“Mẹ con hẹn dì hôm nay gặp mặt, hơn 20 năm không gặp, không biết bây giờ chị ấy thích gì. Con có tư vấn gì không?”
“Con nghĩ dì đưa cái gì bà ấy cũng thích.” Cố Viên không biết mẹ mình thích gì, nhưng anh biết mẹ không thích gì, bà không thích cái gì không đáng giá.
“Gần đây con ít gặp bà ấy à?”
“Dạo này con hơi bận, lâu rồi không đến thăm bà ấy. Bà ấy phàn nàn với dì à?”
“Chị ấy không muốn quyền nuôi con cũng là bất đắc dĩ…”
“Con biết, con chưa bao giờ trách bà ấy vì điều đó.” Trong mấy năm Cố Viên mới đến Mỹ, trong những email trao đổi với Tập Lâm, từ trước giờ anh chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, làm cho Tập Lâm có ảo giác là anh có một người mẹ đáng tin tưởng.
Tập Lâm rót tách trà cho Cố Viên, “Nghe mẹ con nói, con có bạn gái mới.”
“Bà ấy nói với dì là con cố tình tìm một cô gái mà bà ta không thích để trả thù không?”
Tập Lâm mỉm cười như thừa nhận: “Có lẽ chị ấy hơi hiểu lầm, dì nói với chỉ rồi, Viên Viên không phải người như vậy.”
“Người ta còn chưa đồng ý đâu, bà ta lo sớm quá.”
Tập Lâm nghĩ đây là người lần trước mà Cố Viên nói đã chạy rồi nên bà không hỏi tiếp.
+
Từ phòng dì Lâm ra, Cố Viên đứng trong thang máy gọi điện cho mẹ, sau khi kết nối, anh không chào hỏi dù một câu đơn giản nhất mà đi thẳng vào vấn đề: “Bà tìm lý do hủy cuộc hẹn với dì Tập ngay lập tức, nếu không, tôi không đảm bảo rằng ngày mai bà còn thẻ để quẹt.”
“Con đang uy hiếp mẹ?”
“Nhà của bà còn khoản vay 20 năm chưa trả hết, nếu bà tự mình trả được thì cứ nói, tôi rất vui lòng.”
Khi Cố Viên mua nhà mua xe cho mẹ, anh toàn đi vay, mặc dù anh thừa khả năng trả dứt điểm.
Nói xong việc mình muốn nói, anh cúp điện thoại.
Sau đó, điện thoại lại gọi đến, phải đến lần thứ tư anh mới bấm nút trả lời, “Tôi còn một phút lấy xe, bà nói nhanh.”
“Con cứ luôn miệng dì Tập, nếu lúc trước không phải cha con nhường suất du học cho dì Tập thì chưa chắc có những chuyện đó, cha con bệnh tình là do sự nghiệp không phát triển. Cô ta luôn mồm nói yêu cha con, tại sao sau khi ông ta ngã bệnh không lấy ông ấy đi?”
“Nếu không có bà, không phải họ đã kết hôn rồi sao?”
Bà Brown cười lạnh lùng, “Cố Trinh nói với con thế nào? Mẹ nói cho con biết, không có mẹ thì con cũng chẳng tồn tại. Ông ấy nói vì mẹ xen vào nên ông ấy không kết hôn được với Tập Lâm sao. Con cho rằng ông ấy đối xử với con chỉ vì bệnh tật sao, ông ấy hận con.”
Lần đầu tiên Cố Viên nghe, như nghe chuyện của người khác. Anh ngồi trên ghế lái, bật lửa châm thuốc hút.
Bà Brown luôn ra vẻ thanh lịch, chỉ khi đối diện với con trai mới toát ra vẻ cuồng loạn, “Trên đời này không có ai tốt với con như mẹ. Ai mà không biết rơi nước mắt? Tập Lâm có thực sự giúp con không? Lúc con bị đánh cô ta sẽ che cho con không? Cô ta là người cho con ăn cho con mặc? Lúc trước bao nhiêu người theo đuổi mẹ ưu tú hơn cha con, nếu không phải vì con cần gì mẹ kết hôn với ông ấy? Con biết mẹ là một người phụ nữ đặt chân trên đất Mỹ này có dễ dàng gì không? Vì để con đến Mỹ mà thiếu chút nữa mẹ đã cùng Brown ly hôn. Ngoài mẹ ra, ai tình nguyện hy sinh vì thế cho con? Mẹ sinh con nuôi con dạy con, Tập Lâm làm được cái gì?”
Trừ con trai mình, bà Brown chưa từng hy sinh vì ai, sự trả giá của mình không được đền đáp xứng đáng, không phải không ấm ức.
“Dì ấy có trách nhiệm phải làm gì vì tôi sao? Bà vẫn chưa qua đời. Tôi thấy bà gần đây bệnh không nhẹ, đầu óc hồ đồ, bà vẫn nên ở nhà điều trị cho tốt, sắp tới không cần gặp ai.”
Cố Viên chưa bao giờ có kỳ vọng viển vông gì với Tập Lâm, Tập Lâm chỉ là người ngoài, không có quan hệ huyết thống với anh, cho dù người đối xử tốt với anh thì đó là tình cảm chứ không phải nghĩa vụ, anh thấy thế là đủ. Nếu tốt ba phần, anh nên mang ơn đội nghĩa. Anh chỉ có những kỳ vọng không thực tế với mẹ mình, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, điều này từ xưa giờ đã vậy.
Trước khi cúp điện thoại, anh nói thêm một câu, “Phải rồi, bà đừng nên nói mình có bệnh, nếu nói vậy thì dì Tập lại muốn đi thăm.”
Bà Brown chỉ cảm thấy tức giận, làm mẹ thật không dễ dàng, người ngoài đối tốt với con một phần, đứa trẻ sẽ khắc sâu trong lòng, mà mình đối với con chín phần tốt một phần xấu thì nó chỉ mãi mãi nhớ tới một phần xấu kia. Tập Lâm hết sức hưởng thụ nên tới nay vẫn không kết hôn hay sinh con.
Bà cố gắng hết sức kiềm nén đau lòng, khuyên con lần nữa: “Có phải cô gái họ Phú kia nói gì với con? Viên Viên, con có thể có ý kiến với mẹ, nhưng đừng lấy cuộc đời mình ra đùa giỡn. Cô ta không xứng với con.”
“Bà không chỉ đánh giá quá cao bản thân mà còn đánh giá tôi quá cao.”
Cố Viên dụi tàn thuốc vào gạt tàn mà Phú Tiểu Cảnh mua cho anh, ánh lửa cam vụt tắt.
Hy sinh, đi chết đi! Có vẻ như không có anh, họ sẽ rất hạnh phúc.
Nếu không có anh, Cố Trinh sẽ cưới Tập Lâm, có thể mắc bệnh hoặc không, nhưng có khả năng lớn là ông không đi vào con đường tự sát.
Có lẽ sự lương thiện của Cố Trinh đã dành hết cho Tập Lâm, mặc dù ông kiên quyết nói mình không có bệnh nhưng sau khi có xác nhận bệnh tình, ông kịp thời dứt khoát mọi tình cảm với Tập Lâm. Có lẽ Cố Trinh không muốn mang lại cho Tập Lâm bất kỳ rủi ro nào, hoặc ông không muốn bị người yêu bỏ rơi sau khi biết được sự thật.
Cho dù thế nào, hiện giờ Tập Lâm vẫn sống tốt, điều đó chứng minh quyết định ban đầu của Cố Trinh là chính xác.
+
Phú Tiểu Cảnh ngồi trước bàn lớn, nhai mật ba dao, Cố Viên điện thoại nói anh không thể đến. Cô nói trễ một chút không sao, cô có thể chờ. Cố Viên bảo cô đừng chờ.
Cô thấy tiếc bàn đồ ăn mình làm, gọi điện cho mấy người bạn hỏi xem họ có rảnh không, ai cũng nói hôm nay không được, hôm khác có được không, dĩ nhiên là không, đồ ăn đâu còn ngon được nữa.
Du Du và lão Chu thì Phú Tiểu Cảnh không gọi, cô sợ họ sẽ hỏi về chuyện của cô và Vu Bác.
Sau đó cô gọi Vu Bác. Vu Bác đang hát karaoke ở Flushing, Du Du và lão Chu ở bên cạnh.
“Du Du hỏi em có muốn qua đây không? Cô ấy hát với em.”
“Em có việc, mọi người chơi vui vẻ.”
Nhưng Mai thì rất nhiệt tình tỏ ý muốn đến khi nghe Phú Tiểu Cảnh gọi, “Tôi dẫn một người tới cô không ngại chứ.”
“Ai? Tôi có biết không?”
“Bạn trai tôi, trước đó không phải tôi hay nói với cô sao?”
Phú Tiểu Cảnh lập tức hiểu, rất nhiều sugar baby đều gọi khách hàng của mình là bạn trai. Nhưng Mai thì có vẻ là giống như đang nghiêm túc.
“Được chứ, nhanh lên nhé, tôi đợi được nhưng mà cơm không thể đợi. Cô động lòng thật sao?”
“Tôi nói với anh ấy là đăng ký tài khoản để giúp cô làm điều tra thực địa, vì vậy đừng có nói bậy đấy.”
“Anh ấy tin?”
“Anh ấy là luật sư công ích của một tổ chức vì quyền phụ nữ, anh ấy vào trang web để tiến hành điều tra. Anh ấy thú nhận với tôi mấy hôm trước là yêu tôi, hối hận vì đã lừa tôi. Tôi nói với anh ấy không sao vì tôi cũng lừa anh ấy. Sau khi nghe tôi nói thì cứ muốn gặp cô.”
Bạn trai hiện tại của Mai sau khi học xong JD thì không nhận mức lương khởi điểm hàng trăm nghìn đô một năm tại các công ty luật như hầu hết các bạn cùng lớp, thay vào đó, anh tìm đến một tổ chức phi lợi nhuận.
“Cô cho là có thể tiếp tục giấu giếm?”
“Có thể giấu được ngày nào hay ngày nấy, tôi rất khó gặp được một người mình thích, cô không được hủy sàn diễn của tôi, chuyện tôi có ảnh hưởng luận văn của cô không?”
“Không quan trọng lắm, nhưng tôi phải nhắc cô là dù luận văn của tôi sử dụng tên giả, nhưng không loại trừ nguy cơ cô bị lộ. Tôi không nghĩ anh ấy quan tâm việc đó, sao cô phải nói dối?”
“Đồ mọt sách ngốc như cô thì biết gì? Những kẻ giàu có biến thái ở khắp nơi, chỉ cần không chê hắn ta là 78 hay 87 tuổi thì tôi dễ dàng nhặt ra được một người. Nhưng tìm được một người mình thích không hề dễ dàng, tôi không muốn mạo hiểm. Yên tâm, lúc trước tôi đã đồng ý với cô, bây giờ tôi cũng không bắt cô xóa đi. Tôi đủ tốt với cô thì cô không được bẫy tôi.”
Mai luôn cảm thấy làm sugar baby là một việc có lợi, nhưng khi gặp người mình thích thì cũng muốn che giấu quá khứ.
Phú Tiểu Cảnh đành đồng ý.
Mai và bạn trai gắp đồ ăn cho nhau, nếm thử những món mà cô chuẩn bị cho Cố Viên. Hai người anh anh em em đủ làm Phú Tiểu Cảnh no ngang, cô không ăn nổi đồ ăn trên bàn.
Khi Mai đến, cô mang hai chai vodka làm quà, cô đề nghị khui một chai uống nhưng Phú Tiểu Cảnh ngăn lại với lý do đồ ăn Trung Quốc uống rượu vodka không hợp.
Cô lấy mấy chai bia trong tủ lạnh, có người đàn ông lạ nên Phú Tiểu Cảnh không thể tu cả chai, đành yên lặng rót uống.
Rượu không say người tự say, uống mới một chai bia mà Mai và bạn trai đã mắt đi mày lại. Phú Tiểu Cảnh hết chịu nổi, quét mắt nhìn xuống đất, tình cờ thấy đùi hai người gác lên nhau.
Cô hơi hối hận mời hai người tới nhà ăn tối.
Ăn xong, Mai lịch sự đề nghị ở lại phụ dọn dẹp, Phú Tiểu Cảnh ghé tai Mai nói, “Đi nhanh đi, vị kia của cô có vẻ chờ không nổi nữa kìa.”
Mai chỉ tay lên trán Phú Tiểu Cảnh, “Hôm nào chúng tôi mời lại cô.”
+
Tiễn hai người đi, Phú Tiểu Cảnh đá dép lê đi, gác chân lên bàn, ngửa cổ dốc bia vào miệng.
Sau khi uống hết một chai, cô đi chân trần vào nhà tắm.
Ban đầu chỉ có tiếng nước hảy, sau đó hình như cô nghe tiếng chuông cửa. Một lúc sau chỉ còn tiếng nước chảy. Cô nghĩ mình nghe nhầm, tiếp tục tắm.
Mãi đến khi sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm, Phú Tiểu Cảnh mới nghĩ ra việc nên ra cửa nhìn một cái.
Trước khi mở cửa, cô cầm chiếc đèn pin lớn trên tay, “Ai vậy? Có ai không?” Không biết có người ngoài đó không.
“Em làm cơm còn thừa không?”
“Không. Không phải anh nói không đến sao?”
“Anh nghĩ lại, thấy mình không ăn cơm thì cũng phải đến rửa chén. Em rửa chén chưa? Hy vọng anh không đến muộn quá.”
“Chưa đâu. Chờ chút, em mở cửa.” Phú Tiểu Cảnh chạy vào phòng ngủ, lấy chiếc áo khoác phủ thêm vào, mất một hai phút thắt dây lưng.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Cố Viên đang dựa vào tường nhai kẹo cao su, áo sơmi mở hai nút, áo khoác khoác hờ trên vai, tay đút túi quần.
Khi Cố Viên nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh, anh lấy một miếng kẹo cao su trong túi, đưa cho cô, “Em có muốn ăn không?”
“Không cần. Sao anh không gọi điện thoại?”
“Giờ này rồi, anh nghĩ em đi ngủ, anh không vào cũng được.”
“Anh ăn chưa?”
“Còn gì ăn không?”
“Còn, em hâm cho anh. Anh dọn bàn giúp em.”
Lúc Mai đến, không hiểu sao Phú Tiểu Cảnh lại lấy đĩa phân ra một phần mấy món trên bàn để dành lại.
Lúc này, Cố Viên dọn bàn trong phòng khách, Phú Tiểu Cảnh hâm lại mấy món ăn trong bếp.
“Anh ăn trước đi, ăn xong rồi rửa. Có máy rửa chén nên anh đừng rửa bằng tay.”
Cố Viên đang rửa chén trước bồn, tay áo anh xắn lên, vết sẹo do thuốc lá trên tay đã mờ đi. Phú Tiểu Cảnh đứng sau Cố Viên nhìn anh, lần đầu tiên cô gặp anh ở New York cũng là bóng dáng này, có vẻ anh gầy hơn khi đó một chút.
“Ai đến vậy? Ăn sạch sẽ thế?”
“Bạn của em với bạn trai cô ấy.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện Cố Viên, chống cằm nhìn anh ăn, khi anh cầm đũa, ngón tay cách xa đầu đũa, anh luôn duy trì một góc độ khi gắp thức ăn.
Cô múc cho Cố Viên một chén canh đậu hũ rau, “Không ngon bằng bằng mới nấu xong.”
“Món Trung Quốc em làm là món ngon nhất anh từng ăn.”
Cố Viên không phải nói quá. Cha mẹ anh không biết nấu ăn, hầu hết thời gian anh ăn ở nhà ăn trong trường, thỉnh thoảng anh được dẫn đến nhà hàng Nga, Pháp không chính thống cho lắm. Không giống như những người Trung Quốc đến Mỹ, anh chưa ăn món nào ngon ở Trung Quốc, cho nên khi đến Mỹ anh cũng không nhớ nhung gì mất về đồ ăn quê nhà, trừ những thứ anh không thể ăn được thì anh có khả năng chịu đựng cao đối với thức ăn.
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy Cố Viên khách sáo, hoặc anh chưa bao giờ ăn qua thứ gì ngon. Dáng vẻ khi ăn của anh không tệ, nhưng anh ăn rất nhanh, nhìn dáng vẻ đúng là chưa ăn món gì ngon. Cô thấy anh đáng thương, “Ăn uống là chuyện quan trọng, hay anh thuê đầu bếp nấu ăn cho mình đi, bữa đói bữa no không tốt cho sức khỏe.”
“Chỉ sợ thuê không nổi.”
“Anh đùa à.”
“Không phải cứ đưa tiền là người ta đồng ý làm, còn tùy duyên, đôi khi tiền không phải là thứ quan trọng nhất.”
“Không thể nói vậy được, tiền vẫn rất quan trọng. Người này không được thì tìm người khác, thế nào cũng tìm được thôi.” Ngoài những đầu bếp có tiếng không muốn làm đầu bếp riêng, hầu hết đầu bếp sẽ chịu làm miễn là trả đủ tiền, huống hồ Cố Viên không phải là người có yêu cầu cao về đồ ăn.
“Em đồng ý không?”
“Thịt thăn cà chua hôm nay hơi chua phải không?”
Phú Văn Ngọc là dân lao động, bà không có kỹ năng nấu nướng, di truyền nấu ăn của Phú Tiểu Cảnh là được truyền cách đời. Phú Văn Ngọc không chỉ phản đối việc nấu ăn mà còn phản đối cả việc Phú Tiểu Cảnh học nấu ăn, không những phản đối mà còn nói hết sức hợp tình hợp lý: “Mẹ nuôi con gái lớn như vậy không phải để con đi nấu cơm cho đàn ông.”
“Thấy chưa, anh đã nói tiền không phải là điều quan trọng nhất mà em không tin.” Cố Viên múc một muỗng nước cà chua, nhìn Phú Tiểu Cảnh chăm chú, “Không chua, sau này thỉnh thoảng em đồng ý nấu một bữa thì anh sẽ rửa chén. Nếu lúc em không làm thì anh cũng không để em bị đói.”
“Lần đầu tiên anh làm nhẫn nên không được đẹp lắm, hy vọng em không ghét nó.” Cố Viên lấy một chiếc nhẫn bằng đồng trong túi quần mình ra. Anh nấu chảy chiếc kèn saxophone mang từ bên Trung Quốc sang, làm mấy cái nhẫn, chọn một cái ra hình ra dạng nhất, mặt trong khắc tên Phú Tiểu Cảnh.
Thấy Phú Tiểu Cảnh ngẩn ngơ, Cố Viên kéo tay cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, “Vừa vặn, không rộng không chật.”
Cố Viên nắm tay Phú Tiểu Cảnh đặt vào lòng bàn tay mình.
Phú Tiểu Cảnh rút tay khỏi tay anh, lấy chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, ánh sáng trong mắt Cố Viên ảm đạm đi.
“Em nghĩ làm mặt dây chuyền thì tốt hơn, anh nghĩ sao?”