Phú Tiểu Cảnh gật đầu, dù gì thì cô cũng không đoán được.
Cố Viên rút ra bốn lá bài, để lên thảm, “Chỉ có 1 lá số 7 trong 4 lá, cô chọn đi.”
“Lần này dễ hơn lần trước?”
Nếu không trả lời được tất nhiên lần sau càng khó, càng dễ trở mặt, sai rồi cũng có cớ nói.
Cố Viên rút một tấm lên tay, cào cào lên mũi Phú Tiểu Cảnh, “Đơn giản, cô cũng đoán ra được.”
Anh cào có nhịp làm mũi Phú Tiểu Cảnh ngứa ran, cô không nhịn được đưa tay giật lá bài, không được mà còn bị anh nắm chặt tay, lòng bàn tay anh nóng làm nóng cả mu bàn tay cô.
Cố Viên đặt lá bài vào tay cô, lại cào cào nó vào lòng bàn tay cô, “Cô giật cái gì? Cô nói thì tôi không lẽ không đưa?”
“Vậy anh đưa chìa khóa phòng dưới cho tôi.”
“Cô nói không có lý gì cả, nhanh đoán đi.”
Phú Tiểu Cảnh chọc tay lên lá bài thứ hai từ trái qua, nhìn Cố Viên, cuối cùng tay cô lại chỉ qua lá thứ ba, “Lá này phải không?”
“Không đổi nữa chứ.”
“Không đổi.”
Cố Viên lật lá bài thứ ba lên, là lá 7 cơ.
Trước khi Phú Tiểu Cảnh lật những lá bài khác, Cố Viên đã nhét 3 lá bài nọ vào xấp bài.
“Người massage chắc chờ mệt rồi, tôi đi đây. Nếu tối mà cô không ngủ được thì gọi cho tôi, tôi dẫn cô xuống lầu chơi xì dách.”
Sau khi Cố Viên rời đi, Phú Tiểu Cảnh ngồi trên thảm tiếp tục ăn nho, thịt nho chạm vào răng, cô nhớ lại cảm giác ngón tay Cố Viên đặt trên môi mình. Anh là người ngoài tầm hiểu biết của cô, La Dương cần bạn gái nhưng không cần cô làm bạn gái. Cô với La Dương đã hẹn ăn cơm, đi dạo, thăm thú bảo tàng nhiều lần như vậy nhưng cũng chỉ là hẹn hò bình thường, nhưng La Dương với “Cục cưng” chỉ gặp một lần là đã “Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng*.
Cô cầm một quả nho trong tay xoay xoay, suy nghĩ xoay chuyển còn nhanh hơn cả tốc độ xoay quả nho, nếu “Cục cưng” mời Cố Viên lên nhà ngồi chơi, liệu anh có giống như La Dương bị câu đi ngay lập tức không?
Phú Tiểu Cảnh nhìn quả nho cười, ném quả nho vào miệng, nước tràn ra miệng cô đầy vị ngọt, cô lại lấy một quả khác để lên răng, nhấm nháp vị ngọt này. “Cục cưng” không mời Cố Viên lên nhà, dù gì thì chiếc xe anh lái không thể lọt vào mắt xanh cô ấy.
Nhưng bọn họ cười nhạo Cố Viên chỉ vì nhìn thấy xe của anh. Sức hấp dẫn của một người đàn ông không chỉ là dựa vào tiền bạc, nếu một ngày nào đó Cố Viên và cô đứng dưới lầu, “Cục cưng” mời anh lên ngồi…
Phú Tiểu Cảnh càng nghĩ càng đau đầu, đơn giản lại đi đánh đàn. Cô thu bài “Trên đời chỉ có mẹ là tốt” gửi cho Phú Văn Ngọc.
Phú Văn Ngọc gửi lời mời chat video, cô lại bấm chuyển qua chat thoại.
Cô ở phòng thế này, Phú Văn Ngọc chắc chắn sẽ hiểu lầm cô đang bị đại gia nào đó bao nuôi.
“Sao con ngủ muộn vậy?” Từ khi Phú Tiểu Cảnh đến Mỹ, Phú Văn Ngọc đã tính toán chính xác chênh lệch múi giờ.
“Con ngủ ngay đây mà.”
“Bài đó là con đàn?”
“Hôm nay con đến nhà bạn, nhân tiện có đàn nên con dạo một bản.”
“Gần đây mẹ có đọc bài đăng trên mạng, nói có cô gái bị một thiếu gia nhà giàu dùng tiền làm cho ngốc luôn… Tiểu Cảnh, nếu con có bạn trai thì phải là đàn ông đàng hoàng, những tên suốt ngày dụ dỗ người ta, không công nhận bạn trai bạn gái chính thức thì đều không nghiêm túc, con cách xa bọn chúng ra…”
Người ta thiếu cái gì thì hay xem trọng cái đó, Phú Văn Ngọc trình độ học vấn không cao nên thích người đàn ông học thức, không danh phận nên hy vọng con gái sẽ có phần nổi danh. Phú Văn Ngọc hơn 40, con gái đã hơn 20 tuổi vẫn là một phụ nữ độc thân chưa kết hôn, vì nhiều năm qua không có danh phận nên bà rất coi trọng danh phận.
Phú Tiểu Cảnh nghe bà ngoại kể lịch sử tình cảm của mẹ, cha cô là một tên cặn bã dưới vẻ nho nhã lịch sự. Sau khi tốt nghiệp đại học thì dùng tiền học bổng của Học viện Harvard-Yenching (Harvard-Yenching Institute) đi Boston. Trước khi đi Boston, trong buổi gặp mặt bạn học cấp 2, ông ta đưa cho Phú Văn Ngọc một xấp thư tình bằng tiếng Anh. Làm Phú Văn Ngọc động lòng không phải là xấp thư tình kia, mà là đống chữ tiếng Anh đó, đưa thư tình xong, tên cặn bã đó không ngừng cố gắng để tặng Phú Văn Ngọc một “món quà lớn”.
Lúc này, “món quà lớn” đó đang trò chuyện với Phú Văn Ngọc.
Phú Văn Ngọc nói một câu, cô lại một câu dạ được, đến khi Phú Văn Ngọc nói khát nước, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Hai giờ sáng, Phú Tiểu Cảnh đột nhiên ngồi bật dậy trên giường. Cô nằm mơ, trong giấc mơ Cố Viên lại đánh bạc, không chỉ mất hết số tiền đã thắng mà còn toàn bộ tiền bạc của cải trên người cũng thua sạch.
Cô cầm điện thoại gọi cho Cố Viên mà tim đập bùm bùm.
“Anh có ở đó không?”
“Không.”
“Vậy tôi cúp máy đây.”
“Nếu cô không ngủ được thì nói, chúng ta xuống lầu đi lòng vòng.”
“Anh đi nghỉ sớm đi.”
“Hai giờ sáng cô gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi nghỉ sớm đi, Tiểu Cảnh, cô cũng thật hay ho đấy. Cô không nghĩ tới chuyện tôi bị cuộc điện thoại này làm mất ngủ thì làm sao bây giờ?”
“Có phải 4 lá bài mà tôi chọn thì lá nào cũng là con 7 không?”
“Nếu cô thật sự muốn ngủ trong phòng này thì nói, tôi chia lại nửa giường cho cô. Cô muốn ngủ bên trái hay bên phải?”
Phú Tiểu Cảnh cúp máy, một phút sau lại gọi lại, “Đừng quên sáng mai lên ngắm bình minh.”
Bên kia nói lại một chữ, được.
Sau khi cúp điện thoại, Phú Tiểu Cảnh mới nhớ ra giờ đã là 2 giờ sáng, bình minh mà cô muốn xem chính là hôm nay.
Bốn giờ sáng, Phú Tiểu Cảnh thức dậy, cô nằm trong bồn tắm hơn một tiếng đồng hồ. Bồn tắm rất to, lúc chỉnh nước cô cố ý chỉnh lên rất cao, dòng nước nóng chảy ra làm da cô đỏ ửng, cô thích cảm giác nước chảy lên da thịt, lúc tắm rửa, cô không nghĩ tới bất kỳ việc gì. Lúc cô rời nhà đi học đại học, việc tệ nhất là tắm rửa ở nhà tắm công cộng, cô ngại gặp mọi người trong đó, mỗi lần đi tắm đều chọn lúc ít người. Khi đó cô còn chưa biết tiết kiệm, để tắm thoải mái, mỗi cuối tuần cô đều đi khách sạn thuê một gian phòng.
Sau này ở Harlem tuy là thuê chung nhưng ít ra phòng tắm có thể sử dụng trong một thời gian nhất định. Khi chuyển đến phố 110th thì không còn tiện như trước kia, vì bạn bè của “Cục cưng” mà cô phải thu ngắn thời gian tắm rửa mỗi ngày của mình lại thật ngắn.
Từ xa hoa chuyển qua tiết kiệm cũng dễ dàng, miễn là bạn đủ nghèo.
Nhưng Phú Tiểu Cảnh rất lạc quan, sáu tháng cuối năm khi cô học tiến sĩ sẽ khá hơn.
Khi Cố Viên đến bấm chuông thì mặt Phú Tiểu Cảnh vẫn đỏ hồng do hơi nước.
Hai người ngồi trên ban công ngắm mặt trời dần nhô lên khỏi mặt biển, Phú Tiểu Cảnh nói với Cố Viên, “Tôi đã gói hai bộ đồ tắm Hermes trong phòng tắm lại. Tôi cũng gói bút bi lại. Dép, bàn chải đánh răng chưa khui, tôi nghĩ anh cũng cần…”
“Haizz, thực ra cô không cần vất vả như vậy.”