“Cô ta mà dám? Nếu cô ta làm phiền con thì cô ta xong đời.”
“Bạn trai con đâu? Chuyện lớn thế này mà cậu ta không ở bên con à? Mẹ nói con biết, đàn ông mà lúc cần không có thì nhanh chóng đá đít cậu ta tìm người khác.”
Trong giai đoạn này, Phú Tiểu Cảnh vì muốn Phú Văn Ngọc vui vẻ nên nói, “Anh ấy giúp con rất nhiều trong khoảng thời gian này. Đừng lo cho con, con không sao, nhưng mà mẹ đó, tính tình hung dữ thì cố gắng kiềm chế lại, cố gắng bình tĩnh ôn hòa, để cho bọn họ an ổn lại đã.”
“Rồi khi nào thì con cho mẹ gặp cậu ta? Hay cho mẹ cách liên lạc với cậu ấy, mẹ có chừng mực, chỉ nói những gì nên nói. Con có thể kéo ba người chúng ta thành một nhóm, dễ nói chuyện. Tiện thể mẹ quan sát cậu ta. Mẹ nói con rồi, đàn ông 30 tuổi tìm mấy cô gái trẻ thì có hai loại, hoặc là vội vàng để kết hôn, hoặc là thấy con còn trẻ nên chơi bời. Nếu là loại thứ nhất thì mẹ nhìn cho con xem cậu ta có đáng tin hay không, nếu mà đáng tin cậy thì chuyện ở đất khách cũng không thành vấn đề, tiến sĩ có thể chuyển trường khác. Nếu là loại sau thì bảo cậu ta đi chết đi, chúng ta không lãng phí công sức với cậu ta.”
“Nói sau đi, anh ấy mắc chứng sợ xã hội, thiếu kỹ năng giao tiếp. Con sợ anh ấy nói sai làm mẹ tức giận. Mẹ phải chú ý sức khỏe, đừng nổi nóng với người khác, việc con bảo mẹ ghi âm phải nhanh chóng thực hiện. Khuya rồi, con đi ngủ trước.”
+
Sáng hôm sau cô dậy sớm, Cố Viên còn dậy sớm hơn cô.
Hai người cùng nhau ăn sáng. Phú Tiểu Cảnh chăm chú tráng trứng. Cố Viên đưa bánh mì phủ xốt bạc hà cho cô. Cô giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu uống sữa.
Cố Viên múc một thìa xốt bạc hà đưa đến miệng, ban đầu Phú Tiểu Cảnh ngậm miệng nhưng anh vẫn để tay nguyên, cô phải nói: “Em không muốn ăn.”
Cô vừa hé miệng, Cố Viên đã trét xốt bạc hà vào môi và lưỡi cô, cô phải mím môi, lấy khăn giấy lau. Cố Viên nhéo mặt cô.
Sau khi cô lau miệng xong, Cố Viên lại đưa thêm một muỗng xốt bạc hà lại, cô phối hợp một lần. Khi anh đưa tới lần thứ ba, phản ứng đầu tiên của cô là kéo ghế ra xa anh, cô còn chưa kịp kéo ghế thì Cố Viên đã bôi xốt lên đôi môi mím chặt của cô.
“Anh đủ chưa?” lần này cô nổi giận thật, miệng cũng không kịp lau. Cố Viên giữ chặt ót cô, kịp thời ngăn miệng cô lại.
Kem đánh răng của anh có vị bạc hà, lòng bàn tay anh rất khô, có vết chai dày. Tay anh lần từ sau gáy cô đến mặt, không chỉ tai, từ cổ đến cằm, da cô bị tay anh làm đỏ lên.
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy không giống như trước.
Cô nhớ tới lời ông ‘bố đường’ 80 tuổi kia nói. Ông ấy nói với cô rằng ở độ tuổi của ông, quá lười để đi lấy lòng mấy cô gái trẻ, tình nguyện lấy tiền tài thiết lập quan hệ một cách trực tiếp, cùng là tiêu tiền, người trước là đem quyền chủ động giao cho người khác, người sau là đem quyền chủ động nắm chắc trong tay mình.
Anh đặt cô lên đầu gối, cả người cô căng thẳng, anh hôn lên cổ cô rất thô bạo, đưa tay vào tóc cô, miệng anh dán vào tai cô, giọng khàn đục, “Đừng sợ, thả lỏng một chút.” Cô ngồi trên đùi anh, trực tiếp cảm nhận được dục vọng của anh. Trước kia anh còn che giấu, nhưng bây giờ, thậm chí anh không thèm che giấu nữa.
Bây giờ Cố Viên gấp gáp muốn đòi quyền lợi của mình với cô, anh tiêu tiền cho cô dĩ nhiên không phải để mời cô đến nói chuyện giải khuây. Cái gọi là ‘mỗi quý một lần’ rõ ràng anh chỉ nói đùa, tối qua là cho cô thời gian chuẩn bị, Phú Tiểu Cảnh lại hiểu sai ý anh.
Phú Tiểu Cảnh bây giờ chưa sẵn sàng hy sinh như vậy, cô không có ý định vì điều tra thực tế mà làm đến mức này, cho dù đối tượng là anh, cho dù lần đầu tiên của cô là với anh. Trước đây cô thích anh nên là chuyện khác, nhưng bây giờ không giống vậy.
“Em còn đi học.”
“Lát nữa anh đưa em đi.”
“Em vẫn chưa sẵn sàng.”
Cố Viên cười khẽ bên tai cô, động tác hôn cô cũng nhẹ nhàng hơn, “Em sợ đau sao? Lần này không đau đâu. Em đừng căng thẳng.” Tay anh dần dần di chuyển xuống, dời lên lưng cô, không những cô không thả lỏng mà càng căng cứng cả người.
“Sao anh biết lần này không đau? Đâu phải anh đau chứ.” Toàn thân cô nóng rực, ngay cả môi cũng nóng, “Lần trước em đau đến mấy ngày, mới lành được hai ngày trước. Em đau tới nỗi đi học cũng không tập trung tinh thần nổi. Anh có thể chờ lúc em không quá bận được không?”
“Vậy lúc nào em không bận?”
“Khi vụ kiện tụng này kết thúc, em cũng sẽ ít việc hơn.”
Cố Viên hôn lên mi mắt cô, “Em có biết lúc em nói dối sẽ chớp mắt không? Lần sau muốn nói dối thì em nhớ nhắm mắt lại.”
Mi mắt Phú Tiểu Cảnh ngứa ngáy vì nụ hôn của anh, bình thường cô sẽ nhắm mắt lại nhưng giờ cô cố gắng hết sức mở to mắt, kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh, nói chân thành nhất có thể, “Em thích anh, nhưng em không có bất kỳ tính chiếm hữu nào với anh, em không ngại chia sẻ với người phụ nữ khác, chỉ cần anh vui vẻ, năm ba ngừoi đều được. Nếu anh có ham muốn cần giải tỏa, em không ngại khi anh tìm phụ nữ khác. Em có thể giúp anh làm việc khác, nấu cơm, trang trí nhà cửa, anh thích nhà bài trí theo phong cách nào.”
Một sugar daddy giàu có tìm hai ba, thậm chí bốn năm cô gái trẻ là chuyện bình thường, cô tuyệt đối sẽ không tranh giành tình cảm.
“Em đúng thật là rộng lượng.”
Cố Viên không cho Phú Tiểu Cảnh cơ hội tiếp tục, mạnh bạo lấp kín miệng cô.
+
Khi Phú Tiểu Cảnh ra khỏi nhà Cố Viên, chân cô không đau nhưng miệng vô cùng đau đớn. Khóe miệng cô bị Cố Viên cắn rách, anh dùng vết chai trên ngón cái ấn vào khóe miệng cô, từ khóe miệng đến mũi đến mắt, cả khuôn mặt cô bị lòng bàn tay thô ráp anh vần vò. Sau đó anh lại nổi ý định muốn giúp cô chải đầu. Cố Viên chải chưa tới một phút mà tóc cô rụng mười mấy sợi, đau hết da đầu. May mà anh không kiên nhẫn, nếu không chắc Phú Tiểu Cảnh phải đợi thêm một năm nữa mới có đủ tóc mà quyên cho bệnh viện.
Trước khi ra ngoài, Cố Viên bảo Phú Tiểu Cảnh thay quần áo rồi mới đi, ‘Một bộ quần áo không thể mặc hai ngày.”
Giáo sư đầu tiên của Phú Tiểu Cảnh cũng nói với cô như vậy, mỗi khi qua đêm trong thư viện, cô lại nhét một chiếc áo khoác vào cặp để trông khác ngày hôm qua. Lúc đó cô thích nhất là mùa xuân và mùa thu, chỉ cần đổi chiếc áo ngoài là có thể làm mới bộ quần áo.
Phú Tiểu Cảnh chọn hai món quần áo mà Cố Viên đã mua, mặc đại vào, không ngờ lại rất hợp.
Cố Viên chở Phú Tiểu Cảnh đến ga tàu điện ngầm vì Phú Tiểu Cảnh nói cô ghét lái xe ở Manhattan.
“Hôm nay em ở lại đây đi, em cũng không cần chuyển đồ, thiếu cái gì cứ mua luôn cái đó là được. Em thấy sao?”
Phú Tiểu Cảnh lăc đầu rồi lại gật, “Em không có ý kiến.”
“Trừ khi em tình nguyện, anh sẽ không cưỡng ép em, tối nay anh về trễ, em không cần chờ anh.”
Cầu còn không được.
“Tiểu Cảnh, có phải em mong anh cả đêm không về luôn không?”
“Sao anh lại nghĩ em vậy chứ? Nhưng mà nếu anh không về, em sẽ không phải nấu bữa tối?”
“Tiểu Cảnh, em bao nhiêu?”
Phú Tiểu Cảnh không biết sao Cố Viên lại hỏi điều mà anh đã biết, chỉ nói: “22.”
Cố Viên ho khan một tiếng, “Xin lỗi, anh muốn hỏi đồ lót của em mặc số bao nhiêu?”
Tai Phú Tiểu Cảnh đỏ lên, “Sao anh lại hỏi cái này?”
“Vì sức khỏe của em, anh đề nghị em nên thay đồ lót.” Khi dừng đèn đỏ, Cố Viên liếc nhìn đồng hồ, “Nếu em không ngại thì anh có thể nhờ người mua giúp.”
Anh nói chuyện rất nghiêm túc, như thể đang nói vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Không cần, em có thể tự giải quyết.”
Vì thuận tiện nên mùa đông Phú Tiểu Cảnh mặc chiếc áo Uniqlo có miếng lót ngực, cô mặc rất thoải mái nhưng không ngờ lại là vấn đề trong mắt Cố Viên.
Biến thái.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thảo luận vấn đề này với một người đàn ông, kịp thời cắt ngang lời anh, “Chuyện luật sư Hứa Vi, anh đừng quên đấy.”
“Còn em định làm gì?”
“Em sẽ cho anh biết khi xong việc.”
Trước khi Phú Tiểu Cảnh xuống ga tàu điện ngầm, Cố Viên đã đưa cô chìa khóa nhà đường 110, “Anh đã thay tất cả ổ khóa bên trong. Nếu em cần giúp đỡ trong việc sửa chữa thì nói với anh.”
“Biết rồi, tạm biệt.” Phú Tiểu Cảnh vừa nói xong đã nhảy xuống xe.
+
Vì Cố Viên nói cô tối không về nên Phú Tiểu Cảnh cũng lười đến nhà anh. Từ thư viện về, cô quay về ký túc xá của mình.
Phú Văn Ngọc làm việc nhanh gọn, chỉ một ngày là cô nhận được bản ghi âm của mẹ Hứa Vi.
“Mẹ, quan trọng nhất là giữ bà ta yên ổn, không được gây mâu thuẫn với bà ta. Nếu bà ta biết con không đồng ý hòa giải, mẹ có thể nói với bà ta là con đã hứa với mẹ rồi nhưng không biết sao con lại đổi ý. Bà ta muốn nói nữa thì mẹ cứ bảo là đã khuyên răn con rất nhiều lần, tuyệt đối không được phát sinh xung đột với bà ta…” Chỉ một chuyện này mà Phú Tiểu Cảnh phải nói đi nói lại hết cách này tới cách khác, chỉ sợ Phú Văn Ngọc không nghe lời mình.
“Tiểu Cảnh, sao con dài dòng quá, mẹ biết rồi. Chuyện này rốt cuộc là do họ Hứa hay họ Mạnh làm?”
“Cả hai đứa đều có phần.”
“Lúc trước con khen họ Hứa kia trên trời dướt đất, có phải nó chơi xấu con không?”
“Mẹ…”
“Con nhóc này, chuyện gì không thể giấu được nữa mới nói cho mẹ biết, mẹ ăn muối nhiều hơn con mấy chục năm rồi, nếu con có vấn đề gì thì mẹ có thể tư vấn cho con. Mẹ không quan tâm con dùng cách gì, ngày mai mẹ muốn gặp bạn trai con. Yêu cầu này không phải quá mức chứ.”
“Không quá, không quá chút nào. Nhưng mà gần đây tụi con đều bận, có thể không gặp được nhau, lúc nào con gặp anh ấy chắc chắn sẽ truyền đạt lời ‘đại nhân’. Con chỉ sợ anh ấy nhìn thấy mẹ thì lại chê con xấu xí.”
“Con nhóc con này, sao mà không đàng hoàng vậy?”
“Mẹ, con buồn ngủ, đi ngủ đây, nếu con thức đêm nữa thì nhan sắc càng chênh lệch với mẹ nữa.”
Phú Tiểu Cảnh vội vàng ngắt kết nối với mẹ, nén tập tin ghi âm Phú Văn Ngọc gửi, gửi cho Mạnh Tiêu Tiêu bằng địa chỉ mail ngoài trường. Cô tin nếu không có gì bất ngờ thì sáng mai sẽ nhận được phản hồi của Mạnh Tiêu Tiêu.
+
Đến tối, cô mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại, vội vàng bấm nút nghe.
Giọng nói quen thuộc lập tức làm cô tỉnh táo lại.
“Tiểu Cảnh, em đang ở đâu?”
Phú Tiểu Cảnh suy nghĩ rồi quyết định nói thật, “Em ở ký túc xá.”
“Không phải nói em tối đến đây ở sao?”
“Anh không có nhà, em sợ… Em không quen ở một mình.”