• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Cẩn tựa hồ không nghe thấy hắn cầu xin, khẽ tự nhủ: “Đại tỷ tên là Lý Lăng, nhị tỷ tên Lý Thược, ta tên Lý Cẩn, giống như cỏ cây. Nhưng mà huynh trưởng, cha đã đặt tên cho huynh là Lý Chương. Mài trên ngọc thành khuê, nửa khuê là chương. Thật là một cái tên hàm chứa biết bao nhiêu thâm ý và lời chúc phúc. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"

Ta rút thanh đao lọc xương sắc bén ra, lại đ.â.m thêm một nhát vào bụng Lý Chương.

Cho đến khi cả chuôi đao đều chìm nghỉm.

"Huynh từ năm ba tuổi đã được cha dạy dỗ khai tâm trí, lớn lên một chút lại được bái sư dưới trướng một vị đại nho đương thời, có thể thỉnh giáo học vấn bất cứ lúc nào, bút mực giấy nghiên muốn bao nhiêu cũng có. Còn ba tỷ muội chúng ta thì phải chen chúc nhau trong hậu viện, cùng một thầy dạy, ngay cả đại tỷ muốn đọc vài cuốn sách cổ cũng phải chờ lúc huynh vui vẻ mới dám đến mượn. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"

"Huynh từ năm mười lăm tuổi đã có thể tự do ra vào Lý phủ, thậm chí không cần mang theo người hầu. Còn ba tỷ muội chúng ta chỉ có thể quanh quẩn trong khuê phòng, dù vậy, vì sợ bại hoại gia phong, đi đến đâu cũng có tỳ nữ hoặc ma ma đi kèm. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"

“Năm mười sáu tuổi, huynh viết một bài thơ, các đồng học ăn cắp chỉ vài câu, huynh không vui nên cha đã trực tiếp dần sớ đưa vấn đề lên hoàng thượng, cuối cùng cũng đòi lại công lý cho huynh. Nhưng huynh lại công khai đánh cắp chiến lược chống lũ do đại tỷ viết ra. Nàng không hài lòng thì bị cha tát mấy cái rồi buộc phải treo cổ tự tử. Làm sao ta có thể không ghen tị? "

“Năm huynh mười bảy tuổi, huynh cưỡng bức nha hoàn trong nhà khiến nàng mang thai. Cha cho rằng nàng đã làm hư con trai mình nên đánh c.h.ế.t nàng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Vậy mà nhị tỷ chỉ vì kết giao với ngũ tiểu thư Khương gia, tuy rằng chỉ dừng ở mức bằng hữu, chưa từng làm điều gì vượt quá lễ nghĩa, cha lại nổi giận lôi đình, cho rằng nàng ấy làm ô nhục thanh danh Lý gia.”

“Sau khi tỷ ấy tự vẫn, cha lại nhẫn tâm chôn cất qua loa bên cạnh đại tỷ. Thử hỏi ta làm sao có thể không ghen tị cơ chứ?”

Ánh mắt Lý Chương dần đục ngầu, rồi tối sầm lại.

Giọng nói của hắn cũng yếu ớt dần: "Nhưng mà, nhưng mà ta là con trai duy nhất của cha, hơn nữa còn được vào Hàn Lâm viện...Tài nguyên của gia tộc dồn cho người có ích nhất, lẽ nào điều này cũng sai sao...Lạnh quá... Tại sao ta phải chết... Ta mới được đề bạt làm Thị độc học sĩ chánh tứ phẩm chưa được một năm, tiền đồ đang rộng mở...Ta không muốn chết... Ta không muốn chết..."

Ta lãnh đạm nhìn huynh trưởng, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn. 

Ta từ trên cao nhìn xuống, chứng kiến người ca ca ruột của mình trút hơi thở cuối cùng.

"Trưởng tỷ và nhị tỷ ban đầu cũng không muốn chết."

"Nhưng họ vẫn phải c.h.ế.t dưới sự ép buộc của phong ba bão táp, dưới đao kiếm sắc bén."

"Giờ đây, ta trở thành d.a.o mổ."

"Đến lượt ngươi, con trai chính thống của Lý gia, học sĩ tứ phẩm, tân binh trên triều đình, cũng sẽ bị cắt xẻ như vậy."

–------

Huyết thống, đối với nữ nhân may mắn mà nói, là ân huệ đáng để rơi lệ cảm kích.

Còn đối với nữ nhân bất hạnh mà nói, chính là cơn ác mộng đeo bám dai dẳng, muốn dứt bỏ cũng không được.

Giờ đây, cơn ác mộng dài đằng đẵng, tưởng chừng như vô tận này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Ta dùng hết sức lực rút thanh chủy thủ gần như găm chặt vào xương sống Lý Chương ra khỏi người hắn, sau đó đá t.h.i t.h.ể hắn xuống xe ngựa như đá một con chó.

Tay cầm chủy thủ, ta nhảy xuống xe ngựa mới phát hiện, có nước rơi trên mặt.

Mặt trời mùa đông ảm đạm bị những đám mây đen nhỏ che khuất, những hạt mưa nhỏ li ti tí tách rơi xuống, cuốn trôi m.á.u trên váy ta và trên chủy thủ, cuốn trôi cả cuộc tàn sát vừa rồi, hợp thành những dòng nước nhỏ màu đỏ máu, chảy về phía chỗ trũng.

Cả kẻ g.i.ế.c người lẫn người bị giết, chẳng mấy chốc đều ướt sũng.

Ông trời cũng đang sử dụng những phương pháp độc đáo của mình để thể hiện sự công bằng.

Có lẽ vì mưa đông, sức mạnh của cuộn tranh yếu đi, gã đánh xe bị kiềm chế, Lý Đại vật vã mở miệng, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt, "Xin tha mạng, tam tiểu thư xin tha mạng, ta không nhìn thấy gì cả, xin tam tiểu thư tha mạng!"

Ta nghiêng đầu nhìn Lý Đại, "Ta nhớ ngươi."

Khuôn mặt xấu xí của Lý Đại lộ rõ vẻ mừng rỡ như muốn khóc, mỗi nếp nhăn đều chứa đầy vẻ khôi hài: "Tam tiểu thư có thể nhớ đến tiểu nhân, thật là phúc phận của tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện ý đi theo hầu hạ tam tiểu thư, chỉ xin tam tiểu thư tha cho tiểu nhân!"

“Ta đương nhiên nhớ rõ ngươi,” ta cười với Lý Đại: “Ngươi đã giúp đỡ ta chôn cất nhị tỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK