Mùa đông trái cây tươi không nhiều, ta liền thuận tay cầm một nắm quả mơ khô phòng bếp nhỏ phơi, mang về cho Tử Diệu.
Tử Diệu quả nhiên vui vẻ, vừa cười vừa nháy mắt vớI ta: "Tỷ tỷ, tối nay liền làm phiền tỷ mang theo bức tranh, đi đến nhà Trương Sinh một chuyến."
"Được, ta đi chuẩn bị một chút."
Trở về phòng ngủ của mình, ta mở ra món đồ cuối cùng giao dịch với Hồng Nương.
【Chu Dịch - Tham Đồng Khế (tàn thiên)】.
Đạo pháp mượn Càn, Khôn, Khảm, Ly để tu thành nội đan, chia làm ba thiên "Thái Dịch", "Hoàng Lão", "Lô Hỏa". Thiên này là tàn thiên "Thái Dịch", người thường có thể tu luyện.
Lúc đầu có được thứ này, ta không quyết định được nên đã hỏi Tử Diệu.
Tử Diệu nói, thiên "Tham Đồng Khế" này đúng là thích hợp để ta tu luyện, chỉ là có hai khuyết điểm.
Thứ nhất là "Tham Đồng Khế" đi theo pháp môn nội đan, muốn tu luyện, nhất định phải có đan đạo phụ trợ, mà dù là lò luyện đan hay dược liệu, giá cả đều không rẻ.
Thứ hai là người thường nếu muốn đi theo con đường tu luyện, ân oán trong hồng trần thế tục, nhất định phải từ bỏ.
"Tuy tỷ nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng của mình, nhưng cha và phu quân của tỷ còn đó."
Tưởng Cửu Tư kia dễ xử lý, cứ chặn hắn trên đường hắn về sau khi uống rượu chơi gái, g.i.ế.c quách rồi ném xác cho Hồng Nương với Thôi Oanh Oanh, biết đâu còn moi được chút gì từ con yêu quái trong tranh kia.
Thế nhưng cha ta, Lý An Thận, là Thủ phụ nội các, quan nhất phẩm đích thực của triều đình.
Giết ông ta rồi thì làm sao đây, phiền phức lắm.
Tạm thời chưa nghĩ ra cách g.i.ế.c cha, vậy nên tàn quyển "Tham Đồng Khế" này cứ để qua một bên đã.
Cất tàn quyển vào Túi báu của Hồng Nương, ta lấy ra món quà gặp mặt Mạc tặng.
Châu nhập mộng (dùng một lần).
Công dụng: Có thể chọn một người, cưỡng ép kéo vào giấc mộng, nội dung giấc mộng do người dùng sắp đặt. Người thường cũng dùng được.
Hai viên châu đen nhánh lạnh ngắt nằm yên lặng trong lòng bàn tay ta.
Vừa rồi còn nói đến chuyện g.i.ế.c cha, nhất thời nửa khắc vẫn chưa có manh mối nào.
Giờ thì tốt rồi, đã có rồi.
Ta khẽ thở dài một hơi, trong lòng chậm rãi hiện lên một ý niệm.
Dựa theo luật pháp của triều đình, g.i.ế.c cha là một trong mười tội ác, một khi đã làm ra, cho dù có gặp phải thiên hạ đại xá thì cũng không thể nào được tha thứ.
Ta nắm lấy đao Thần Thuật bên cạnh, cong ngón tay búng lên thân đao màu tím nhạt.
Thân đao ong ong kêu, dường như có tiếng bất bình vang lên.
Nhưng mà... luật pháp đã không cho đại tỷ ta một sự công bằng, cũng không cho nhị tỷ ta một sự công bằng.
Cho nên đến lượt ta, Lý Cẩn, cũng chẳng muốn chịu sự ràng buộc của thứ luật pháp kia nữa.
Mười tội ác không thể dung thứ?
Vậy thì cứ là mười tội ác không thể dung thứ đi!
Kinh thành, Tây Thị, lầu Phong Lạc.
Hành lang quanh co uốn lượn, các gian lầu nối tiếp nhau, cửa sổ treo đầy hoa văn và trúc khắc, rèm châu thêu chỉ vàng, ánh đèn lấp lánh, cảnh tượng vô cùng phồn hoa.
Món dạ dày dê muối mù tạt, xương dê hầm nguyên chất, bánh bao nhân thịt dê pha lê... bày đầy một bàn, dưới ánh sáng màu ấm áp chiếu rọi, càng làm cho cả bàn ăn sắc màu óng ánh, hương thơm ngào ngạt.
"Sư muội, lầu Phong Lạc vốn nổi tiếng với các món chế biến từ thịt dê, muội nếm thử xem."
Người khuyên ăn là một nam tử tầm hơn hai mươi tuổi, đầu đội kim quan hình hoa sen, khoác trường bào thêu vân tím, sắc mặt trắng trẻo, dung mạo tuấn tú nho nhã, khiến người ta nhìn vào không khỏi sinh lòng thiện cảm.
Nữ tử được hắn gọi là sư muội, quả thực xứng đáng với tám chữ "diễm lệ như hoa đào, lạnh lùng như băng giá".
Nàng vấn tóc thành mây, cài một chiếc quan ngọc trắng tinh, đôi mày thanh tú và ánh mắt đẹp đến mức khiến người ta có phần ngập ngừng, mang chút khí thế áp đảo.
Trái ngược với mày mắt của nàng, là thần sắc lạnh nhạt, mang theo vẻ xa cách như lớp tuyết mỏng trên mái ngói đầu đông.
Nghe nam tử mời ăn, ánh mắt nữ tử khẽ lay động, nhưng vẫn rất nể mặt cầm lấy đôi đũa sừng tê giác dát vàng, ăn thử vài miếng.
“Sư huynh, chúng ta xuống núi là phụng lệnh sư môn trừ yêu, ăn uống xa xỉ thế này, nếu truyền về núi, để các sư huynh sư muội khác biết được thì sẽ nghĩ sao?”
“Kinh thành cách núi Long Hổ những bốn ngàn dặm đường, không truyền tin tức về được đâu." Nam tử an ủi xong, lại chuyển giọng nói: “Hiện nay thế tử và thế tử phu nhân của phủ Định Quốc Công đột nhiên mất tích trong phòng ngủ, tại hiện trường để lại yêu khí, nhưng lại bị mùi m.á.u tanh và hương thơm lấn át, ngay cả phù chú cũng không thể tra ra yêu này có nguyên hình là gì."