Xong rồi cô chạy vào phòng ngủ, tìm tromg mấy ngăn kéo, không có sợi dây chuyền nào phù hợp nên quay qua hộp đựng kim chỉ, lấy một sợi chỉ đỏ buộc vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bằng đồng treo trên ngực cô, tay cô đặt trên nhẫn, tim đập thình thịch.
Cô biết anh thích mình, nhưng đột nhiên nhảy đến bước này thì vẫn hơi ngoài dự kiến. Cô vừa mới quyết định nói với anh việc yêu không kết quả thì anh lại nói đến vĩnh cửu.
Phú Tiểu Cảnh quay lại phòng khách, đưa chiếc nhẫn trên cổ cho Cố Viên xem: “Anh thấy có đẹp không?”
“Em đeo thế nào cũng đẹp. Trước kia có lẽ em thấy anh không chân thành, nhưng nếu anh chân thành, anh chỉ sợ sẽ làm em sợ hãi mà bỏ chạy.” Cố Viên chạm vào chiếc nhẫn trên cổ Phú Tiểu Cảnh, “Có phải em nghi ngờ tại sao anh lại nghĩ đến việc kết hôn?”
Phú Tiểu Cảnh lắc rồi lại gật, “Em còn tưởng tối nay anh không đến.”
“Anh không đến em có thất vọng không?”
“Cũng không thất vọng lắm. Em nghĩ anh có việc bận. Dù sao thì cuối cùng anh không lỡ hẹn.”
“Anh còn tưởng nếu lần này anh không đến, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.” Cố Viên lấy một giấy phạt trong túi ra, “Có lẽ anh sẽ phải ra tòa vì chạy quá tốc độ.”
“Sao anh không gọi điện cho em? Cần gì phải tranh thủ mấy phút đó. Anh đợi ngoài cửa phải hơn một giờ rồi, sao lúc đó anh không sốt ruột?”
“Đã đến cửa rồi thì không lo lắng nữa. Anh nghĩ nếu em đã ngủ thì sáng mai gặp, em không đến nỗi đuổi một người cả đêm không ngủ đi ngay.”
“Nghe anh nói giống như em nhỏ mọn lắm.”
Cố Viên nắm tay cô: “Anh không thể tưởng tượng được nếu em sẽ kết hôn, có con thì sẽ thế nào? Trước đây anh chưa từng nghĩ tới, cho nên anh nghĩ mình có thể chấp nhận được. Nhưng hôm nay anh phát hiện mình đánh giá cao bản thân. Nếu người cho em hạnh phúc không phải là anh, thì anh thà là em không hạnh phúc. Có phải anh rất ích kỷ không?”
Về điểm này, thậm chí anh còn không bằng cha mình, Cố Trinh vẫn có thể từ bỏ hết những tình cảm để Tập Lâm có cuộc đời bình yên hạnh phúc. Nhưng anh không thể chấp nhận điều đó, chỉ nghĩ thôi cũng không thể nào chấp nhận, nếu cuộc đời cô không có anh, anh sẽ muốn hủy hoại cô. Hoặc là anh cho cô hạnh phúc, hoặc là cô sẽ bất hạnh cùng anh, không có khả năng thứ ba.
Khuôn mặt Phú Tiểu Cảnh bị những vết chai trong lòng bàn tay Cố Viên xoa đến ửng đỏ. Cô cúi đầu, lắng nghe Cố Viên nói, “Ở cùng một người như anh cũng có chỗ tốt, từ giờ trở đi em sẽ là của ‘riêng’ anh, anh không để bản thân chịu ấm ức, cũng không để em thiệt thòi.”
“Em buộc không khéo, để anh buộc lại cho em.” Chiếc nhẫn Phú Tiểu Cảnh treo trước ngực, Cố Viên mở nút thắt, cổ tay anh vô tình chạm vào ngực cô, anh cố tình giữ khoảng cách một centimet, nhưng giây tiếp theo lại vô tình chạm phải. Tim Phú Tiểu Cảnh đập thình thịch, theo lý thuyết một người tự tay làm được một chiếc nhẫn thì không quá ngốc, thế mà anh cởi nút thắt nửa ngày không ra, cô bị ngón tay anh chạm vào đến nhột nhạt, sự nhột nhạt này như lan truyền cả toàn thân.
“Để em tự tháo đi.”
“Được.” Cố Viên nắm tay Phú Tiểu Cảnh, lấy chiếc nhẫn đã tháo ra đeo lại vào tay cô. Phú Tiểu Cảnh muốn rút tay lại thì bị Cố Viên nắm chặt, “Nếu em không thích cái này, chúng ta có thể đổi. Em đeo trước đi.”
Cô không chống lại nổi Cố Viên, cuối cùng vẫn phải đeo vào.
“Nhanh quá, chúng ta chưa hẹn hò, thậm chí còn chưa ngồi đu quay cùng nhau, chưa đi xem triển lãm cùng nhau, thậm chí… Em muốn từ từ.”
Cố Viên muốn nói cho dù kết hôn thì anh vẫn có thể làm những việc đó nhưng lập tức thay đổi ý định, anh còn chưa chính thức theo đuổi cô đã đặt vấn đề kết hôn, đúng là quá đột ngột… Nhưng mà người 30 tuổi còn ngồi đu quay với cô gái trẻ… có lẽ cảm giác không tồi, ai biết được.
“Là anh đường đột. Chắc anh nên đấu tranh với người khác chứ không phải bắt em trực tiếp chọn thẳng anh.” Cố Viên vẫn nắm tay cô.
“Bây giờ anh bắt đầu cố gắng chắc không muộn nhỉ.” Cố Viên tháo nhẫn ra, xỏ vào sợi chỉ đỏ, đeo lại lên cổ Phú Tiểu Cảnh.
Quan hệ lâu dài là phải thẳng thắn thành thật với nhau. Nếu quan hệ ngắn ngủi, Phú Tiểu Cảnh có thể cố gắng hết sức không quan tâm lai lịch anh, nhưng hiện giờ thì không thể.
“Anh có gì giấu em không?”
“Cho anh chút rượu được không?
Cố Viên đến bằng ô tô, nếu uống rượu thì anh có thể không về được. Phú Tiểu Cảnh lấy chai soda mở nắp đưa anh, “Uống nước tốt hơn.”
Cố Viên cầm chai nước, ngẩng đầu uống một hớp, “Mẹ anh vẫn còn sống, em đã gặp bà ấy, có lẽ còn có ấn tượng sâu sắc với bà ta. Anh có thể ở New York gặp em là nhờ bà ấy. Những năm 90 bà ấy đến New York, em biết đấy, thời đó khó khăn hơn bây giờ rất nhiều. Bà ấy không chỉ tồn tại được ở đây mà còn đem anh từ trong nước sang.”
Cố Viên chưa từng nói xấu mẹ với bất kỳ ai, nhưng đó không phải chỉ để bảo vệ bà, lòng tự trọng không cho phép anh kể chuyện mẹ mình không quan tâm mình. Anh nắm chặt bình nước nhựa trong tay, bình nước gần như bị anh bóp dẹp, nhưng mặt anh vẫn nở nụ cười, “Sau khi anh đến Mỹ, bà ấy đã có gia đình mới, có cuộc sống riêng của mình, hai mẹ con anh không gặp nhau thường xuyên. Nếu em ở bên anh thì có điểm tốt là không phải xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Có thể cả đời em không gặp bà ấy.”
Lòng hiếu kỳ của Phú Tiểu Cảnh bị dập tắt, cô không muốn nghe anh nói nữa. Phu nhân Brown sống trong một khu cao cấp, cùng lúc đó, Cố Viên ở khu lao động mỗi ngày nghe tiếng súng nổ, sự đối lập rõ ràng, vậy mà anh chỉ nhẹ nhàng “Không gặp nhau thường xuyên.”
Cô lấy nước cam và đá viên trong tủ lạnh, pha một ly Tuốc nơ vít bằng vodka mà Mai mang đến, cắt hai miếng chanh để lên miệng ly. Pha xong, đưa Cố Viên, “Thỉnh thoảng uống ít rượu ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn. Lúc tâm trạng em không tốt sẽ uống vài ly.”
Nói rồi, Phú Tiểu Cảnh lại tự pha cho mình một ly.
Cố Viên giành lấy ly trong tay Phú Tiểu Cảnh, uống một ngụm, “Cái này của em có khác gì vodka?” Anh đưa ly của mình cho Phú Tiểu Cảnh, “Vị tiểu thư tửu lượng cực kỳ kém này’, ly này phù hợp với em hơn.”
“Nếu so uống rượu thì chưa chắc anh uống bằng em.”
“Thật sao? Nhưng anh không tin. Không phải anh đánh giá thấp em mà là năm ngoái em mới đủ tư cách mua rượu ở Mỹ.”
Phú Tiểu Cảnh lấy chai vodka còn trên bàn, cười với Cố Viên: “Anh không tin à? Xem hai chúng ta ai say trước nhé?” Nói xong cô mới nhận ra Cố Viên cố tình trêu mình.
“Anh khoan uống đã, đợi em tí.” Phú Tiểu Cảnh chạy vào phòng ngủ, lấy một bộ bài, dùng giọng điệu Cố Viên trước kia nói: “Đoán số tổng đi. Nếu anh đoán sai anh uống, anh đoán đúng em uống, anh thấy sao?”
“Được thôi.”
Phú Tiểu Cảnh rút một lá 3 rô trong số 52 lá bài cho Cố Viên đoán.
Cố Viên không nghĩ ngợi đoán là 9 chuồn, tự phạt mình 1 ly.
Cô quyết định giảm độ khó, từ 13 lá chuồn rút ra 1 lá để Cố Viên đoán. Vẫn đoán sai, Cố Viên lại tự uống một ly.
Sau đó cô giảm xuống 4 lá, anh vẫn đoán sai. Cố Viên mặt không đổi sắc cứ uống hết ly này đến ly khác.
“Anh cố tình không đoán để uống rượu đúng không?”
“Em coi trọng anh quá. Đoán đúng không dễ nên sai cũng bình thường mà. Không thể vì em không được uống rượu mà nổi giận chứ.”
“Vậy đổi lại, em đoán.”
Cố Viên phải tiếp tục chơi trò ấu trĩ này với cô, anh lấy 4 lá bài, hỏi: “Em đoán 4 lá này lá nào là 2?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Phú Tiểu Cảnh chỉ vào lá thứ hai từ bên trái sang: “Cái này.”
“Không thay đổi?”
“Không thay đổi.”
“Chúc mừng em, đúng rồi.”
“Đúng?”
Cố Viên chuẩn bị xào bài, Phú Tiểu Cảnh đã giật lấy, “Được rồi, anh lại nói dối em, cả 4 lá đều là lá 2! Đồ lừa đảo!”
“Anh nói dối em khi nào?”
Đúng là anh không nói 4 lá này đều là con 2.
Hai người uống vodka, Phú Tiểu Cảnh càng uống mắt càng long lanh.
“Lúc trước ai nói với anh là người đó uống rượu rất kém nhỉ?”
Phú Tiểu Cảnh lúc này mới nhớ ra lời nói dối của mình, xấu hổ cười, “Không phải do lúc đó chúng ta chưa quen nhau sao? Hơn nữa anh cũng không tin mà. Nghiêm túc mà nói, em không chịu nổi cái vị rượu Absinthe kia.”
“Em còn nói em sợ độ cao, người sợ độ cao mà thích đi vòng đu quay hả? Cô nhóc lừa đảo kia, em còn dối anh chuyện gì nữa?”
“Em thích kẹo bông gòn.”
Cố Viên dặt tay lên chiếc nhẫn đang đeo của cô, “Ngày mai chúng ta đổi sợi dây khác đi.”
Phú Tiểu Cảnh cầm ly cụng vào ly Cố Viên, tay kia chạm vào nhẫn, “Em thích cái này, anh khéo tay quá.”
“Nếu anh không ăn kẹo bạc hà mà hôn em có được không?”
Phú Tiểu Cảnh chưa nói có được hay không, mặt Cố Viên đã đến gần.
Hai người uống một chai vodka, theo lý mà nói thì cô không say, nhưng không hiểu sao lại cứ mơ màng, choáng váng.
Chiếc giường đơn của Phú Tiểu Cảnh quá nhỏ, Cố Viên nằm trên đó, chân thõng ra ngoài.
Đèn phòng ngủ ban đầu còn sáng, sau đó tối sầm đi. Không biết mưa từ lúc nào, đêm càng yên tĩnh thì thính giác càng nhạy bén, tiếng mưa đập vào cửa sổ, còn có tiếng sấm rền. Trong những âm thanh đó, Phú Tiểu Cảnh có thể nghe được rõ ràng nhất là tiếng hít thở của Cố Viên.
Phú Tiểu Cảnh rất muốn cởi áo gió ra, lăn lộn thế này thì mai có ủi cũng không thẳng nổi. Tay Cố Viên ôm cô chặt đến mức cô không thể cử động. Nụ hôn của anh đáp xuống tóc mai, mũi rồi miệng cô, chỉ là những nụ hôn, không có động tác tiếp theo.
Tay cô rơi trên lưng anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi, xuyên qua lần áo sơmi, cô mơ hồ cảm nhận được hình dáng vết sẹo của anh, cô không biết anh đã trải qua những đau khổ thế nào.
Phú Tiểu Cảnh cọ cọ mũi mình lên mũi Cố Viên, cô thích ôm thế này, hơn cả những kích thích của các giác quan khác. Nhưng nếu bây giờ anh có làm gì khác với cô, cô cũng không từ chối.
“Giường này nhỏ quá, anh ra sofa ngủ.” Cố Viên buôngP hú Tiểu Cảnh ra, cởi áo gió và vớ cho cô, sửa lại góc chăn, hôn lên trán cô.
“Nhưng mà em chỉ có một cái chăn, anh định ra sofa đắp cái gì?”