• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta không biết nhị tỷ đang nhìn gì hay đang mong đợi điều gì.

Cho đến khi tỷ ấy khẽ mở miệng, dường như đang hỏi ta, lại dường như đang tự nói với chính mình: "Không biết A Viện thế nào rồi..."

Khương Viện, tên húy của ngũ tiểu thư Khương gia. 

Cũng là người trong lòng nhị tỷ. 

Ta chẳng biết làm sao với nhị tỷ cứng đầu, đành lấy tiền riêng ra, nói hết lời ngon ngọt, cuối cùng mới thuyết phục được bà bếp phụ trách đi chợ ở nhà bếp nhỏ, giúp ta dò la tin tức của Khương Viện. 

Bà bếp đi rồi lại về vội vàng, nhưng lại mang về một tin sét đánh ngang tai.

Khương Viện c.h.ế.t rồi.

Theo lời bà bếp, Khương Viện mắc bệnh hiểm nghèo. 

Khương gia sợ bệnh khí lây sang các tiểu thư khác trong nhà, nên đã đưa nàng ấy từ phủ Khương gia ra trang viên. 

Không đến mấy ngày, nàng ấy đã qua đời ở trang viên, thuốc thang vô hiệu. 

Ta kinh hãi, nghiêm cấm bà bếp không được để lộ tin tức này đến tai nhị tỷ. 

Nhưng nhị tỷ cuối cùng vẫn biết được tin Khương Viện qua đời.

Theo tục lệ kinh thành, ba ngày trước khi nữ nhi xuất giá, có thể mở tiệc nhỏ, mời bạn bè thân thiết đến chung vui. 

Nhị tỷ không biết Khương Viện đã mất, vì muốn gặp lại nàng ấy một lần, nên đã gửi thiệp mời đến Khương gia. 

Khi ta phái nha hoàn đi chặn thiệp mời đó, thì đã muộn rồi. 

Nơi mà nữ nhi có thể sử dụng quyền lực, nhiều nhất cũng chỉ là dưới bầu trời vuông vức nơi hậu viện mà thôi. 

Ra khỏi cổng lớn Lý phủ, ta cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Khương gia quả thực có người đến.

Nhưng mà, người tới không phải A Viện đã khuất, mà là đại tiểu thư phủ Khương gia, Khương Thục.

Trước giờ yến tiệc, Thục cô nương khéo léo lánh đi đám ma ma, nha hoàn, dẫn ta cùng nhị tỷ đến hòn núi giả trong phủ.

Ta định ngăn nàng mở lời, nhị tỷ lại chẳng còn vẻ nhu mì thường thấy, nhất quyết đẩy ta ra ngoài núi giả canh chừng.

"A Viện đã c.h.ế.t rồi."

Khương Thục lạnh lùng cất lời.

Ta chẳng thấy rõ nét mặt nhị tỷ, chỉ nghe thấy giọng nàng đầy vẻ kinh ngạc vọng đến.

"Sao lại ra nông nỗi này?"

"Lý gia muốn gả tỷ vào phủ Xương Bình hầu, A Viện sốt sắng, gửi thiếp mời hết lần này đến lần khác, nào ngờ bặt vô âm tín," giọng Khương Thục tựa như tơ nhện phủ sương giá, nhẹ tênh mà lạnh lẽo:

"Muội ấy ngỡ tỷ không muốn gặp mình, bèn viết một bức thư. Chính bức thư ấy đã hại c.h.ế.t muội ấy. Cha tỷ sau khi nhận được thư, liền đưa cho cha ta, mắng A Viện là kẻ dâm đãng, bất chính, làm ra chuyện trái luân thường. Cha ta nổi trận lôi đình, sai người đưa A Viện đến trang viên, sống sờ sờ... dìm xuống ao. Bên ngoài thì nói ngũ tiểu thư Khương gia bệnh nặng mà chết, cốt để giữ thể diện."

Bỗng từ trong lòng núi giả vọng ra một tiếng động trầm đục.

Ta vội vã chạy vào, nhìn thấy Khương Thục với vẻ mặt lạnh tanh cùng nhị tỷ đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Lòng ta bỗng chốc như trời đất sụp đổ.

Khương Thục chẳng buồn liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm vàng hình chim sẻ, đưa trả cho nhị tỷ.

Ta nhận ra chiếc trâm ấy.

Đây vốn là vật bệ hạ ban thưởng cho nữ quyến Lý gia, có một đôi.

Nhớ năm nào trong yến tiệc mùa xuân, nhị tỷ đã tận tay cài chiếc trâm này lên búi tóc A Viện, nói là quà tặng cho nàng ấy.

"Lý Thược, tình nghĩa của tỷ, Khương gia chúng ta không dám nhận," thấy nhị tỷ không nhận, Khương Thục bèn cúi người đặt chiếc trâm lên vạt áo nhị tỷ, rồi dứt khoát quay người bước đi.

"Chiếc trâm này, ta trả lại cho tỷ."

Nàng và A Viện xưa nay vốn thân thiết như hình với bóng.

Giờ đây đến Lý gia, nói là báo tin, chi bằng nói là đến để trút giận lên nhị tỷ.

"Rốt cuộc là tình cảm của nhị tỷ đã hại c.h.ế.t A Viện, hay là cái thế đạo này đã bức tử A Viện?"

Ta nhìn theo bóng lưng khuất dần của Khương Thục, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà cất tiếng hỏi.

Khương Thục bỗng dừng bước.

"Có gì khác biệt chăng?"

"Lý Thược, tỷ cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, lẽ nào không biết trong chốn quyền quý có những quy tắc riêng sao? Biết vậy, sao tỷ còn dám buông thả tình cảm của mình, để rồi hại c.h.ế.t A Viện? Năm nay muội ấy mới mười sáu tuổi, vậy mà ta còn chẳng biết muội ấy được chôn cất ở đâu..."

Khương Thục đưa lưng về phía chúng ta, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt.

Rồi nàng không ngoảnh đầu lại, bước nhanh ra khỏi núi giả.

Nhị tỷ ngây người một lúc trên nền đất lạnh lẽo, rồi đẩy tay ta ra, cắn răng vịn vào vách đá đứng dậy.

Sửa sang lại vạt áo, thoa lại son phấn, rồi tiếp tục tổ chức yến tiệc.

Ta thấy tỷ ấy tuy vẫn như thường, nhưng lại có gì đó bất thường, trong lòng lo lắng không yên, đợi đến khi tan tiệc, ta muốn ở bên cạnh tỷ ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK