Cảm thấy bản thân như có thêm động lực để sống tiếp, ta bắt đầu tự tay vào bếp.
So với đại tỷ Lý Lăng, ta chẳng có tài cán gì đáng để khoe khoang.
Nếu so với nhị tỷ Lý Thược, tính tình ta cũng không đủ dịu dàng.
Duy chỉ có chút tài nấu nướng, cũng không biết Tử Diệu có thể thưởng thức nổi hay không.
Tử Diệu quả thật không giống hai vị tỷ tỷ, thích nhấm nháp từng miếng điểm tâm nhỏ.
Nàng ấy thích ăn thịt. Chỉ cần nhìn thấy trên bàn có món mặn, đôi mắt nàng liền sáng long lanh.
Vì vậy, ngày nào ta cũng chui vào gian bếp nhỏ, vắt óc suy nghĩ làm các món thịt cho nàng.
Đầu tiên là chiên những chiếc bánh quẩy vàng ruộm để nguội, sau đó cắt thành từng đoạn nhỏ dài chừng một tấc rưỡi để riêng.
Thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm nhuyễn, rồi trộn thêm chút muối và gừng băm vào.
Nghĩ một lúc, ta lại cắt thêm ít hành lá non mềm trộn vào nhân.
Sau đó, dùng ngón tay thông lỗ nhỏ của những đoạn bánh quẩy đã cắt, cẩn thận nhét nhân thịt vào rồi tiếp tục chiên.
Ta vừa dùng đũa dài đảo bánh quẩy trong chảo, vừa quan sát màu sắc nhân thịt ở mặt cắt để xem đã chín chưa.
Đợi đến khi vỏ bánh quẩy vàng ruộm giòn tan, nhân thịt bên trong cũng chín tới thì vớt ra đĩa.
Vừa mới cho món ăn này vào hộp, nha hoàn đã vội vã từ ngoài chạy vào báo: "Liễu nhị tẩu đến viện kiện cáo ạ!"
Liễu nhị tẩu là quản sự của nhà bếp lớn trong phủ, nhưng từ khi có gian bếp nhỏ này, ta và các nha hoàn trong viện đã lâu không đến nhà bếp lớn để lấy thức ăn nữa.
Cũng chẳng có qua lại gì với bà ta...
"Kiện cáo? Kiện cáo ai cơ?"
Ta vừa thu dọn hộp đựng thức ăn, vừa định tự mình mang đến cho Tử Diệu, tiện thể trò chuyện với nàng, nên chỉ lơ đãng hỏi nha hoàn.
Nha hoàn cẩn thận nhìn ta: "Liễu nhị tẩu nói, có liên quan đến Tử di nương ạ."
Tử Diệu?
Liễu nhị tẩu đến để kiện cáo Tử Diệu?
Từ khi vào phủ, Tử Diệu luôn an phận thủ thường, không bước chân ra khỏi cửa, ngoài ta và vài nha hoàn ra, nàng ấy gần như không giao thiệp với ai.
Nàng ấy có thể gây ra chuyện gì sai trái chứ?
Chẳng lẽ là bà mẫu muốn mượn Tử Diệu để răn đe ta?
Hay là có tỷ muội nào đó sau lưng giở trò?
Chuông cảnh báo trong lòng ta vang lên, vội vàng rửa sạch dầu mỡ trên tay, chỉnh trang lại y phục và búi tóc, rồi gọi một nha hoàn khác đến.
"Mời Liễu nhị tẩu đến chính phòng trong viện chờ, ta sẽ đến ngay."
Sau khi cho nha hoàn lui ra, Liễu nhị tẩu lập tức tiến lên, than thở kể lể: "Cũng không phải nô tỳ cố ý gây chuyện, muốn chọc giận phu nhân, chỉ là Tử di nương ba ngày hai bữa lại sai người đến nhà bếp lớn, đòi lấy bát đĩa, lấy rồi thì lại không trả... Nô tỳ đã phải mua thêm bát đĩa nhiều lần, nhưng việc này mãi cũng không phải là cách... Hiện tại số bát đĩa trong nhà bếp lớn chỉ còn lại một nửa, Tử di nương lại cứ tránh mặt nô tỳ, nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, mới mạo muội đến đây làm phiền phu nhân..."
Tử Diệu đòi nhà bếp lớn rất nhiều bát đĩa mà không trả?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nếu Tử Diệu đòi vàng bạc châu báu, cho dù là lén lấy, ta cũng có thể hiểu được.
Ai mà chẳng thích của cải chứ.
Nhưng nàng ấy lấy nhiều bát đĩa như vậy để làm gì?
Thứ này có đáng giá bao nhiêu đâu.
Ngoài đựng cơm ra, chúng cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Hơn nữa mỗi lần ta đến phòng Tử Diệu, cũng chẳng hề thấy những bát đĩa ấy đâu cả.
Ta có chút ngơ ngác, theo bản năng hỏi lại Liễu nhị tẩu một lần nữa: "Ngươi không gạt ta chứ? Tử di nương thật sự đã lấy nhiều bát đĩa như vậy sao?"
Liễu nhị tẩu liền lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sổ nhỏ, lật từng trang cho ta xem.
"Mùng ba tháng mười, Tử di nương sai người lấy đi năm mươi cái đĩa, hai mươi cái bát."
"Ngày hai mươi tư tháng mười, Tử di nương sai người lấy đi mười lăm cái đĩa, bốn mươi cái bát."
"Ngày mười lăm tháng mười một, Tử di nương sai người lấy đi sáu bộ đồ trà, bảy mươi cái đĩa."...
Giấy trắng mực đen.
Mười mấy dòng ghi chép rõ ràng.
Trong vòng hai tháng, Tử Diệu đã lấy đi của nhà bếp lớn gần một nghìn cái bát đĩa.
Đối mặt với tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ này, ta im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thay Tử Diệu dàn xếp chuyện này.
Ta lấy bạc hồi môn của mình đưa cho Liễu nhị tẩu, bảo bà ta tạm thời ra ngoài mua thêm ít bát đĩa về dùng trước.
Rồi lại lấy hai chiếc vòng bạc hồi môn, lặng lẽ nắm lấy tay Liễu nhị tẩu.
“Tử di nương còn trẻ, không hiểu chuyện lắm, nếu có chỗ nào làm sai, mong ngươi rộng lượng."