• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi giày thêu hoa mộc cẩn bằng gấm bước qua bậc cửa cao của cánh cổng son, chậm rãi mà kiên định bước xuống từng bậc, dần dần đi xa trên con đường lát đá xanh.

Bước chân không hề do dự.

Hai canh giờ sau, trời đã ngả về tối.

"Hồng Nương à," ta đứng ngoài cửa chùa, mượn ánh sáng ấm áp của đèn trường minh trong chùa, cố gắng lau sạch lớp bụi bám trên đôi giày thêu hoa, nói với giọng đầy ẩn ý: "Lần sau nếu quãng đường vượt quá mười dặm, ngươi phải báo trước cho ta một tiếng. Cho dù ta dùng đôi bông tai hoa đinh hương bằng bạc để thuê xe ngựa, cũng sẽ không đến mức đi lại vất vả thế này."

Hồng Nương tự biết mình đuối lý, vẫn nhỏ giọng biện minh: "Ta và tỷ tỷ đều là họa yêu, yêu quái sẽ không dễ dàng mệt mỏi... Trước kia, ta và tỷ tỷ sống trong rừng núi, mỗi ngày phải đi hàng trăm dặm đường."

Nhưng ta là người phàm mà.

Chân ta đều đã sưng lên rồi, Hồng Nương, ngươi đúng là không hiểu chuyện.

Gió đêm mang theo hương đàn thoang thoảng phả vào mặt, tiếng chuông chiều của chùa ngân nga vọng lại, là cảnh đẹp mà trước đây bị nhốt trong khuê phòng chưa từng được thấy.

Ta nhìn ngắm tất cả từ xa, bỗng nhiên cảm thấy chân sưng cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn.

Sau này đi lại bên ngoài, chắc hẳn sẽ còn nhiều lúc chân sưng tấy, bây giờ tập làm quen trước cũng tốt.

Mặc dù chỉ là một ngôi chùa nhỏ với bức tường không cao, lại có nội đan của Tử Diệu giúp đỡ, ta vẫn phải trèo tường rất lâu, thậm chí còn suýt ngã, cuối cùng mới lẻn vào được.

Ta thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là không quen mà thôi.

Kìm nén sự phấn khích trong lòng, ta nhân lúc thuật phép thuật của Tử Diệu chưa bị lộ, liền đi về phía tháp Phật.

“Sư huynh, huynh làm gì vậy?" Một tiểu sa di gọi một người khác lại.

Kẻ kia sờ sờ vết sẹo trên đầu, ngượng ngùng đáp: "Sư đệ, ta đi thêm dầu cho đèn trường minh."

Tiểu sa di cười ám muội: "Thêm dầu là giả, nhưng nhìn mỹ nữ kia mới là thật phải không?"

"Chỉ là một con yêu quái mà sư phụ bắt từ bức tranh về, dù có đẹp đến đâu cũng chẳng là gì," sư huynh nghiêm nghị nói, rồi đột ngột chuyển chủ đề: "Nhưng khi tháp Phật hút hết yêu lực của nàng ta, chúng ta cũng không thể không chơi đùa một chút."

Biểu tình trên mặt người kia rất thô tục, hiển nhiên trong lòng có động tĩnh, nhưng lại nói: “Nhưng việc này trái với quy củ, nếu sư phụ biết là không tốt.”

“Những nữ yêu bị bắt trước đó đều bị sư phụ dùng thủ đoạn vui vẻ giết chết. Ông ấy còn không tuân thủ quy tắc, vậy sao chúng ta làm đệ tử lại không thể hưởng lợi một chút?"Sư huynh trầm giọng nói với tiểu sa di.

"Vậy chúng ta cùng đi nhé?" Tiểu sa di nở nụ cười hiểu ý.

"Cùng đi đi."

Khó trách Hồng Nương vội vã đi cầu Tử Diệu cứu Thôi Oanh Oanh.

Hễ là phận nữ nhi, dẫu có là yêu ma cũng bị kẻ khác nhòm ngó dung nhan, thân thể.

Ngay cả tín đồ của thần Phật còn bị đối xử như vậy, thử hỏi thần Phật làm sao mà che chở chúng sinh?

Cũng phải, cũng phải.

Nếu thần Phật linh thiêng, trưởng tỷ và nhị tỷ ta sao phải quyên sinh?

Nếu thần Phật linh thiêng, vì cớ gì Khương ngũ tiểu thư bị người nhà dìm chết?

Nếu thần Phật linh thiêng, vì cớ gì ta, Lý Cẩn, lại bị giam cầm nơi hậu trạch vuông vức của phủ Xương Bình Hầu, chịu dày vò hết lần này đến lần khác?

Thôi, không cần bái lạy nữa.

Từ nay trở đi, không còn, không còn phải bái lạy nữa.

Ta đứng nơi cuối đường, nghe rõ mồn một từng lời đối đáp của hai gã đầu trọc kia.

Khi hai người họ sắp sửa bước qua nhau, ta thản nhiên rút trục họa sau lưng, "Hồng Nương, mau ra đây."

Trục họa vừa mở ra, thoắt cái hóa lớn, bao phủ hai gã đầu trọc không chừa một khe hở.

Mọi sự diễn ra quá nhanh, hai gã đầu trọc kia còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Hồng Nương mạnh tay lôi vào trong tranh, đến cả tiếng kêu cứu cũng chẳng thể thốt ra.

Chốc lát sau, trục họa lại được cuộn lại, rơi xuống đất.

Tiếng xương thịt bị xé rách cùng tiếng nhai nuốt vọng ra từ trong tranh, ta tuy biết rõ Hồng Nương đang làm gì, nhưng vẫn cố tình làm ngơ, vác trục họa lên vai tiếp tục đi về phía Phật tháp.

Cá lớn nuốt cá bé.

Quan lại ức h.i.ế.p dân lành.

Nam nhân có thể ăn nữ nhân.

Vậy thì, yêu ma sao không thể ăn thịt người?

Nếu ba điều trên đều hợp lẽ, yêu ma ăn thịt người, chí ít trong lòng Lý Cẩn ta, yêu ma ăn thịt người ắt cũng hợp lẽ.

Khi đến trước Phật tháp, tiếng nhai nuốt trong trục họa vừa dứt, bên tai ta chợt vang lên giọng nói của Hồng Nương: "Ăn xong hai tên đầu trọc này rồi, vết thương trên mặt cũng đỡ hơn nhiều, đa tạ tiểu thư ra tay giúp đỡ. Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa thể ra ngoài, trục họa người cũng không thể mang vào trong. Phật tháp này có kết giới, người thường có thể vào, yêu ma thì không. Nếu cảm nhận được yêu khí ra vào, kết giới sẽ lập tức báo động cho tên trọc Phổ Cứu kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK