Đáng nói là Bàn Luân tên này thấy được Dương Tiềm Ngạn có khả năng giải quyết một cái, tâm tình so với bọn hắn còn vui vẻ đâu.
Đến khi rời khỏi tiểu viện của Dương Tiềm Ngạn, thời gian cũng đến hoàng hôn, Dương Thiên gấp rút còn đến hoàn thành thủ tục thăng ban ở bộ phận quản lý học viên nữa.
Hắn đã mong chờ Mỹ Thiên Bí Cảnh từ khi Hoàng Miểu nói chuyện với hắn rồi.
Thủ tục cũng không có gì nhiều, kích hoạt huyền văn cho ngọc bài cùng với phổ cập một số thay đổi trong nội quy mà thôi.
Dương Thiên được Nguyễn Dương giới thiệu rất nhiều rồi, nên cũng không có gì lạ lẫm cả. Thoáng nghe một chút, để Dương Thiên không nghĩ tới chính là không phải ai cũng có độc lập tiểu viện, chỉ có người ở trên Phong Vân Bảng mới được hưởng đãi ngộ đó thôi.
Học viên trung cấp ban được ở trên khu trung cư so với sơ cấp ban cao cấp hơn rất nhiều. Nói chúng thực lực càng cao, quyền lợi liền càng lớn.
Dương Thiên cũng không có ý định trở về phòng của mình, quá mức không cần thiết. Hắn định đi Mỹ Thiên Bí Cảnh, sau đó trở về tìm cái độc lập tiểu viện mà ở, bởi vì nghe nói Giang Đông hiện đạng đứng Phong Vân Bảng vị ba mươi tám, thiết nghĩ cũng không khó khăn lắm đâu.
...
Mỹ Thiên Bí Cảnh cũng được xây dựng lối vào hết sức đường hoàng, nhưng lần này chỉ có một cái cổng đá cao năm mét mà thôi, không phải că phòng đặc biệt hay gì cả, bước vào sau cánh cửa chính là bí cảnh.
Người tụ tập ở đây đúng thật là không ít, một vạn điểm cống hiến gia tăng thực lực đối với bọn hắn cũng không coi vào đâu, không thấy Nguyễn Dương còn có hơn sáu triệu điểm cống hiến sao, đoán chừng người khác cũng không ít hơn đâu.
Sơ cấp ban đa số chẳng có ai dám bén mảng đến đây cả, không có đủ điểm cống hiến hoặc không có đủ thực lực yêu cầu, chỉ có những cái thi thăng ban mấy lần mà không được, có lẽ đến cọ không khí một chút.
Dương Thiên bước vào trong bí cảnh mà không gặp bất cứ cản trở nào cả, hay nói đúng hơn là không ai dám cản.
Đánh phế Giang Đông tân nhân, hung nhân cái gì gì đó, Dương Thiên cũng là người nổi danh rồi chứ không phải tay mơ nữa. Đám người không biết chuyện muốn bắt chẹt người mới một phen, thấy đồng bọn im lặng bọn hắn cũng thấy mùi không ổn, cho nên không có vọng động.
Một trận cảm giác quay cuồng ập tới, Dương Thiên cảm thấy không khí trong bí cảnh hết sức ngột ngạt, cảm giác rất loạn cùng khó chịu, giống như bị ném vào trong một cái lồng quay tròn mấy trăm nghìn vòng, sau đó thả ra vậy.
Vẫn là bầu không khí ấy, vẫn là tràn ngập huyền khí như thông thường, nhưng bên trong giống như ẩn chứ từng sợi tơ vô hình khiến cho không gian trở nên đặc lại, tựa như trong không khí vốn có hơi nước, nhưng nơi này hơi nước ngưng đọng thành sương mù vậy, dày đặc nồng nặc.
Hơi nước ở đây chính là vô hình vô sắc chân ý, quả nhiên so với thế giới bên ngoài rõ ràng hơn rất nhiều, đúng là rất có lợi ích giúp người ta thuật lợi lĩnh ngộ chân ý.
Dương Thiên cảm nhận rất rõ ràng sự khác biệt, nhưng thật sự hắn cũng không biết chân ý bản chất là gì, gấp cũng không biết bắt đầu từ đâu, cho nên chậm rãi đi dạo một vòng.
Bí cảnh này khung cảnh giống như một vùng đất yên bình, bên trong có cây cỏ hoa lá, sức sống thơm ngát mãnh liệt, có vách đá dựng đứng hiểm trở, có sông lớn nước chảy cuồn cuộn. Có sa mạc nắng gay nắng gắt, có hang động sâu thẳm tối tăm, cũng có băng tuyết phủ trắng đỉnh núi cao.
Hoàn toàn chính là một cái thế giới thu nhỏ, mở ra cho mấy nghìn học viên ở trong đó lĩnh ngộ hư vô mờ mịt chân ý. Dương Thiên luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra được.
Hắn đi đến một vách núi dựng đứng, cao ít nhất bốn năm trăm mét, nước đổ thành thác, cảnh vật đẹp vô cùng.
Ở xung quanh nơi thác đổ, có mất học viên nhắm mắt tĩnh tâm hoặc là mở lớn hai mắt, ngắm nhìn lấy thác nước này, còn lại mọi vật xung quanh cũng không thèm chú ý đến.
Dương Thiên nhìn một lúc đúng là không nhận ra được điểm gì, cũng không thấy chân ý mời gọi hắn, liền lắc đầu bỏ qua.
Ngay khi Dương Thiên chuyển hướng một bên khác, một học viên không rõ từ đâu chạy tới, trên tay bưng một quyển sách dày, niềm nở bắt chuyện.
“Này, ngươi mới đến lần đầu đúng chứ.”
Dương Thiên ngoái đầu nhìn học viên này một cái, ngoại hình khá ổn, trắng, trông cách nửa mét đối với học viên này.
Không phải là Dương Thiên làm giá, mà do cái tên này thật sự dí sát mặt vào Dương Thiên, khiến cho người ta không thể thoải mái được.
“Nói xem mục tiêu của ngươi là gì, ta giúp ngươi dành một cái chỗ tốt. Yên tâm, giá cả hợp lí sẽ để cho ngươi hài lòng.”
Thì ra là môi giới vị trí, quả nhiên ở đâu có người, ở đó liền có thương mại, kinh doanh đủ loại mặt hàng. Đáng tiếc, Dương Thiên không có nhu cầu, cũng không muốn nhảy vào cái vụ buôn bán này, cho nên liền trực tiếp từ chối.
Nhưng học viên này có vẻ rất tâm huyết với nghề, nhiệt tình mà giới thiệu.
“Ngươi cũng đừng từ chối nhanh như vậy, ngươi mới tới đây lần đầu còn chưa có hiểu rõ, nhưng ta ở đây hai năm rồi, chắc chắn sẽ để ngươi được lợi ích tốt nhất.
Nhớ trước đây có một kẻ mới đến, muốn lĩnh hội hỏa chân ý liền đi bên kia hoa hỏa cốc, tổn hao ba năm còn không ngộ ra được chút gì. Sau này ta giúp hắn tìm một nơi quan tưởng lửa do sét đánh, lúc này ngắn ngủi mấy tháng liền thành công lĩnh ngộ ra chân ý.
Ngươi xem, vị trí phù hợp không phải rất quan trọng sao?”
Dương Thiên nghe một hồi, trong đầu không khỏi hồi tưởng một chút đến kiến thức phong thủy, mặc dù không biết hoa hỏa cốc là cái gì, nhưng Dương Thiên nghĩ tám chín phần mười là sơn hạ hỏa hoặc phúc đăng hỏa rồi.
Còn đổi sang lửa bị sét đánh kia chẳng phải là tích lịch hỏa hay sao. Lửa trong đó cũng phân ngàn vạn loại, nhưng phổ biến nhất chính là sáu loại này, lại theo ý tứ của tên học viên mặt trắng này, rõ ràng lửa khác nhau sẽ lĩnh hội chân ý khác nhau hoàn toàn.
Nói như vậy thì...
Dương Thiên nghĩ đến đây, ánh mắt hơi lấp lóe sử dụng quan tượng pháp của kiếp trước, hướng về bên một ngọn núi chạy thẳng.
“Này, ngươi chạy đi đâu thế, trong bí cảnh chạy loạn rất là nguy hiểm đấy.”
Mặt trắng học viên kia gọi với theo nhưng Dương Thiên đã không nghe được đến, hắn suy nghĩ một chút, làm kinh doanh giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, mặc dù nhìn không ra Dương Thiên nghĩ cái gì, nhưng hắn đoán Dương Thiên phát hiện hoặc nhớ đến điều gì đó.
Ngẫm nghĩ một chút, tên này âm thầm chạy theo sau, tốc độ thế mà không chậm chút nào, di chuyển nhẹ nhàng phiêu dật giống như một làn gió.
...
“Quả nhiên!”
Dương Thiên chạy vượt qua một đoạn đồng cỏ, đến trước một gò đất, cây cối thưa dần chỉ còn lại cây liễu hơi phất phơ, hơi nước cũng ít ỏi đi nhiều, nhưng không quá xa lại có một con suối nhỏ chảy vòng qua, cách một khoảng cách vừa tầm mắt.
Đại Trạch Thổ bên trong tương sinh tương hỗ, quả nhiên không ngoài Dương Thiên dự kiến, là một cái phong thủy bảo địa, mặc dù chỉ là trung tầng chứ chưa vượt lên thành thượng tầng được. Nhưng cũng đủ chứng minh Dương Thiên suy đoán là đúng.
Bên trong cả cái bí cảnh này sắp đặt vòng qua vòng lại một chuỗi phong thủy nối tiếp, hội tụ thiên địa đại thế nồng đậm, sau đó đại thế cô đọng hiển hóa ra chân ý.
Về phần chân ý, chính là thiên địa đại thế cô đọng, đại thế tự nhiên sẽ có đặc thù của riêng mình, chân ý chính là đặc thù về bản chất.
Giống như núi thì nặng, nước thì mát, lửa thì nóng...vân vân, đây là đặc thù, còn bản chất nó là gì mới thể hiện ra được đặc thù như thế, đây chính là thứ mà Dương Thiên phải đi tìm.
Còn về mặt lĩnh ngộ chân ý cái gì, vậy chính là truy tìm bản chất thuộc tính huyền khí của mình, cái gì hỏa, cái gì thủy, đây mới là việc lĩnh ngộ chân ý khác nhau.
Dương Thiên lâm vào trầm tư, cứ như vậy đứng ngắm khối phong thủy bảo địa này, huyền khí không ngừng trong cơ thể vận chuyển theo lưỡng nghi tâm kinh mà lên.
Mặt trắng học viên chạy đến, thấy cảnh này liền hết cả hồn, làm sao chạy loạn một hồi liền đến mảnh đất tốt này, hơn nữa giống như..đốn ngộ.
Mặt trắng học viên gọi Lưu Huyền, học viên năm thứ tư, đại đa số thời gian ở trong bí cảnh này nhưng chân ý từng điểm từng điểm góp nhặt đến, lần đầu tiên hắn hiểu ra một điểm chân ý liền là vào bí cảnh lần thứ mười tám.
Nhưng Dương Thiên vừa mới đến mà thôi, hắn vừa mới bắt gặp con mồi béo mà thôi, làm sao chớp mắt lại thành rồi.
Không ghen ghét không được a, người với người đúng là tức chết.
Cứ với xu thế này, Dương Thiên khoảng cách ngộ ra chân ý bước đầu đã không xa rồi. Lưu Huyền cũng không dám đến phá hư, không phải là học viện cấm làm, mà ở trong này ai cũng khổ sở cảm ngộ, nếu như dám phá hư một người thôi, chắc chắn bị học viên khác đem đánh phế ngay.
Đoạn người thăng cấp, khác gì thù giết cha mẹ, Lưu Huyền mặc dù ma cũ nhưng còn không dám liều chết như vậy.
Hơn nữa, hắn là dân làm kinh doanh, chỉ quan tâm đến lợi ích mà thôi, gây thù với Dương Thiên làm gì, tổn hại chứ đâu có lời lãi gì đâu.
Không phá hư, nhưng từ đó kiếm chác chút lợi ích, đôi bên cùng có lợi lại không phải không được a.
Tiểu học đệ, hợp tác vui vẻ.
Lưu Huyền cười híp mắt, tự trong lòng lập thành một cái hợp đồng hợp tác.