• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cảm động vô cùng, nhưng vẫn từ chối tiền của Thôi Oanh Oanh.

Tiền bạc dù nhiều, cuối cùng cũng có ngày hết. Người trước mắt này cử chỉ ôn hòa, dung nhan tuyệt thế, lại có thể dễ dàng lấy ra nhiều tiền như vậy, Thôi Oanh Oanh, mới thực sự là bảo vật.

Huống hồ, Hồng Nương bên cạnh nàng, trông cũng không tệ... 

Việc tốt như vậy, mua một tặng một, rơi xuống bên cạnh ta, ta làm sao có thể bỏ lỡ? 

Trời cho không lấy, ắt gặp tai ương.

Rất nhanh, Oanh Oanh đã ngưỡng mộ nhân phẩm và tài hoa của ta, cùng ta ước hẹn ba kiếp dưới ánh trăng. 

Ta cưới Thôi Oanh Oanh. Đều nói chuyện tốt đến liên tiếp, chuyện tốt thứ hai, thứ ba quả nhiên nhanh chóng xảy ra. 

Chưa đầy nửa năm, Thôi Oanh Oanh có thai. 

Con trai ra đời được một năm rưỡi, đến kỳ thi phủ, ta thuận lợi thi đậu, trở thành cử nhân.

Lúc này, Hồng Nương vốn hay xoi mói ta, cũng hoàn toàn im miệng.

Nhưng ngày tháng vui vẻ của cả nhà chưa được bao lâu, một tháng sau khi ta thi đậu cử nhân, chuyện xấu liên tiếp ập đến. 

Đầu tiên là cha đột nhiên mắc bệnh nặng, chữa trị vô ích, chỉ trong vài ngày đã qua đời. 

Tiếp đến là mẹ trượt chân ngã, tổn thương xương chân, nằm liệt giường. 

Rồi lại là quan trên ở Lại bộ quản lý việc bổ nhiệm quan chức, nhiều lần ám chỉ ta phải dùng tiền mở đường. 

Ta không có tiền để hối lộ hắn. 

Nhìn thấy bạn học cùng khoa đều có nơi làm quan, chỉ có mình ta tay trắng, chẳng được gì.

May mắn có Oanh Oanh, người hiền thê, không rời bỏ ta. 

Cha qua đời, mọi việc rắc rối, ta không hiểu việc đời, là Oanh Oanh lo liệu trước sau. 

Mẹ không dậy được, ta không giỏi chăm sóc người khác, là Oanh Oanh và Hồng Nương tận tâm chăm sóc. 

Những việc vụn vặt có thể làm phai mờ nhiều thứ, nhưng không thể xóa nhòa, là tấm chân tình của Oanh Oanh dành cho ta.

Duy chỉ lần này, Oanh Oanh nổi trận lôi đình với ta. 

Ta không có tiền mở đường, hồ sơ ở Lại bộ cứ bị kẹt, không có nơi bổ nhiệm, không làm quan được. 

Oanh Oanh lại bận chăm sóc mẹ, không có thời gian về nhà mẹ đẻ lấy tiền giúp ta. 

Ta liền nghĩ đến Hồng Nương. Một tỳ nữ da trắng dáng đẹp, ít nhất cũng bán được năm trăm lượng bạc... 

Ta phải dỗ ngon dỗ ngọt mới lừa bán được Hồng Nương, nhưng cũng không biết nàng ta làm sao trốn khỏi tay kẻ buôn người mà trở về, khóc lóc trở về nhà. 

Oanh Oanh nổi giận, đem theo Hồng Nương rời đi hơn mười ngày. 

Trong hơn mười ngày đó, ta một mình chăm sóc mẹ nằm liệt giường, khổ không thể tả. 

Than ôi, ta thật hồ đồ…

Vì năm trăm lượng bạc cỏn con, lại đắc tội với thê tử mình. 

Nhưng nghĩ lại, ta lại thấy Oanh Oanh giận dỗi ta, đúng là không hiểu chuyện.

Ta lâu ngày không làm quan, trong nhà không có tiền vào, người khổ chẳng phải là mẹ và Oanh Oanh sao? 

Hồng Nương chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể so sánh với ta, người phu quân này? 

Nhưng cũng may, Oanh Oanh nhanh chóng mang theo Hồng Nương trở về nhà. 

Còn lấy ra một số tiền lớn, nói là vay từ nhà mẹ đẻ. 

Số tiền lớn ném xuống, Lại bộ quả nhiên phân cho ta một chức vụ tốt. 

Tuy chỉ là chức quan bát phẩm, nhưng khởi đầu tốt hơn so với đa số những người cùng thi đậu. 

Oanh Oanh thật sự là ngôi sao may mắn của ta. 

Ta cầm con dấu quan và bộ quan phục mới may xong, xông vào căn bếp mà trước đây ta chê bai là dầu mỡ bẩn thỉu, ôm lấy Oanh Oanh đang nấu cơm từ phía sau, nôn nóng báo cho nàng tin vui này. 

Oanh Oanh bị ta làm giật mình, vô tình bị d.a.o làm bị thương tay.

Ta vốn định tiến lên hỏi han, nhưng Oanh Oanh lại hoảng hốt giấu bàn tay bị thương đi. 

Trong lúc hỗn loạn, ta chỉ thoáng thấy trên d.a.o có một vệt màu đen. 

Máu màu đen? 

Có phải chăng ta vùi đầu khổ đọc đến nỗi hoa mắt rồi không? 

Đợi đến khi lĩnh bổng lộc, liền đến chỗ thuyền buôn từ biển trở về, mua một cặp kính mắt thủy tinh của Tây Dương đeo thử xem... 

Nhưng sau đó ta tình cờ đi qua ngôi chùa, gặp một vị hòa thượng vân du. 

Ông ta tự xưng là Phổ Cứu, nói ta vận đen đeo bám, âm khí bao phủ, chắc chắn là trong nhà đã vô tình có yêu quỷ xâm nhập, ngày tích tháng lũy hút tinh khí mà ra. 

"Nếu thí chủ vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, che chở yêu quái đó, e rằng sống không quá ba tháng." 

Ta nhớ tới m.á.u đen chảy ra từ vết thương của Oanh Oanh, lập tức sởn gai ốc, quỳ xuống.

Sau khi đưa hết tiền bạc trên người cho Phổ Cứu, ta nhận được từ tay ông ta một chiếc bát vàng.

Nếu Oanh Oanh vô tội, vật này chỉ để trấn trạch mà thôi. 

Nếu Oanh Oanh thật sự là yêu quỷ…

Vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm! 

Tình nghĩa phu thê cũng chẳng cần nghĩ đến nữa rồi!

Kẻ làm trai trên đời, tính mạng và công danh sự nghiệp mới là thứ quan trọng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK