• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt ta bất giác lăn dài trên má.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Có phải bị ai ức h.i.ế.p không..."

Tử Diệu còn chưa dứt lời, ta đã tiến lên, đưa tay ôm chặt lấy nàng ấy.

Gió thổi qua con phố dài, cuộc đời như áng mây trôi, trước mặt yêu tinh lanh lợi và tinh ranh, ta bỗng nhận ra, thì ra đây mới chính là nhà.

Lý phủ không phải là nhà.

Xương Bình Hầu phủ cũng không phải là nhà.

Chỉ có nơi nào có nàng, nơi đó mới là nhà.

Tuyết lại rơi dày hơn.

Cả đất trời đều chìm trong sắc trắng, một màu trắng xóa bao phủ tầm mắt.

Nửa đêm về sáng, tuyết ngừng rơi.

Vầng trăng tròn vành vạnh, tựa như "vòng băng" và "đĩa bạc" mà đại tỷ vẫn thường nhắc đến trong thơ văn.

Ánh trăng sáng thanh khiết đã ngả về tây, ánh sáng như thủy ngân đổ xuống mặt đất, hòa lẫn vào lớp tuyết dày trong sân nhà của muôn nhà.

Trong phòng, lò sưởi tỏa ra hơi ấm dễ chịu.

Tử Diệu ngồi xếp bằng trên tấm thảm da gấu, tay vịn vào chiếc bàn trà nhỏ được sơn son thếp vàng, những ngón tay trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn.

Vẻ tinh nghịch thường thấy trên gương mặt nàng đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng, trang nghiêm như lớp tuyết dày phủ kín bên ngoài khung cửa sổ chạm trổ.

“Nghe đồn, Yến Cung Khanh là người đứng đầu về kiếm đạo của núi Long Hổ đời này, sư phụ nàng lại chỉ có mình nàng là đồ đệ, quả xứng danh thiên chi kiêu nữ. Nghe nói nàng vì say mê kiếm đạo, nên không thường xuyên rời khỏi núi Long Hổ. Nghe tỷ tỷ miêu tả, nàng đại khái là không có kinh nghiệm giang hồ, còn coi như dễ đối phó qua mặt.”

"Còn về Pháp Tưởng Xuân, cũng là đệ tử tinh anh của núi Long Hổ, tu vi cao thâm, vừa mới xuống núi đã khiến bao người kinh ngạc, còn về nhân phẩm thì..."

Ánh mắt đen của Tử Diệu hiếm khi hiện lên chút sát khí.

Kẻ này xảo quyệt, ta lại bất đắc dĩ để lộ tên thật trước mặt hắn, không biết có phải đã nghi ngờ sang bên này rồi không? 

Ta lo lắng nâng chén lên, muốn uống nước mới phát hiện bên trong trống không, vội vàng rót thêm cho mình.

"Tỷ tỷ, tối nay tỷ cứ ra ngoài làm việc tỷ muốn làm đi," Tử Diệu khẽ l.i.ế.m môi: "Chờ tỷ kết thúc hết mọi nhân quả, ta sẽ nói cho tỷ biết nguyên hình của ta là gì, rồi cùng tỷ rời khỏi kinh thành."

Tử Diệu muốn nói cho ta biết nguyên hình của nàng ấy?

Ngoài phòng, trong sân, một đống tuyết đè gãy cành cây, phát ra tiếng "rắc" rất nhỏ. 

Thế nhưng truyền đến tai ta, lại là tiếng vang chấn động. 

Ngày trước, Thôi Oanh Oanh trong lúc trò chuyện, từng tiết lộ với ta rằng yêu quái kiêng kỵ nhất người phàm hỏi han về lai lịch và nguyên hình. 

Trừ phi vô tình để lộ, nếu không chỉ người thân cận nhất mới có thể biết được nguyên hình của họ. 

Tử Diệu đã coi ta là người thân cận nhất rồi sao? 

Thấy ta mãi không nói, Tử Diệu nhíu mày. 

Nhưng nàng cuối cùng vẫn không mở lời trước, mà lặng lẽ chờ câu trả lời của ta. 

Nến trong phòng có pha long diên hương, là một trong số của hồi môn ta mang theo khi gả vào phủ Xương Bình Hầu, ánh sáng hòa lẫn hương thơm chiếu đến từ bên cạnh. 

Ta thấy bóng mình và bóng Tử Diệu, chồng lên nhau trên tấm nệm da gấu.

“Khó trách người người đều nói, chỉ cần dính líu đến yêu ma quỷ quái, cả đời này liền thoát không khỏi..." Ta lẩm bẩm tự nhủ.

"Tỷ không muốn?" Tử Diệu hiểu lầm ý ta, khẽ nhíu mày.

Ta lắc đầu: "Ta chỉ là... vừa sợ hãi vừa hưng phấn thôi."

Phải may mắn đến nhường nào, mới có thể thoát khỏi số phận bị nuôi nhốt như heo chó? 

Phải kiên quyết đến nhường nào, mới có thể chặt đứt mọi ràng buộc và trói buộc của trần duyên?

Ta, Lý Cẩn, sinh ra nơi kinh kỳ phồn hoa, lớn lên trong khuê phòng đài các, rồi lại gả vào gia tộc quyền quý. 

Nửa đời người, ta sống trong nhung lụa, làm con gái người ta, làm muội muội người ta, rồi lại làm thê tử người ta.

Thế nhưng, Tử Diệu lại nói, nàng nguyện ý cùng ta bước lên con đường mịt mờ phía trước, cùng ta kề vai sát cánh, dấn thân vào chốn hồng trần cuồn cuộn, phiêu bạt chốn giang hồ hiểm ác.

Há có thể không khiến người ta sợ hãi hay sao?

Lại làm sao có thể không khiến người ta phấn khích đây?

"Ta sẽ che chở cho tỷ tỷ." Tử Diệu đưa tay nắm lấy tay ta, dịu dàng vỗ về như muốn an ủi ta.

Nhưng ta lại kiên quyết rút tay về, lần đầu tiên từ chối hảo ý của Tử Diệu, trịnh trọng nói: "Ta cũng có thể che chở cho muội."

Tử Diệu nghe vậy liền im bặt.

Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ cười, nói: "Tỷ tỷ so với trước kia, đã thay đổi rồi."

Ta không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, khoác áo choàng vào: "Ta đi đây."

"Tỷ tỷ." Tử Diệu cuối cùng vẫn gọi ta lại.

Ta quay đầu nhìn nàng.

Nàng dường như có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng cũng chỉ còn lại tám chữ đơn giản: "Cẩn thận hành sự, an toàn là trên hết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK