Nếu như Già Thiên Tán rơi vào trong tay của Thư Sách, vậy thì Đường Hào đã mất đi sức phòng vệ rồi, sẽ trở thành thịt cá trong tay người khác, hắn có ngu mới làm vậy.
Đường Hào đưa Già Thiên Tán ra phía trước, một tay lấy ra một cái hộp ngọc màu nâu dài hơn một mét nói.
“Nơi này là ngươi tự ý xâm nhập, hơn nữa còn được nhận lợi ích để thân thể trở nên bất hủ mà giờ còn giở trò chặt chém à? Trong đây là một đoạn gốc của Hắc Trúc, nếu như người đồng ý thì có thể rời đi.”
Hắc Trúc đúng là loại tài liệu cực phẩm để chế tạo Vương Binh.
Cây tre bình thường sống quá trăm năm sẽ được gọi là Lục Trúc, Lục Trúc tương đương với vật liệu cấp ba trở lên. Sở dĩ nói trở lên là do cây tre sẽ vẫn tiếp tục phát triển thêm nữa, đến lúc sẽ đạt đến cấp độ càng cao.
Lục trúc lại sống ba trăm năm sẽ thành Hoàng Trúc, Hoàng Trúc tương đương với vật liệu cấp năm. Hoàng Trúc lại sống năm trăm năm sẽ hóa thành Tử Trúc, đạt đến vật liệu cấp bảy.
Nhưng tử trúc phải sống thêm một nghìn năm, dẫn qua một lần lôi kiếp mới có thể hóa thành Hắc Trúc. Hắc Trúc sau khi hình thành sẽ không phải triển nữa, nó đã phát triển đủ lâu rồi, đã đạt đến cực hạn rồi. Hắc Trúc sẽ chỉ tồn tại ở thế gian một trăm năm, sau đó ra hoa, những bông hoa cuối cùng sẽ mang theo toàn bộ sức mạnh rơi rụng đi, tiếp đất và mọc lên những cây măng tre bình thường khác.
Quá trình như vậy đủ để thấy độ trân quý của nó đến nhường nào, không phải là một loại vật liệu có thể tìm được dễ dàng đâu.
Đường Hào xuất ra vật này cũng rất đau lòng, tài nguyên của hắn không có nhiều, hắn định dùng Hắc Trúc để trợ giúp luyện hóa mảnh vỡ của Bất Diệt Chi Tâm nhưng lúc này cũng đành phải chịu thiệt để đuổi cái tên này đi thôi.
Món nợ này hắn sẽ ghi trong lòng, chắc chắn sẽ đòi lại gấp bội.
Thư Sách lộ ra một nụ cười, giống như muốn nói là rất vừa lòng với vật này, nhưng thân hình từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích mà nói.
“Được, vậy thì ta chấp nhận ủy khuất một chút. Hắc Trúc ta muốn, nhưng còn một điều kiện nữa.”
Đường Hào hơi nhíu mày, thật muốn chạy đến đánh cho tên khốn tham lam này một trận, nhưng hắn không có sức mạnh ấy nên đành áp chế lửa giận xuống, gằng giọng nói.
“Điều kiện gì? Ngươi cũng đừng quá tham lam.”
Thư Sách cười lớn nói.
“Không tham, không tham. Ngươi muốn lấy lại thân thể của mình thì phải mở cái phong ấn này đúng không?”
“Phải thì thế nào?”
Đường Hào đột nhiên có cảm giác không ổn khi mà Thư Sách hỏi như vậy, cho nên giọng hắn ngoài bất mãn ra còn pha lẫn một sự cảnh giác âm trầm.
Thư Sách lãnh nhiên nói, chẳng thèm để tâm đến sự cẩn trọng của Đương Hào, điệu bộ cũng không có chút nào giống như đang thương lượng cả mà giống như ra lệnh vậy.
“Ta muốn nhìn xem phong ấn có phải là thân thể của ngươi thật không. Nếu như ngươi lừa ta thì ta sẽ lấy đi kho báu bên trong đó.”
Đường Hào mặt trầm xuống quát.
“Ngươi lại mộng muốn nhìn thân thể ta?”
Thư Sách nghe thấy lời này, sắc mặt cũng hơi đen lại, rõ ràng là tên khốn này đang giả ngu để bóp méo ý nghĩa lời trong lời nói của hắn.
Dường đường một đấng nam nhi, làm sao lại đi thèm thân thể của một thằng cùng giới được cơ chứ.
Thư Sách lạnh nói.
“Không phải giả ngu, ngươi cũng đâu phải là nữ nhân đâu mà. Ta làm sao biết được trong đó là thân thể của ngươi thật, nếu như ngươi lừa ta rồi ẵm kho báu một mình thì sao?”
Nhưng Đường Hào lại lấy Già Thiên Tán che ở trước người nói.
“Ngươi nhìn vào chỗ nào mà biết ta không phải nữ nhân? Ngươi có sở thích soi mói những chỗ đó à?”
(Đường Hào là trạng thái linh hồn nên nó không có chân nha, nó thon dần về dưới giống như một cái đuôi, ta cũng chưa từng miêu tả chân hắn đúng không)
Thư Sách thề là hắn đã có ý định rút đao chém Đường Hào, nếu như không phải có vấn đề khiến hắn không thể động thủ lúc này thì hắn đã đem Đường Hào băm vụn rồi.
Giọng nói thì khàn khàn, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, chẳng lẽ lại là nữ nhân à. Điều hiển nhiên thế mà còn cần phải hỏi hay sao chứ.
Khí thế của Thư Sách lại một lần nữa trở nên sắc bén, cứ như muốn chém mọi thứ thành mảnh vụn ngay tức khắc vậy. Hắn âm trầm nói.
“Không cần đánh lạc hướng, nếu như ngươi không đồng ý vậy thì cứ thử xem có qua được ta hay không?”
Đường Hào cũng thôi trò diễn kịch này, hắn đã chọn bộ dáng có chút nam tính quá mức nên không thể làm cho Thư Sách hạ cảnh giác. Thư Sách đòi chứng kiến vật bên trong cũng chả sao, chỉ cần mở ra phong ấn, đồ vật hắn để trong đó ai cũng đừng hòng mà động.
Dù cho Thư Sách có là Vương Giả cảnh đỉnh phong đi chăng nữa, hắn không tin là không có chút tổn hao nào kiểm soát Thiên Ma Chi Khí, vật trong đó cũng không đơn giản đâu, Vương Giả cảnh đỉnh phong bị đánh úp cũng phải nuốt hận.
Tự tin vào bản thân là tốt, nhưng Đường Hào đã ăn thiệt thòi nhiều rồi, hắn không dám chủ quan nữa mà nói.
“Vậy thì ngươi dùng Thiên Đạo Thệ Ngôn thề rằng chỉ cần chứng kiến bên trong có thân thể của ta liền lập tức rời đi, ta cũng không muốn bị ngươi chiến tiện nghi đâu.”
Hai chữ “tiện nghi” được Đường Hào nhấn mạnh hơn hẳn, cũng không biết đây là đề cập đến thân thể hay là bảo vật.
Vương Giả cảnh đã tiếp cận rất gần với “trời” rồi, nói dối một lời cũng rất có tác hại chứ nói gì đến làm trái Thiên Đạo Thệ Ngôn, chỉ cần trái lời thề một cái sẽ lập tức hôi phi yên diệt ngay.
Thư Sách ngẫm nghĩ một lúc cũng đưa tay lên phát lời thề. Đường Hào sau khi chăm chú nghe xong, tay trái hất lên ném ra hộp ngọc có chứa Hắc Trúc cho Thư Sách.
Thư Sách tiếp nhận hộp ngọc, cũng không kiểm tra mà thu vào trong nhẫn chứa vật, sau đó cầm lên thanh đao của mình đứng sang một bên. Thanh đao trên tay Thư Sách có kích thước tương tự như Tản Vân Đao, chỉ khác biệt ở một màu đen bóng và không có những đám mây màu đỏ.
Đao đó gọi Phá Huyền, cũng là một thanh thái đao (katana) nhưng nặng hơn Tản Vân một chút, là thanh đao được chế tạo sau khi Thư Sách bước vào Vương Giả Cảnh.
