Đáng tiếc, lần này nhảy ra lại là một tên áo đen, trường thương đi đi về về mấy đợt liền chỉ còn lại một đám thi thể.
Từ khi đạt tới lưu thủy cảng giới về sau, Dương Thiên mới nhận ra mình chưa bao giờ phát huy ra được toàn bộ lực lượng của mình. Hơn nữa lưu thủy cảnh quá cường đại, vận dụng cực hạn chiến pháp thậm chí còn đánh ra hiệu quả cao hơn cả lực lượng mà mình có.
Không phải là lực lượng cao hơn mà là hiệu quả cao hơn, giống như đổi từ nắm đấm sang dùng dao vậy, mạnh hơn rất nhiều luôn.
Một tối cũng không quá phí sức, Dương Thiên giết từ nửa đêm đến bốn giờ sáng liền giết gần hai mươi đàn yêu thú, tổng cộng số lượng cũng phải tới sáu trăm con rồi.
Một số yêu thú cấp bốn cường đại, Dương Thiên giết không được nên lựa chọn bỏ qua cho cả bầy đàn, nếu không số lượng thậm chí không chỉ có nhiêu đó.
Có điều gần năm trăm đầu yêu thú chết đi cũng dẫn động đám cấp năm yêu thú kia nổi điên rồi.
Từng cái thân chinh xuống núi, tụ tập lại cùng nhau mà quyết tâm cho nhân loại một bài học. Để đám đó nhận ra rằng không được khinh thú quá đáng.
Đội hình lần trước đuổi giết Lâm Thương mới chỉ có bốn con cấp năm yêu thú cùng đám tiểu đệ mà thôi.
Nhưng lần này là hẳn mười con đều xuất hiện, mười con ngự trị mười đỉnh núi lớn xung quanh tạm gạt qua hiềm khích kết minh mà đi.
Sơn thủy rung chuyển, u lâm gào thét.
...
Hán Thú bí cảnh, rộng không biết mấy nghìn dặm, nhưng khu vực thí luyện này bao bọc bởi mười đỉnh núi cao, mỗi đỉnh lại có cấp năm yêu thú trấn giữ. Cũng coi như là ranh giới tự nhiên.
Có điều phía xa còn trông thấy mấy đỉnh núi khác, có lẽ vẫn có yêu thú tập trung tại nơi đó.
Cả mười yêu thú đều xuống núi hợp lực truy sát nhânl loại, mức độ của nó có thể suy nghĩ.
Mà dù sao cũng dễ hiểu thôi, người bình thường giết yêu thú còn phải đi thành nhóm phối hợp cẩn thận với nhau.
Tinh anh hơn, như đám học viên này thì một mình giết yêu thú cũng được nhưng tốc độ cũng không nhanh được bao nhiêu, nhiều lắm một giờ có thể giêt hai đến ba cái cấp ba yêu thú mà thôi.
Còn yêu thú đi thành dàn thì chỉ có nước bị ngược chết.
Nhưng Dương Thiên thì sao, một mình một thương gặp đâu là giết ở đó, hai mươi hay ba mươi con yêu thú cũng không vượt quá năm phút đồng hồ. Cấp bốn yêu thú cũng không dược mấy đòn liền bị đánh chết.
Cho nên sống điệu thấp mới là vương đạo.
Đáng tiếc, Dương Thiên chỉ nhìn thấy huyền văn lấp lóe đến quên cả trời đất, cũng không để ý là mình giết bao nhiêu yêu thú.
...
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Làm sao trong một đêm nhiều người bị đào thải như vậy? Tân sinh năm nay yếu như vậy sao?”
Mấy vị giáo viên hiện tại đang ngồi trong phòng điều khiển của phi thuyền không khỏi lên tiếng nghị luận với nhau.
Dựa theo thường lệ, đám học viên này hẳn là chống chọi tới ngày thứ ba sau đó bị đám cấp năm yêu thú kia vây quét cuối cùng là dào thải mới đúng chứ, làm sao chưa tới một ngày liền đào thải tới ba trăm người rồi.
“Có học viên cũ nói rằng đám yêu thú tụ tập thành nhóm, đối với học viên tiến hành truy quét.”
Một vị giáo viên nào đó không xác định nói.
“Mặc kệ bọn hắn, đám yêu thú không an phận cũng là chuyện thường tình thôi, bên ngoài thú triều mỗi năm liền có mấy đợt, không lẽ còn phải đợi bọn hắn chuẩn bị tốt thú triều mới đến hay sao.”
Dẫn đội học viên thí luyện lạnh như băng nói, bác bỏ mọi sự can thiệp từ giáo viên.
Diệp Khuynh Thành đã lên tiếng rồi, các giáo viên khác cũng im lặng tuân theo, giống như rất sợ vị giáo viên này vậy.
...
“Thật là phiền phức.”
Dương Thiên nhíu mày, hắn đã cố không trêu chọc tới đám mạnh mẽ cấp bốn yêu thú, mỗi lần giết yêu thú đều nhanh chóng giết tất cả nhưng không hiểu sao vẫn cứ bị phát hiện.
Phía sau còn có mười mấy đầu mạnh mẽ cấp bốn yêu thú, Dương Thiên cũng không tự tin là đánh thắng được.
Thậm chí Dương Thiên còn cảm nhận được mấy cái yêu khí hung mãnh yêu thú còn không ngừng mà chạy đến nữa kìa.
Dương Thiên mũi chân phát lực, toàn bộ cơ bắp giống như xếp chồng vào với nhau sau đó duôi thật nhanh ra như cái lò xo, thân thể lấy cực nhanh tốc độ tiến về phía trước.
“Truy Nguyệt Bộ”
Tứ biến kỳ đỉnh phong tốc độ có thể đạt được tới một trăm bốn mươi mét mỗi giây, Dương Thiên mặc dù mới vào tứ biến kỳ nhưng tốc độ cũng không chậm đi đường nào, đạt tới một trăm ba mươi lăm mét mỗi giây.
Nhớ khi vừa mới đột phá, Dương Thiên tốc độ đạt tới hơn một trăm mét mà thôi, nếu như không có truy nguyệt bộ thì nhiều lắm tốc độ được một trăm hai mươi mét là cùng. Chiến pháp tăng lên cũng không phải là con số nhỏ.
Đương nhiên muốn có được tốc độ nhanh như vậy thì phản ứng cũng rất quan trọng, nếu không thể điều khiển thì cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
Có điều bám đuổi hắn lại là một đám cao giai cấp bốn yêu thú, tốc độ thậm chí so với Dương Thiên nhanh hơn nhiều lắm, khoảng cách không ngừng mà bị rút ngắn đi.
Sử dụng truy nguyệt bộ tốc độ được duy trì rất cao nhưng cũng cực kỳ gây áp lực lên cơ thể, cho nên không thật thích hợp để di chuyển lâu dài.
Dựa theo xu hướng hiện tại, trong vòng mười phút Dương Thiên sẽ bị đám yêu thú phía sau đuổi theo, hoặc là trong vòng hai mươi phút thân thể quá tải mà không sử dụng được truy nguyệt bộ nữa.
Bất kể tình huống nào cũng đều không phải là tình huống tốt.
Có điều Dương Thiên cũng không phải là lung tung chạy loạn, phương hướng mà hắn tiến lên không ngừng hướng về phía rừng rậm trung tâm, cách xa những ngọn núi kia.
Mấy tiếng thời gian nghiên cứu huyền trận, cùng với một chút “tín hiệu” bao phủ cái bí cảnh này, Dương Thiên cảm thấy phía trung tâm khi rừng có thể ẩn chứa một chút thông tin quan trọng.
Không bao lâu sau, đám yêu thú giống như e dè cái gì đó, tốc độ có mấy phần hạ thấp, khí thế hung hãn cũng bớt đi rất nhiều.
Dương Thiên có thể cảm nhận được sự thay đổi từ đám yêu thú này, trong lòng cũng bớt căng thẳng đi một chút. Dù sao phương hướng của hắn chọn có vẻ như là chính xác.
Đúng lúc này, trong lòng một cỗ cảm giác nguy cơ xong lên đầu, báo động không ngừng đánh vang một cách mãnh liệt.
Dương Thiên cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay vắt chéo che chắn trước người, toàn bộ cơ thể hơi thu lại, dưới chân truy nguyệt bộ dẫm mạnh, hướng phương hướng cao nhảy lên.
Rầm!
Giống như đạn pháo khai hỏa, Dương Thiên tại chỗ biến mất, mà thay thế vào hắn vị trí, một sinh vật có làn da xanh dương, trên thân từng đường vân xanh lam lưu chuyển, tóc dài tới tận đuôi.
Dương Thiên bay xa ba mươi mét, hai chân tiếp đất lập tức mở ra một cái hố to, đường kích có năm mét rộng mà độ sâu cũng hơn một mét, toàn cơ thể rung động không ngừng, hai chân lạnh buốt như muốn mất đi chi giác.
“Thung Mộc Thân”
Một trong ba bộ chiến pháp mà Dương Thiên trong thời gian này học được.
Theo đó ngày đầu tiên cùng với Cận Cao Hưng giao thủ về sau, mặc dù lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng Dương Thiên chẳng thể nào đả thương hắn, sau này hỏi thăm mới biết được đây là do Thung Mộc Thân công lao.
Bộ chiến pháp này giá cả cũng không rẻ, hao tốn tận ba vạn năm tám nghìn điểm cống hiến, so với Truy Nguyệt Bộ còn nhiều hơn ba nghìn điểm cống hiến.
Đương nhiên đắt thì xắt ra miếng, tác dụng của nó là giúp người luyện tiếp nhận công kích có thể vượt qua mấy lần thân thể sức chịu đựng, cho nên vừa rồi hứng trọn một đòn từ cấp năm yêu thú mà Dương Thiên cũng không có bị đánh nát người.
Kể cả Truy Nguyệt Bộ lẫn Thung Mộc Công đều vận dụng rất nhiều sức lực lên đôi chân, cho nên Dương Thiên đôi chân hiện tại có chút tê dại rồi, nhưng vẫn còn phát huy được toàn bộ chiến lực nên cũng không tính là trọng thương đi.
Nhìn lại gia hỏa vưa mới đem mình đánh bay, Dương Thiên giật mình không thôi, trong lòng còn có chút may mắn là mình không có bị một tát thành sương máu.
Yêu thú kia thế mà đứng bằng hai chân, bắp chân đều giống như cái cột đình, nhưng cẳng chân lại có vẻ nhỏ dài hơn nhiều.
Trên thân cơ bắp cuồn cuộn, hai tay so với bắp chân cũng không nhỏ, bốn cái “ngón tay” ngắn ngủn lộ ra móng vuốt đen nhánh.
Kinh dị hơn, trên mặt của nó chỉ có một con mắt nằm ngang, chiến đến hơn một nửa khuôn mặt, hàm răng hai nanh tránh muốt dài ra khỏi miệng.
Độc Nhãn Lôi Hầu.
Thân hình khônh khác lắm so với một cái dã lang đứng thẳng, nhưng nó lại là hầu tử, cấp năm yêu thú vương giả hầu tử.
Tốc độ, lực lượng đều không kém gì cấp sáu trung giai, thạm chí tên này điên lên cấp sáu cao giai cũng phải sợ.
Đương nhiêu độc nhãn lôi hầu cũng không để cho Dương Thiên có thời gian mà đánh giá gì nhiều, ba mươi mét khoảng cách với nó mà nói một phần mười lăm giây cũng chưa tới, một tay lại đập đi xuống.
Lần này không phải là dùng bàn tay mà là dùng móng vuốt, ba cái móng vuốt chui ra khỏi kẽ ngón tay, giống như người sói phiên bản yêu thú, trực tiếp đem Dương Thiên thân hình chia làm ba khối.
Dương Thiên thân hình xuất hiện ở năm mươi mét xa, bị chia làm ba khối tàn ảnh dần dần tan biến. Dương Thiên cũng không phải là người ngu, hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ có thể gấp rút mà chạy.
Tuy không nói thân chinh bách chiến nhưng năm sáu mươi trận cũng là phải có, Dương Thiên lại chủ yếu chiến đấu cùng với yêu thú nên kinh nghiệm cũng tính là phong phú, nhất là ở mặt bị đuổi giết.
Trong một phần hai mươi giây vừa rồi, vừa kịp sử dụng đoạn gia tốc, cũng chính là Cận Cao Hưng ngày đó sử dụng thủ đoạn quỷ dị, tránh thoát đi độc nhãn lôi hầu công kích.
Đoạn gia tốc chính là đánh lừa cảm giác của đối thủ, cho hắn khóa chặt bản thân sau đó bản thân thay đổi cảm giác, để hắn vẫn chỉ bắt lại cái bóng của mình, sau đó lại kết hợp với đọc lấy chuyển động của đối phương mà đánh vào điểm yếu.
Đương nhiên Dương Thiên thì không đánh vào điểm yếu, cũng đọc không được chuyển động của đối phương rồi, hai bên chênh lệch về tốc độ vẫn là quá lớn.
Cho nên hắn đoán.
Tính toán từng chút động tác lẫn thời gian đưa ra phản ứng phù hợp, hắn đi trước một bước, đi trước thì tới trước, chênh lệch tốc độ vừa vặn tránh thoát.
Có thể nói hung hiểm vô cùng, sai lệch một phần năm mươi giây thôi là có thể vạn kiếp bất phục ngay lập tức.
Còn tốt, Dương Thiên phán đoán cùng tính toán mấy lần cũng không phạm vào sai lầm. Tay trái nắm chặt một thanh cấp ba huyền khí đón đỡ công kích, tay còn lại nắm chặt ngọc bài.
Thời gian mới sớm ngày thứ hai, Dương Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đào thải.
...