• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta nhớ đến hôm đó, cô nương bán hoa đội gió rét bán cho ta những bông cúc tím, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn lời.

Thế đạo này thật quá đáng sợ.

Tiểu thư khuê các có cách sống của tiểu thư khuê các.

Những cô nương nghèo khổ cũng có cách sống của những cô nương nghèo khổ.

Ông chủ quán há cảo nhanh nhẹn cất tiền, khoanh tay đứng xem náo nhiệt, "Theo ta thấy, con bé này bị bán vào kỹ viện còn hơn."

"Vì sao?" Ta vừa định cất tiếng hỏi thì một giọng nữ trong trẻo đã vang lên phía sau.

Ta xoay người lại, không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của người vừa đến.

Khương Thục nhu mì, Thôi Oanh Oanh thanh nhã, Hồng Nương kiều diễm, Tử Diệu lanh lợi...

Chưa nói đến hình dáng thật, chỉ xét riêng dung mạo bên ngoài, họ đều là những mỹ nhân tuyệt sắc. 

Ngay cả khi đặt vào kinh thành, nơi mỹ nhân nhiều như mây, thì họ vẫn vô cùng nổi bật.

Nhưng dung mạo và khí chất của người trước mắt khiến ngay cả ta cũng phải âm thầm ngưỡng mộ, trong lòng thốt lên một tiếng "tuyệt vời".

Nàng có dáng người thon thả, khoác trên mình bộ đạo bào màu xanh nhạt. 

Mái tóc đen nhánh được búi gọn theo kiểu đạo sĩ, bên hông đeo một thanh trường kiếm, bàn tay đặt trên chuôi kiếm trắng muốt như ngọc.

Khác với khí chất thoát tục, ngũ quan của nàng toát lên vẻ đẹp kiều diễm, rực rỡ.

Tuy không trang điểm, nhưng gương mặt nàng vẫn xinh đẹp như một đóa mẫu đơn nở rộ, kiều diễm và đầy sức sống.

Chủ quán bánh há cảo cũng bị sắc đẹp của nàng làm cho ngây người.

Có lẽ biết rằng nữ tử trước mặt mình không phải người dễ chọc, ông chủ quán vội quay mặt đi, nuốt nước bọt, rồi ấp úng trả lời:

"Cô nương này... Nàng ta, chuyện này... E rằng sẽ làm bẩn tai quý nhân..."

Nữ tử kia khẽ nhíu mày: "Không sao, ông cứ nói đi."

Ông chủ quán bánh há cảo cắn răng, đánh bạo nói: "Cô nương này, cô nương này năm nay còn chưa đến tuổi cập kê, mà đã sinh ra hai đứa bé c.h.ế.t yểu rồi..."

Cô nương kia sống cùng người cha quanh năm suốt tháng, cha con ở chung một nhà, thì đứa bé là con của ai, đã rõ như ban ngày rồi.

Ta nhắm mắt lại, sát ý trong lòng gần như không thể kìm nén được nữa.

"Vì sao cô nương kia không đi báo quan?" Nữ tử kia cau mày, nhìn cô bé với vẻ mặt đầy thương xót.

Ta liếc nhìn nữ tử kia như nhìn một kẻ ngốc.

Còn tưởng là nhân vật lợi hại gì, hóa ra đầu óc cũng không được minh mẫn cho lắm.

Luật pháp quy định, con cái mà tố cáo cha mẹ, bất kể lý do, trước tiên sẽ bị đánh tám mươi trượng, sau đó mới tiến hành thẩm vấn và phán quyết.

Huống chi đây lại là con gái tố cáo cha.

Chưa nói đến việc có thể thắng kiện hay không.

Chỉ cần nhìn cô nương gầy trơ xương kia là đủ biết.

Đừng nói là đánh tám mươi trượng, chỉ cần đánh năm trượng thôi, mà cô nương còn sống sót được thì ta thua ngươi một cây trâm ngọc bích, được không?

Ta lười phải trợn trắng mắt thêm nữa, bèn chen qua đám đông, tiến đến trước mặt cô nương và cha nàng: "Cô nương này bán thế nào?"

"Mười lượng bạc." Nam nhân kia thấy có người mua giàu có đến hỏi, liền vội vàng hét giá cao.

Mười lượng?

Coi ta là kẻ ngốc sao?

Lý phủ và Xương Bình Hầu phủ đều đã từng mua nha hoàn từ nha dịch môi giới.

Ta đâu phải là không biết giá cả.

"Sáu lượng, không bán thì ta đi đấy." Ta giả vờ định bỏ đi.

Nam nhân kia vội vàng gọi ta lại. 

Sau một hồi mặc cả, thêm vài chục đồng, cuối cùng ta cũng mua được cô nương kia.

Thấy cô nương kia ăn mặc mỏng manh, lạnh run người, ta liền cởi áo choàng lông cáo trắng ra choàng cho nàng, rồi mua hai cái bánh bao nóng hổi nhét vào tay nàng: "Tên ngươi là gì? Mấy tuổi rồi?"

"Vương Chiêu Đệ. Mười bốn tuổi ạ." Nàng thụ sủng nhược kinh nhận lấy bánh bao, rụt rè nhìn ta.

Chiêu Đệ, chiêu đệ đệ, rước đệ đệ về...

Vốn đã không vui, nghe thấy cái tên này, tâm trạng ta càng thêm sa sút.

Vương Chiêu Đệ, vì phải lang thang khắp nơi bán hoa, nên rất biết cách nhìn sắc mặt người khác.

Nàng tinh ý nhận ra sự không vui của ta, nhỏ giọng nói: "Trong mắt cha ta, ta chẳng khác gì heo chó chờ bán, nên có tên đã là may mắn lắm rồi. Nếu quý nhân không thích, xin cứ việc đổi tên cho ta."

Ta ngẩn người.

Chẳng phải ta cũng bị cha và huynh trưởng coi như heo chó mà nuôi nhốt hay sao?

Gia tộc cưng chiều con gái, chẳng qua là muốn huấn luyện các nàng thành những con heo chó ngoan ngoãn, biết nghe lời mà thôi.

Những con heo chó xinh đẹp hơn, như nhị tỷ ta, như Lý Cẩn ta, sẽ được gả bán để kết thông gia, liên kết dòng tộc.

Những con heo chó hiểu chuyện hơn, như đại tỷ ta, như Khương Thục, sẽ được giữ ở nhà để làm tấm biển "hiền thục", tô điểm cho danh tiếng của gia môn.

Nhìn Vương Chiêu Đệ trước mắt, ta dường như nhìn thấy chính mình trước kia, Lý gia tiểu nữ Lý Cẩn, ngày ngày sống trong sợ hãi ở chốn thâm cung đại viện.

Nếu không gặp được Tử Diệu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK