• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muội ấy thì hay rồi, tự ý quyên sinh, để lại cho hắn và cha một đống rắc rối phải giải quyết.

Vất vả lắm mới bịa ra được cái cớ là muội ấy c.h.ế.t vì bạo bệnh, lại phải mất bao công sức qua lại thương lượng với phủ Xương Bình Hầu - nhà thông gia sắp kết sui - mới có thể dẹp yên những lời đàm tiếu sau khi đại muội tự vẫn.

Kết quả thì sao? Kết quả là nhị muội lại xảy ra chuyện!

Nếu không phải Khương ngự sử đích thân đến tận nhà hỏi tội, thì hắn còn chẳng hay biết đồ tiện nhân này đã làm ra chuyện bại hoại luân thường đạo lý, không biết xấu hổ đến thế!

Lại còn dám nuốt vàng tự vẫn hòng trốn tránh tội lỗi!

Biết trước nàng ta lại tự cam đọa lạc như vậy, lúc đầu hắn đã không nên ngại phiền phức khi phải thay đổi nhà thông gia, cứ thế mà lôi nàng ta đi dìm c.h.ế.t dưới ao cho rồi! Tránh để ô uế thanh danh Lý gia!

May mà tam muội đã thuận lợi gả vào phủ Xương Bình Hầu.

Chỉ là, chỉ là...

Hắn chẳng qua chỉ muốn nhờ Xương Bình Hầu và Tưởng Cửu Tư giúp đỡ vận động trong triều, xem có thể thăng thêm nửa cấp, hoặc là được điều đến nơi gần hoàng thượng hơn một chút, vậy mà đối phương lại thẳng thừng từ chối.

Xem ra tam muội cũng chỉ là một kẻ vô dụng, không thể nào giữ được trái tim của thế tử phủ Xương Bình Hầu.

Lý Chương càng nghĩ, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Hắn thay xong bộ quan phục màu đỏ thẫm, đưa tay kéo chiếc chuông nhỏ trong xe ngựa, ra hiệu cho người đánh xe có thể đi được rồi.

Nhưng xe ngựa vẫn không hề nhúc nhích.

"Lý Đại?" Lý Chương thúc giục người đánh xe.

Bỗng nhiên, tấm rèm che trên cửa xe ngựa bị vén lên.

Người đến ước chừng mười tám, mười chín tuổi, là một thiếu nữ có dáng vẻ yểu điệu, yêu kiều.

Nàng mặc một chiếc áo khoác gấm, vì lúc này đang là đầu đông, nên cổ áo và tay áo đều được viền một lớp lông cáo trắng muốt. 

Bộ lông cáo càng làm tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng như ngọc, khiến nàng trông chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia khiến Lý Chương có chút ngây người.

Nếu cứ nhất quyết phải tìm ra điểm nào chưa vừa ý ở người đến, có lẽ là nàng ta dù ăn mặc lộng lẫy, nhưng trên người lại dính đầy bùn đất khô...

Lý Chương vừa định cất tiếng hỏi tiểu thư trước mắt này là kỹ nữ nhà nào, vì sao lại muốn tìm đến tận xe ngựa của hắn để ân ái.

Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, trong lòng hắn lại dần dâng lên cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra người đến, kinh hãi đến biến sắc: "Tam muội? Chẳng phải muội đã gả vào phủ Xương Bình Hầu rồi sao? Sao lại ra nông nỗi này?"

Nhưng cô nương kia lại không đáp lời vị huynh trưởng của mình.

Nàng chỉ khoanh hai tay trong tay áo, duyên dáng tựa vào thành xe, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nửa như thật nửa như giả.

Lý Chương thấy tam muội không trả lời, bèn tự mình suy đoán: "Muội cãi nhau với Tưởng thế tử? Một mình bỏ đi sao? Phu thê sống chung dưới một mái nhà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành".

Hắn vỗ nhẹ lên tay tam muội, an ủi nói, "Muội vốn dĩ là người hiểu chuyện nhất trong các tỷ muội, nếu muội có lỗi thì cứ xin lỗi Tương thế tử, cúi đầu nhận sai đi. Nếu muội da mặt mỏng, thì để ta dẫn muội đi gặp Tương thế tử xin lỗi..."

Nhân tiện, hắn còn có thể tranh thủ cơ hội này, thử xem Tương thế tử có thể giúp mình làm gì.

Cũng có thể thử xem phủ Xương Bình Hầu có thể nỗ lực giúp đỡ cho người anh rể này chút ích lợi gì hay không.

Chương thầm cân nhắc thiệt hơn, nhưng vẫn giữ nét mặt ôn hòa.

"Huynh trưởng." Tam muội muội trước mặt bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Lý Chương thoáng lộ vẻ khó chịu trong mắt.

Chẳng lẽ sau khi xuất giá, Tam muội muội đã trả hết lễ nghi khuê các cho ma ma dạy dỗ rồi sao?

Nam nhân nói chuyện, nữ nhân nào được phép xen vào?

Hắn đang định mắng mỏ muội muội không hiểu chuyện, thì bỗng thấy bụng dưới lạnh toát.

Một thanh đao lọc xương đ.â.m thẳng vào bụng hắn, lưỡi đao xuyên qua khoang bụng, m.á.u tươi phun ra, nhuộm đỏ cả bộ quan phục vốn đã đỏ thẫm.

Lý Chương lăn từ trên xe ngựa xuống, toàn thân run rẩy như bị lạnh, m.á.u tươi chảy lênh láng khắp bụng.

Cô nương trước mắt nắm lấy chuôi đao lộ ra, lại đẩy sâu lưỡi đao vào thêm một chút.

Lý Chương kinh hãi ôm lấy bụng, dường như không thể tin được lưỡi đao đã hoàn toàn cắm sâu vào bụng mình.

Hắn hiếm khi gọi thẳng tên muội muội: "Lý Cẩn, vì sao..."

"Bởi vì, ta ghen tị với huynh."

Giọng nói của Lý Cẩn rất bình tĩnh, không có chút d.a.o động nào của kẻ vừa g.i.ế.c người.

Cơ thể Lý Chương co giật, cố gắng nói: "Đừng g.i.ế.t ta.. đừng g.i.ế.t ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK