“Tiểu Cảnh nói gì với anh?”
“Cô cần gì nóng lòng nhận tội? Để tôi nghĩ xem, muốn đuổi cô ấy đi mà lại đổ tội cho cô ấy được thì lý do tốt nhất là tay chân cô ấy không sạch sẽ. Cô Hứa phải làm việc rất đơn giản, tùy tiện giấu một món đồ đi là được, dù sao cô cũng có rất nhiều món mà cô ấy mua không nổi. Cho dù tới ngày nào đó muốn sử dụng thì cứ lấy ra, có thể nói người ăn cắp không chịu nổi lương tâm cắn rứt nên trả lại. Bất kỳ cách gì thì cô Hứa cũng bất khả chiến bại. Nếu cô ấy không chịu nổi mà dọn đi, cô cũng có thể nói cô ấy sợ tội nên bỏ trốn.”
Hứa Vi cố gắng nhếch môi cười lạnh, “Tiểu Cảnh nói với anh cái quái gì vậy? Anh bôi nhọ tôi như thế này có ý gì?”
“Cô Hứa, thật sự là cô không mất thứ gì đúng không?”
“Không phải việc của anh!”
“Nếu cô thật sự mất thứ gì đó, tôi sẵn sàng giúp cô một tay, dù gì khi nãy tôi đã nói cảm ơn cô mà. Cô cũng biết năng lực làm việc của cảnh sát New York đấy, nếu cô Hứa chẳng may chết đi thì xác suất phá án vẫn khá cao.” Nói rồi Cố Viên lấy một que diêm quẹt một cái, Cố Viên để que diêm bên miệng thổi nhẹ, ngọn lửa xanh lập tức tắt ngúm.
‘Cục cưng’ không biết nghĩ tới việc cái chết đột ngột nhẹ nhàng như ngọn lửa kia hay gì mà mặt đỏ bừng lên, mồ hôi ướt đẫm tai: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô Hứa đừng lo, tôi chỉ cho một ví dụ thế. Nhưng nếu cô mất đồ, chỉ sợ là chỉ ghi nhận sự việc. Tôi có quen vài người bạn chuyên tìm đồ đạc bị thất lạc. Cô Hứa nếu thực sự gặp vấn đề thì cứ nói, đừng khách sáo với tôi.”
“Tôi đã nói không liên quan đến anh. Còn nữa, anh về đi, tôi không hoan nghênh anh.”
“Nếu đã vậy thì tôi cáo từ.”
Hứa Vi thấy Cố Viên đứng dậy, ngọn lửa giận trong lòng không có nơi bùng phát, “Anh nói tôi mong Tiểu Cảnh dọn đi, thực tế người hy vọng cô ta dọn đi là anh. Tiểu Cảnh cho dù dọn đi cũng không chắc sẽ ở cùng anh, cô ta có nhiều sự lựa chọn chứ chả phải mình anh.”
“Đương nhiên tôi không phải là sự lựa chọn duy nhất của cô ấy, nếu không thì làm sao giải thích được sự phẫn hận của cô Hứa là thế nào đây?”
Cố Viên lấy một chiếc ví trong túi áo khoác, ngón cái và ngón giữa kẹp một tờ 100 đô, chân dung Franklin vừa lộ ra trong không khí vài giây, Cố Viên lại bỏ vào. Cuối cùng anh lấy ra một tờ 20 đô, dưới cái nhìn chăm chú của ‘Cục cưng’, anh để tờ tiền dưới đáy ly pha lê.
Nửa điếu thuốc chìm trong cốc, nhìn từ trên xuống, tựa như điếu thuốc nằm trên tờ tiền.
“Cảm ơn soda của cô, tiền thừa không cần trả lại, coi như tiền boa.”
Ngay khi Cố Viên đóng cửa, anh nghe âm thanh giòn tan của pha lê đập trên đất.
+
Ánh trăng New York kéo dài cái bóng Phú Tiểu Cảnh, xuống tàu điện ngầm, Vu Bác kiên quyết đưa cô về.
Càng im lặng càng mập mờ, vì vậy Phú Tiểu Cảnh cố gắng phá vỡ sự im lặng, nhưng không có gì để nói, đành nói thơ nói chuyện danh nhân. Nếu là Cố Viên, cô có thể nói tin giảm giá mới nhất với anh, siêu thị nào trái cây rẻ, bảo anh tiện thì ghé qua mua.
Cô nhắc tới tác phẩm nhiếp ảnh của Ellen Ginsberg, sau đó là Vu Bác nói, cô nghe. Giữa nghe và nói thì cô am hiểu việc lắng nghe hơn. Khi học đại học làm công tác xã hội tại các viện dưỡng lão, những người già thường kể cho cô nghe những việc khó khăn, thành tựu trong quá khứ, thường kể đi kể lại nhiều lần, nhưng cô luôn nghe như lần đầu tiên, thỉnh thoảng gật đầu, đưa ra những câu hỏi đơn giản để cuộc trò chuyện tiếp tục.
Khi Vu Bác xuống tàu điện ngầm vẫn không dừng lại, mãi đến khi tới dưới lầu, anh vẫn còn đang đọc thơ cho Phú Tiểu Cảnh nghe, nếu Phú Tiểu Cảnh muốn mời anh lên nhà ngồi chắc anh sẽ không ngại mà tiếp tục nói.
Lúc tạm biệt, Phú Tiểu Cảnh nói nhờ Vu Bác cô đã biết thêm rất nhiều điều hay nhưng vì cô thuê nhà ở cùng người khác nên không tiện mời anh lên nhà chơi. Vu Bác hỏi cô ngày mai có thời gian để cùng xem phim không, Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời có rảnh hay không thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ chung cư ra.
Anh chỉ mặc một áo khoác đơn, áo khoác dày đặt trên tay, Phú Tiểu Cảnh nhìn thôi đã thấy lạnh thay anh.
Cố Viên đón nhận hai ánh mắt đang nhìn về phía mình, anh nghĩ, cô Hứa kia không hoàn toàn nói dối, đúng là có chàng trai đưa cô về.
Cô quá ngạc nhiên nên mắt cứ dán chặt vào anh. Vu Bác nhìn thấy ánh mắt cô, đoán được ít nhiều nên không nói gì nữa, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Phú Tiểu Cảnh đút tay trong túi, ngẩn người nhìn theo bóng Vu Bác.
Cô cứ tưởng anh sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa.
“Bạn cùng nhà với em mời anh lên ngồi.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ ‘Cục cưng’ đã nói với Cố Viên chuyện chiếc vòng, sợ ‘Cục cưng’ hỏi tội Cố Viên nên vội vàng hỏi, “Cô ấy nói gì với anh.”
“Chúng ta lên xe nói.”
Thấy Phú Tiểu Cảnh đứng sững người ra ở đó, Cố Viên cười, “Em yên tâm, hôm nay tôi không ăn kẹo cao su vị bạc hà.”
Bóng đêm che khuất màu đỏ ửng nơi vành tai cô.
Phú Tiểu Cảnh thấy biên lai phạt trên xe, Cố Viên nhét biên lai vào túi, “Dù sao cũng dán rồi, dừng thêm chút chả sao.”
Cô không có tâm trạng quy đổi ra một biên lai mua được bao nhiêu cân thịt bò, ngồi cứng đờ bên ghế phụ lái.
“Sao, hôm qua không ngủ à?” Cố Viên lấy một tấm thảm trong cốp xe ném cho cô.
“Cô ấy nói gì với anh?”
“Nếu có người nói xấu sau lưng em, tôi lặp lại điều đó trước mặt em thì có phải em sẽ thấy tôi đáng ghét không?”
Phú Tiểu Cảnh mất nửa phút nghiền ngẫm lời Cố Viên, “Cũng không hẳn, chỉ là thấy hơi xấu hổ. Bạn cùng nhà tôi mất một chiếc vòng tay Cartier cơ bản mà cô ấy để ở nhà, lúc đó tôi ở nhà một mình. Chuyện này tôi đã thuyết phục cô ấy báo cảnh sát, đến lúc đó có thể cảnh sát có tìm anh hỏi chuyện. Tôi xin lỗi, làm anh thêm phiền phức. Cô ấy không nặng lời với anh chứ?”
“Không có.”
Phú Tiểu Cảnh cố gắng tỏ vẻ bình thản, “Xem ra phong độ của anh làm cô ấy tin tưởng anh là chính nhân quân tử, có mình tôi là tiểu nhân.”
“Không phải vậy, tôi sợ cô Hứa đó trong lòng đã chém tôi thành trăm mảnh đấy. Em định làm thế nào?”
“Ngoài việc báo cảnh sát thì tôi không biết nên làm gì khác.”
“Chuyện này cảnh sát can thiệp cũng không có kết quả.”
“Thì cũng chỉ có thể như vậy, không báo cảnh sát sẽ khiến tôi như chột dạ. Tôi ở cùng với tiểu thư nhà giàu, cô ấy mất thứ gì đó thì nghi ngờ tôi là chuyện thường tình. Ai bảo lúc trước tôi ham cái lợi nhỏ mà muốn ở đây, bất kỳ cái gì rẻ đều phải có giá của nó.”
“Nhưng thực tế thì em không có bất kỳ điểm lợi nào. Thậm chí em còn phải để cả tủ lạnh trong phòng ngủ.”
“Không có lợi không có nghĩa là tôi không muốn có. Thậm chí tôi đã nghĩ mình sẽ có một nhà tắm riêng. Giá thuê nhà như thế làm sao mơ được một nhà vệ sinh riêng? Đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Mơ ước cũng không được? Em nghiêm khắc với bản thân quá.”
“Kể anh nghe câu chuyện cười. Mấy năm trước, có người dựa vào khủng hoảng kinh tế mà đánh cuộc để kiếm một khoản to, hình như là người Hoa. Tôi cũng tự hỏi mình, nếu tôi có thể dự đoán được nguy cơ, lựa chọn việc thiêu thân lao đầu vào lửa để ngăn chặn nguy cơ hay là lợi dụng khủng hoảng để kiếm khoản lời lớn. Cuối cùng tôi kết luận, tôi không thể đoán được điều đó, ông trời đã nhân từ với tôi lắm rồi, chỉ lấy mấy trăm mấy ngàn đô để kiểm tra nghị lực của tôi, nhưng mà tôi không chịu đựng nổi thử thách này, tôi thật chẳng ra sao.” Phú Tiểu Cảnh nhìn cửa xe cười, cười rồi lại lấy tay che mặt, nước mắt len qua kẽ tay, cô vùi đầu vào đầu gối.
Cố Viên không phải là đối tượng tốt để tâm sự, nhưng không có ai lý tưởng như anh. Đương nhiên không thể nói với mẹ, nói chỉ làm bà đau lòng, còn người khác, cũng không có lý do gì để nói với họ.
Bàn tay Cố Viên để trên lưng cô, chỉ cách một cm, rồi anh nhanh chóng rút tay lại, không biết lấy từ đâu ra một hộp thiếc nhỏ, đưa qua cùng khăn giấy, “Em có muốn ăn kẹo dẻo không?”
Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy trong tay Cố Viên, lau lung tung qua mặt, liếc nhìn lòng bàn tay Cố Viên, “Kẹo này của tôi đưa cho anh phải không?”
“Tôi không ăn kẹo nhiều. Em muốn vị gì?”
Phú Tiểu Cảnh lấy hộp kẹo từ tay Cố Viên, lấy viên kẹo hương hoa hồng.
“Nếu chiếc vòng kia không bị mất thì sao.”
“Mặc dù tôi không cho là cô ấy hiền lành tốt bụng nhưng tôi không nghĩ cô ấy lại đến mức như thế.”
Mạnh Tiêu Tiêu không thù không oán với cô, cho dù tính tình điêu ngoa thì cũng không tới mức gây khó dễ như vậy với cô, trừ khi ‘Cục cưng’ nói gì đó về cô. Trước kia cô không suy nghĩ cặn kẽ, lần này Cố Viên nói đã chứng thực cho sự nghi ngờ của cô. Nhưng như vậy chỉ có thể chứng minh ‘Cục cưng’ là người thích khua môi múa mép sau lưng người khác.
“Tại sao?”
“Vì tôi không đắc tội với cô ấy.”
“Sao lại không đắc tội cô ta? Mỗi ngày đều có những người đàn ông khác nhau đưa em về nhà, có thể cô ta vì vậy mà ghen ghét em, đâu biết được.”
“Mỗi ngày một người đàn ông? Đưa tôi về nhà?”
“Hôm nay không phải có một người sao?”
“Đó là…” Cố Viên không phải bạn trai cô, giải thích lại hóa ra thừa, cô tự giễu cười, “Người duy nhất sẵn sàng đưa tôi về nhà mỗi ngày là xe buýt trường.”
Cô chuyển tới phố 110, những bạn nam mới muốn đưa cô về nhà nhiều hơn. Đó phải cảm ơn ‘Cục cưng’ cho cô thuê một gian phòng ở. Khi cô ở phố 125, chỉ cần cô nói không cần đưa thì hầu hết đều nói được, thỉnh thoảng có người sẵn lòng đưa cô về nhà thì cũng không muốn lên lầu. La Dương là người ngoại lệ trong thời gian ngắn ngủi, tất cả những gì ngoại lệ đều ngắn ngủi.
“Em có bao giờ nghĩ đến việc đổi nhà chưa?”
“Không muốn đổi cũng phải đổi. Cô ấy mất đồ sẽ nghi ngờ tôi. Cho dù tôi dọn đi thì cũng có người nói tôi mang đồ ăn cắp bỏ trốn.” Phú Tiểu Cảnh cười ra vẻ thoải mái, “Bị người ta nói là chuyện không thể tránh được. Chỉ cần không nói thẳng trước mặt tôi thì tôi xem như không nó tồn tại.”
“Em tìm được chỗ nào tốt chưa?”
“Đang tìm.”
“Em dự tính khoảng bao nhiêu tiền?”
Phú Tiểu Cảnh ra dấu, “Có phải ít quá không?”
“Mấy người môi giới người Hoa đẩy giá thuê lên cao, theo cái giá của em đưa thì có thể tìm được một căn nhà tốt, tránh những khu vực phổ biến. Em có yêu cầu gì? Tôi hỏi xem bạn bè có ai muốn cho thuê phòng ở không.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ tới ngôi nhà có cống mà dơi ở của Cố Viên.
“Cảm ơn, không cần phiền anh, tôi có thể sẽ tìm được sớm thôi.”
“Cứ nói yêu cầu của em, biết đâu gặp được chỗ thích hợp thì sao?”
“An ninh tốt chút, nếu không gần đại học C thì tốt nhất là gần tàu điện ngầm.”
“Còn gì nữa không?”
Phú Tiểu Cảnh sao dám có yêu cầu khác nữa, “Tầng hầm cũng được. Anh không cần quan tâm chuyện này, không có chỗ phù hợp thì thôi, tôi đã nhờ bạn tìm giúp.”
Tuy cô không có hy vọng gì với việc nhờ Cố Viên tìm nhà, nhưng những lời này thôi cũng đã đủ.
“Vậy hôm nay em làm thế nào? Nếu em không muốn…”
“Dĩ nhiên là tôi phải về chỗ ở, chuyện vòng tay còn chưa giải quyết, tôi phải thúc cô ấy báo cảnh sát.”
“Em có thể đề nghị cô ta lắp camera trong khoảng thời gian này, để tránh việc cô ta lại mất đồ rồi nghi ngờ em.”
“Cô ấy không đồng ý. Trước đây tôi đã đề nghị vậy mà cô ấy từ chối.”
“Có đồng ý hay không là việc của cô ta, nhưng em phải đề cập với cô ta, nếu không em sẽ gặp rắc rối lúc chuyển nhà. Với kiểu sơ ý của bạn cùng nhà em, tôi không cho là cô ta chỉ ném mất một món đồ. Lỡ như mười năm hai mươi năm nữa, cô ta nói mất chìa khóa do bà cụ tổ để lại, có thể cũng nghi ngờ em. Hoặc cô ta sống thọ, tới lúc gần chết, chuẩn bị chia tài sản cho con cháu, tới đứa cháu gái, không có đồ trang sức để cho, có thể sẽ nói, năm đó bà bị mất chiếc nhẫn, bị một người phụ nữ tên Phú Tiểu Cảnh lấy mất…”
Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên nói làm buồn cười, nụ cười chưa nở đã cứng đờ, “Theo anh thì cả đời này tôi phải sống trong bóng tối?”
“Không phải là không có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Chỉ cần em giàu hơn cô ta là được.”
Phú Tiểu Cảnh thấy lời Cố Viên còn buồn cười hơn khi nãy, “Anh nghĩ bây giờ tôi mua vé số có kịp không?”