Đường Hào hơi liếc mắt nhìn Thư Sách một cái, sau đó bước vào trung tâm đại trận, cũng không thu hồi Già Thiên Tán mà để nó tự lơ lửng ở phía sau cơ thể.
Mặc dù Thư Sách đã phát lời thề nhưng hắn cũng không dám tin tưởng một người lạ mà đưa lưng ra đâu. Làm như thế chỉ tổ không biết chết lúc nào thôi.
Ngũ Long hình chiếu của thiên địa vận thế vẫn thản nhiên bơi lượn, bọn chúng không ngăn cản ai cả, có thể tùy ý ra vào cho nên cả Đường Hào lẫn Thư Sách đều bước đi dễ dàng.
Đến giữa đại trận phong ấn, Đường Hào lấy ra bình ngọc chứa máu của Hắc Giao đã được tinh luyện, đổ lại toàn bộ số máu trong bình ra. Số lượng trông có vẻ rất nhiều nhưng có đủ để phá vỡ cái phong ấn này không lại là chuyện khác.
Nếu điều kiện tốt hơn, Đường Hào muốn có máu của Giao Long Yêu Vương cơ, nhưng đáng tiếc là điều kiện không cho phép. Giao Long Yêu Vương không phải là kẻ dễ chơi, tìm được đã khó mà giết chết càng khó hơn.
Thời điểm đó, vơi thân phận của mình thi Đường Hào không phải không có cơ hội hạ sát một con Yêu Vương, nhưng việc đấy sẽ kéo theo nguy cơ tộc chiến, cho nên hắn mới không làm gì.
Sau ba vạn năm, may mà Đông Nam Vực ra một con cấp chín Hắc Giao, không thì kế hoạch của hắn lại phải hoãn vô thời hạn một lần nữa mất.
Đường Hào chăm chú đánh từng đạo pháp quyết lên trên viên cầu máu đang lơ lửng, tốc độ cực nhanh đánh ra liên tục, những sợi hắc khí hóa thành tường đường vân huyền ảo chìm vào trong quả cầu máu.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút...
Thời gian không ngừng qua đi, số đường vân mà Đương Hào đánh ra đã lên đến con số hàng nghìn, pháp quyết trong tay biến ảo liên hồi.
Thư Sách đứng ở một bên âm thầm quan sát không biểu lộ bất cứ biểi cảm gì, chỉ im lặng đứng nhìn mà thôi, không biết hắn có suy tính gì với Đường Hào nữa nhưng thanh đao đặt ngang hông, tư thế lúc nào cũng trong tình trạng xuất đao ngay lập tức.
Đường Hào mặc dù có lòng phòng bị nhưng cũng không quá chú trọng đến Thư Sách nữa, một đao chém ra rất khó làm phai mờ ý chí của hắn, còn Thư Sách mà chém thì chắc chắn phải chết dù chỉ là một đao. Nói vậy không phải Đường Hào đang thả lỏng và khinh thị, mà là ngược lại mới đúng.
Đường Hào đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trong nửa giờ đồng hồ vừa qua, cho nên không còn nhiều sức để chú ý đến hành động của Thư Sách, hắn phải hoàn thành pháp quyết để mở phong ấn càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ thất bại và công cốc mất.
“Mở!”
Đường Hào quát lớn một tiếng, bàn tay đánh ra, quả cầu máu của Hắc Giao vỡ ra thành từng hạt mưa nhỏ bao trùm xuống khu vực trung tâm đai trận, những giọt máu này trông giống như rơi rụng tự nhiên nhưng khi chạm vào mặt đất lại xếp thành những đồ hình tinh mĩ theo một quy luật đã được định trước.
Những đường nét này sáng lên ánh đỏ, dần lấn áp ánh vàng của đại trận, sau khi đồ hình sắp xếp thành công, ánh sáng cũng tắt dần, từng đường vân hóa thành từng vết cắt sâu đậm.
Đại trận dần được tách ra thành mười hai phần, từ từ kéo mở những khe hở, để lộ ra một không gian phía bên trong.
Ngũ Long Tuyệt Địa Trận phong ấn khai mở.