Hắn có chút gấp gáp, bởi vì thời gian ở trong bí cảnh chỉ có một tháng thôi, hiện tại đã qua hơn ba ngày rồi. Hắn không nắm rõ tình báo, không biết khảo hạch là cái gì, độ khó đại khái ra làm sao. Lần này đi vào rất có thể một phen công toi.
Dương Thiên tự tin về bản thân mình, nhưng cũng không tự phụ đến nỗi cho rằng mình là kiểu thiên tài khoáng tuyệt cổ kim, cho nên hắn tận lực đề cao cái “khảo hạch” của truyền thừa này.
Phải biết từ đầu đến giờ chỉ là “mở cửa” khảo hạch thôi, độ khó đã không phải là bình thường rồi. Từ lấy máu của Bồi Cốt Hổ đến chắp vá huyền văn mở cửa, cái nào cũng là độ khó phá trần, Dương Thiên tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực mới có thể hoàn thành được.
Như thế mới tiến vào thông đạo này, quan sát mấy cái bức vẽ thôi đã được lợi ích vô cùng lớn, tinh thần ý niệm bước vào cảnh giới thứ ba. Đây chỉ là phần “thưởng thêm” mà thôi, về phần tại sao nó không phải là truyền thừa ư?
Dựa theo lời nói của Bồi Cốt Hổ lẫn thông tin từ học viện, từ Mộc Thanh Uyên nói ra, truyền thừa cấp Viễn Cổ cũng để người ta đột phá đến Huyền Luân Cảnh, đủ thấy truyền thừa này nghịch thiên thế nào.
Mười hai bức vẽ này cũng kinh tâm động phách đấy, nhưng để trải đường nối thẳng đến Huyền Luân Cảnh thì còn lâu mới đủ, cho nên truyền thừa là vật khác, so với mười hai bức tranh này còn lợi hại hơn mới được.
Dương Thiên đi đến bức tường ngang cuối cùng, mặt tường nhẵn bóng, giống như một bức tường đá bị người cắt gọt tỉ mỉ rồi xếp ở đây, nhẵn nhụi một cách khó tin. Chẳng biết đã qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thể có một hại bụi bám ở trên đây được.
Dương Thiên lẳng lặng quan sát đánh giá rất lâu, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, hắn phát hiện một chút khác thường. Tường đá thì hắn gặp nhiều lắm rồi, mặc dù không có cái nào có thể nhẵn mịn như thế này, nhưng nhẵn mịn không phải là điều bất thường.
Cái chính là phương vị mà vách đá này đặt, nó hoàn toàn vuông góc, thẳng đứng so với mặt đất. Hoàn toàn quá vuông góc, quá thẳng, thời gian hoàn toàn không thể tác động gì đến bức tường đá này. Nó trông như bất động trước toàn bộ thế giới, nhưng lại giống như...đang động.
Bức tường này lấy một loại tần số rung động bên trong một cách đáng kinh ngạn, tần số này “vừa vặn” một cách hoàn hảo, khiến cho người khác nhìn vào nó thì thấy đó là một bức tường, thực tế thì không có bức tườn đã nào ở đây cả.
Nó chỉ là một hình chiếu mà thôi.
Tinh thần ý niệm của Dương Thiên vừa mới đột phá, cộng thêm ý cảnh của bức tranh thứ mười hai, mới làm cho Dương Thiên có thể cảm nhận được một sự rung động mơ hồ, đổi lại là lúc trước, Dươn Thiên cũng chẳng nhìn ra khác biệt gì.
Có thể sử dụng Cấm Đồng sẽ trông thấy, nhưng Cấm Đồng của Dương Thiên đang ở trong tình trạng bất hoạt rồi, bị phản phệ khá nặng, không phải nhất thời có thể sử dụng lại được.
Dương Thiên lấy ra một mũi tên kim loại bình thường từ trong nhẫn chưa vật, đầy là đồ của Mộc Thanh Uyên, nhưng lúc này đã là của hắn rồi. Huyền khí lưu chuyển, Dương Thiên cánh tay nhẹ nhàng phát lực, mũi tên lao vút đi, muốn cắm xuyên vào tường đá.
Leng keng!!!
Không giống như trong tưởng tượng một mũi tên nhẹ nhàng thông thấu, trái lại mũi tên như bị bao cát đáng trúng, toàn bộ kim loại trong chớp mắt xoắn nát, chỉ có một nửa mũi tên rơi xuống mặt đất.
Không phải hình chiếu?
Dương Thiên nhíu mày, hoàn toàn giống việc va chạm với một bức tường bình thường, khác ở chỗ có lực phá hoại rất lớn khi chạm phải thôi. Không phải hình chiếu, cho người ta cảm giác rất chân thực, lại có một chút giả...rốt cuộc là sao?
Dương Thiên cảm thấy mờ mịt vô cùng, những điều đã trải qua đúng là phá vỡ nhận thức thông thường của hắn, không thể dùng lẽ thường đến lý giải được. Có lẽ xuyên qua bức tường này mới là khảo hạch cuối cùng, có lã ngay sau bức tường này chính là truyền thừa cũng nên.
Dương Thiên khoanh chân ngồi xuống, linh cảm mở rộng ra ngoài, kết hợp cùng năm giác quan phỏng đoán phương pháp. Tinh thần hồn lực của Dương Thiên nhanh chóng xuống dốc, tiêu hao vô cùng lớn nên mỗi một khoảng thời gian Dương Thiên lại phải dừng lại để khôi phục tinh thần hồn lực.
Cả quá trình cứ lặp đi lặp lại, chẳng biết cho đến tận khi nào...
“Thì ra là thế...”
Dương Thiên kích động cười lớn, khuôn mặt của hắn hơi tái đi vì lao lực quá nhiều. Liên tục bốn ngày, ngoài việc tìm tòi cùng suy tưởng ra, Dương Thiên cũng không nghỉ ngủ gì, đầu óc lúc nào cũng trong tình trạng vận dụng toàn bộ công suất.
Ở dưới mức độ tư duy cao như thế, liên tiến giả thiết cùng suy diễn, cũng đủ vắt kiệt một người, dù có là huyền chân cảnh cũng cảm thấy mệt mỏi chứ nói gì huyến biến cảnh như Dương Thiên.
Nhưng cuối cùng cố gắng cũng được đền đáp rồi, Dương Thiên tự tin tìm ra đáp án rồi, vui mừng đến không cách nào che giấu được. Trong lòng Dương Thiên cũng âm thâm may mắn, tinh thần ý niệm của hắn tiến vào cảnh giới thứ ba, hắn mới có thể tìm hiểu đến bí mật của bức tường. Nếu không phải hao phí thời gian gấp mười lần mất.
Dương Thiên từ từ đứng lên, hơi thở cũng dần dần bình lặng xuống. Huyền khí từ mười hai đường huyền mạch từ từ vận chuyển, chậm rãi, vững chắc, dần hình thành một dòng chảy ổn định, huyền khí tràn ra ngoài, bao bọc toàn thân.
Hơn năm phút sau, huyền khí vận chuyển quanh huyền mạch cả trăm lần, Dương Thiên tạo thành một lớp màng huyền khí bao bọc bên ngoài cơ thể. Trong huyền mach, huyền khí cũng duy trì dòng chảy cực kỳ ổn định, không có chút gợn sóng nào.
Trước kia huyền mạch giống như từng con sông lớn vận chuyển huyền khí, thì lúc nào những con sông đã hóa thành cùng một mặt biển lặng, nước biển lưu chuyển không có chút gợn sóng nào.
Mặt trên bình lặng, nhưng trong âm thầm, huyền khí vẫn gây nên một loại giao động nhất định, đây là điều rất khó tránh khỏi khi mà huyền khí di chuyển trong huyền mạch. Nhưng đúng lúc Dương Thiên lại cần loại rung động này.
Mười phút sau, từng hạt mồ hôi lấm tấm trượt xuống hai bên thái dương của Dương Thiên, hắn hoàn toàn đồng bộ được sự giao động trong huyền mạch rồi, giao động của huyền khí, của cơ thể, của màng bảo bọc đều giống nhau như đúc, đồng thời trùng lặp với giao động ở trên bức tường.
Dương Thiên bước ra một bước, khuôn mặt tràn đầy tự tin, vì hắn biết đây là phương án đúng rồi, không cần thử nghiệm nữa, nếu như lần này vẫn còn sai thì chỉ có thể trách hắn vô năng ngu dốt mà thôi, thử tiếp cũng chả có ý nghĩa gì.
Nhưng ngay khi Dương Thiên bước ra một bước, huyền khí lưu chuyền trong nháy mắt giao động một cách khác thường, toàn bộ dòng chảy liền rung động tạo thành từng làn song lăn tăn trên mặt đất.
Thế cân bằng trong nháy mắt bị phá mất rồi.
Dương Thiên cũng không quá ngoài ý muốn, để đi từ lý thuyết đến thực hành cũng cần một đoạn đường khá xa, hắn cũng không cho rằng lập tức sẽ thành công ổn định ngay được.
Nghỉ ngơi một chút, Dương Thiên lại bắt đầu mô phỏng giao động của huyền khí trong cơ thể, đồng thời ứng đối với việc di chuyển mà không làm cho giao động bị rối loạn. Loại không chế này tiêu hao tinh thần hồn lực rất lớn, đồng thời tinh thần ý niệm cũng cực kỳ mệt mỏi.
Tinh thần ý niệm đạt tới cấp ba, việc khống chế huyền khí tỉ mỉ cũng chẳng phải chuyện khó khăn, nhưng khống chế huyền khí trong toàn bộ cơ thể thì cũng là một gánh nặng khổng lồ, đồng thời còn phải biến đổi cân bằng khi di chuyển, cái này đã là một khối lượng tính toán kinh người, tinh thần ý niệm phải đạt đến cấp bốn thì may ra mới duy trì lâu được.
Dương Thiên không biết bức tường này sâu dày như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ không quá lớn, dù sao là khảo hạch nhằm vào huyền biến cảnh, có khó hơn nữa cũng phải cân nhắc đến sự cân bằng ở trong cảnh giới. Vậy nên bức tường này không thể quá sâu được, sẽ thành thử thách không ai có thể vượt qua, như thế thì không thể gọi là khảo nghiệm nữa.
Một ngày sau, Dương Thiên hoàn toàn có thể bước ra ba bước, giao động cân bằng có thể duy trì ba giây, đồng thời từ đầu đến cuối đều không có sự phân biệt. Đây là một loại biện pháp thần kỳ, đem huyền khí cùng cơ thể rung động theo một tần số nhất định, cùng tần số của bức tường trở nên trùng hợp, tránh khỏi bài xích.
Đây là biện pháp duy nhất mà huyền biến cảnh có thể làm được để xuyên qua bức tường này. Chung quy lại, huyền biến cảnh vẫn quá yếu, không thể dùng lực lượng mà đánh xuyên qua bức tường này được.
Xoạt!
Dương Thiên nhẹ nhàng tiến vào, bước đi ổn trọng, thong dong không gấp không vội, hòa mình vào cùng tường đá.
...