• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta túm đại một nha hoàn đang quét dọn trong viện hỏi, mới biết được Tử Diệu bị bà mẫu gọi đi rồi.

"Lão phu nhân nghe nói Thế tử mang một thiếp thất về, gọi nàng ta đến chính viện rồi, nói là muốn nghiệm hàng..." 

Nghiệm hàng? 

Ta vội vén váy chạy đến chính viện. 

Lúc đến nơi, chỉ thấy ma ma bên cạnh bà mẫu cung kính bẩm báo: "Bẩm lão phu nhân, đã kiểm tra xong rồi. Là xử nữ, da dẻ cũng trắng, răng cũng đều, trên người không có vết sẹo lớn nào, cổ tay trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ, còn có chính là eo hơi nhỏ, nhìn không giống người dễ sinh đẻ..." 

Bà mẫu nhấp một ngụm trà, sau đó mới gật đầu.

“Không sao, chỉ là một thiếp thất thôi, sự tồn tại của mèo chó, Hầu phủ nuôi nổi. Nếu nàng ta không có động tĩnh gì, để Cửu Tư nạp thêm mấy người nữa vậy."

“Phủ Xương Bình Hầu luôn phải có hương hỏa để nối dõi tông đường." 

Ta đứng ngoài cửa, nghe rõ ràng đoạn đối thoại này, cả người không nhịn được mà run lên. 

Ta cố gắng kìm nén, hoàn thành xong trình tự vấn an hành lễ, lại cùng bà mẫu nói chuyện phiếm đôi câu. 

Ra ngoài, ta vội vàng túm lấy ma ma của chính viện, giọng điệu mang theo sự dữ tợn mà chính mình cũng không nhận ra: "Tử Diệu đâu?"

Ma ma vẫn là lần đầu tiên thấy ta nổi giận, vội vàng chỉ chỉ một gian phòng nhỏ bên cạnh chính viện. 

Gian trong của phòng nhỏ, Tử Diệu không một mảnh vải che thân co ro trên giường. 

Ngoại trừ tấm bình phong bằng vải mỏng nửa trong suốt kia, không có gì che chắn. 

Bọn họ chính là đang làm nhục Tử Diệu.

Ta theo bản năng nghiêng mặt đi, có lẽ do động tác quá mạnh, suýt nữa thì ngã. 

Ta chống tay vào tường mới từ từ đứng vững. 

Thấy là ta, Tử Diệu chậm rãi ngẩng đầu, rụt rè nói: "Vừa rồi ma ma đã xem qua một lượt rồi, tỷ tỷ còn muốn kiểm tra lại sao?" 

Nước mắt ta ào ào tuôn rơi. 

Cố nén tiếng nấc, ta lấy y phục ban đầu của Tử Diệu ở gian ngoài, cúi đầu đưa từng món qua tấm bình phong cho nàng ta.

"Ta đưa muội về." 

Tử Diệu nói lời cảm tạ với ta, chậm rãi mặc y phục vào, từ sau tấm bình phong đi ra. 

Thấy nàng ta đã chỉnh trang xong, ta lúc này mới kéo tay nàng ta, như chạy trốn mà rời khỏi chính viện. 

Lúc đi qua hành lang hoa không có mấy người, ta không nhịn được nữa, ngồi phịch xuống ghế đá, để mặc nước mắt tuôn rơi.

"Tỷ tỷ, hình như tỷ rất buồn... Là vì ta sao?"

Đầu ngón tay trắng nõn của Tử Diệu nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, hứng lấy một giọt nước mắt, ngậm vào miệng. "Mặn mặn, không ngon lắm." 

Dừng một chút, Tử Diệu tiếp tục nhận xét: "Có mùi vị của trái tim tan vỡ."

“Ta là vì muội, nhưng cũng không phải vì muội...", nước mắt ta tuôn rơi ào ạt.

"Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, muội là một con người...muội là người mà... không phải súc sinh...Bọn họ... Tại sao bọn họ lại làm nhục muội như vậy..." 

Ta khóc đến mức thở không ra hơi, khốn khổ vô cùng.

Tử Diệu kỳ lạ nhìn ta.

Một lúc lâu sau, nàng ta chậm rãi đưa tay ra, nửa ngồi xổm trước ghế đá, ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta. 

"Tỷ tỷ đừng khóc nữa. Lúc tỷ tỷ khóc, ta cảm thấy... cả người cũng trở nên đau buồn, ngay cả hoa cỏ bên cạnh cũng mất đi màu sắc. Là yêu thuật gì sao?" 

Ta gục vào lòng Tử Diệu, nghe vậy liền nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự biết yêu thuật thì tốt rồi." 

"Nếu tỷ tỷ thật sự biết yêu thuật, sẽ muốn làm gì?" 

Tử Diệu nghiêm túc hỏi. Ta nắm lấy tay Tử Diệu, cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi này: "Nếu ta biết yêu thuật, ta muốn chạy trốn, muốn khắc tên của hai tỷ tỷ lên bia mộ của họ, còn muốn để ngũ tiểu thư kia hợp táng cùng nhị tỷ...Còn có muội, Tử Diệu, ta muốn đưa muội rời khỏi cái nơi quỷ quái phủ Xương Bình Hầu này."

Khóc đến cuối cùng, ta mê man ngủ thiếp đi trong lòng Tử Diệu. 

Trước khi ý thức biến mất, ta hình như nghe thấy tiếng cười khẽ của Tử Diệu, còn có ba chữ mơ hồ như có như không: "Được thôi." 

Âm thanh đó quá nhẹ, như gió thoảng, hư ảo giữa không trung, khiến cho ta sau khi tỉnh lại phải phân biệt rất lâu, rốt cuộc Tử Diệu có đồng ý đi cùng ta hay không. 

Không lâu sau khi Tử Diệu vào cửa, Tưởng Cửu Tư liền mất hứng thú. 

Hoa nhà đã hái được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà thưởng thức, hoa dại bên ngoài chưa hái được thì tươi mới hơn, cũng thú vị hơn. 

Cái bụng dạ nhỏ nhen của nam nhân ấy mà, đừng nói là dùng đầu óc, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.

May mà ta đứng về phía Tử Diệu, âm thầm có ý chống lưng cho nàng ấy, vì vậy hạ nhân trong phủ tuy rằng bàn tán xôn xao về việc nàng ấy thất sủng, nhưng cũng không dám thật sự cắt xén chi tiêu của nàng.

Lúc mới vào Hầu phủ, thân là dâu mới, ta chỉ có thể ăn cơm canh nguội ngắt. 

Sau đó tâm trạng không tốt, bà mẫu sợ ta thật sự c.h.ế.t đi, Tưởng Cửu Tư mang tiếng khắc thê, còn làm lỡ mất một năm con đường làm quan, vì vậy đặc biệt sai người mở một nhà bếp nhỏ trong viện của ta. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK