Cố Viên xắn tay áo, tiếp tục pha café.
“Bây giờ nói cách khác, anh là quyết định bao nuôi tôi sao? Tôi rất mừng, anh đồng ý cho tôi ở một căn nhà tốt. Chỉ có điều tôi rất tò mò là anh chuẩn bị thuê hay là mua nhà cho tôi ở?”