• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ lần duy nhất trong đời nàng ta thất lễ, chính là nhận thiệp của nhị tỷ tỷ gửi cho Khương Viện, rồI trả lại cây trâm vàng kia ở trong hòn núi giả kia.

Hành động nữ tử trèo tường vào phủ đệ như vậy, rơi vào mắt người như Khương Thục, ta không thể tránh khỏi bị nàng ta trách mắng.

Quả nhiên, vị "người quy củ" này lại bắt đầu rồi.

"Lý Cẩn, muội dù sao cũng là quý nữ xuất thân từ Lý gia danh giá, sao có thể học theo bọn trộm cắp trèo tường..." 

Khương Thục nói được một nửa, bỗng đổi giọng: "Ta sẽ nghĩ cách mở cửa hông phủ Quốc công cho muội, đừng trèo tường nữa, cao quá, không an toàn, đừng để bị ngã. Khi đi nhớ thay y phục nha hoàn trong viện của ta, đừng để ai nhìn thấy mặt muội."

A?

Đây vẫn là Khương Thục mà ta quen biết, vị "người quy củ" mẫu mực trong các khuê các sao?

Lời nói của nàng ta, có phải là ý mà ta đang nghĩ không?

Khương Thục nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt ta, cười khổ nói: "Dù có hiền lương thục đức, an phận thủ thường thì đã sao?"

Nàng ta đưa tay ra, kéo ống tay áo từ cổ tay lên đến tận khuỷu tay.

Ta nhìn những vết roi và vết bỏng chi chít trên đó, cả người kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Giọng nói của Khương Thục khẽ run: "Gia thế Khương gia thấp kém, phủ Quốc công cao quý, cha nói gả thấp lấy cao, liền đưa ta đến bên cạnh tên súc sinh Hàn Vị Trung này..."

Hàn Vị Trung xuất thân từ gia đình quyền quý, lại không thích đọc sách, tính tình thô lỗ, làm việc ở Bộ Binh, thường bị các quan văn bài xích."

"Trong lúc buồn bực, hắn ta nghiện rượu, mỗi khi say liền xông vào viện của ta, lấy roi quất người. Ban đầu hắn ta đánh nha hoàn bên cạnh ta, lúc đó ta rất sợ hãi, đi mách với bà mẫu, nhưng bà ấy lại nói... nói hắn ta trong lòng không thoải mái, ta đã gả cho hắn ta rồi, phu thê là một thể, nên phải chiều theo tính khí của hắn ta. Cứ như vậy, bốn nha hoàn ta mang theo khi xuất giá, đều bị hắn ta đánh chết!"

Khương Thục nói đến đây, bật khóc nức nở, lấy tay áo lau nước mắt.

"Nha hoàn đều c.h.ế.t hết, rồi đến lượt ta..." 

Nàng ta nghẹn ngào nhận lấy chiếc khăn tay ta đưa, nắm chặt trong tay: "Ta nhân cơ hội về nhà thăm cha mẹ, tố cáo Hàn Vị Trung, nhưng cha cũng không có cách nào, chỉ đành trách mắng Hàn Vị Trung vài câu cho có lệ, rồi khuyên ta rằng, Hàn Vị Trung chỉ là trẻ người non dạ, có chút không hiểu chuyện thôi, nữ nhi gả đi thì phải theo phu quân, nhẫn nhịn một chút, nhẫn nhịn thêm chút nữa, biết đâu Hàn Vị Trung sẽ thay đổi."

Ta không khỏi liếc nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất.

Nhìn tuổi tác, Hàn Vị Trung ít nhất cũng phải hai mươi tư hai mươi lăm rồi, thế mà cũng có thể cho là trẻ người non dạ sao?

Ngự sử họ Khương nếu có thể dành chút khoan dung dành cho Hàn Vị Trung cho con gái mình một chút thôi, thì Khương Viện cũng không đến mức bị kéo xuống ao dìm chết...

"Hàn Vị Trung bị cha ta trách mắng, oán hận ta, không chỉ không cho phép ta về nhà thăm người thân nữa, mà còn đánh đập ta ngày càng tàn nhẫn hơn, để mua vui, hắn ta treo ta trong nhà kho, thậm chí, thậm chí hôm nay hắn ta say rượu, còn ép ta cởi quần áo với chó..."

Tiếng khóc của Khương Thục nghẹn lại trong cổ họng, không nói nên lời nữa.

Nước mắt nàng ta hòa lẫn với m.á.u trên mặt, dần dần nhuộm đỏ cả băng gạc.

Thật kinh hãi.

Ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, khẽ an ủi: "Đừng khóc nữa, khóc nữa vết thương trên mặt sẽ nứt ra, sẽ càng khó chịu hơn."

Khương Thục lại đẩy ta ra.

"Lý Cẩn, muội đi đi. Tội danh g.i.ế.c phu quân, một mình ta gánh chịu là đủ rồi. Trước đây ta cứ nghĩ, Ngũ muội muội bị dìm c.h.ế.t là do nàng làm trái quy tắc... Nhưng giờ ta mới phát hiện ra mình đã sai! Sai hoàn toàn rồi! Năm mười lăm tuổi vừa mới cập kê, ta đã nổi tiếng là người dịu dàng, cung kính, thận trọng, khép nép làm một người quy củ bao nhiêu năm nay, cuối cùng thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn không sống nổi sao? Nghiêm trang thành thật thì có ích gì? Nhu mì hiền lành thì có ích gì?"

Khương Thục vừa khóc vừa cười, nửa khuôn mặt không bị băng gạc che phủ rơi xuống những giọt lệ máu.

“Chi bằng phản kháng một lần cho thống khoái! Nói cho cả kinh thành biết! Hàn Vị Trung sau khi say rượu đã vô cớ đánh đập ta! Cho nên ta đã g.i.ế.c hắn! Treo cổ! Chém đầu! Lăng trì! Dù quan phủ có phán quyết thế nào! Ta, Khương Thục, đều chấp nhận!"

Ta nhìn Khương Thục đang như phát điên, theo bản năng lắc đầu: "Ta là muốn cứu tỷ mới trèo tường vào đây..."

Khương Thục xua tay, ra hiệu cho ta mau chóng rời đi.

Nàng ta ngẩng cao đầu, lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa trách mắng muội muội trong khuê phòng.

"Lý Cẩn, ta hơn muội ba tuổi, muội nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Tỷ muội có thứ bậc, muội phải nghe lời ta mới đúng. Ngoan, đi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK