Mục lục
Huyền Linh Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi tiếp chứ?”

Một hồi khôi phục lại trạng thái gần như toàn mãn, Nguyễn Dương vỗ vai Dương Thiên hỏi. Trong lòng cũng là có chút suy nghĩ, hắn năm đó bước vào bí cảnh này cùng người đối chiến cũng là bị đả kích không nhẹ.

Không như Dương Thiên có thể chiến thắng, mà lúc đó Nguyễn Dương một mực bị người mô phỏng ngược cho lên bờ xuống ruộng, từ hoài nghi nhân sinh mãi mới bước ra được.

Dù sao cũnng là tuổi trẻ khí thịnh, khoáng thế kiêu ngạo không dưới ai. Nhưng lại bị một cái cùng mình giống y như đúc lại so mình mạnh hơn ngược đãi, có thể không sinh ra nghi hoặc sao.

Hay nói đúng hơn chính là niềm tin đổ nát.

Dương Thiên lắc đầu.

“Không đi, ta còn có việc, khi nào rảnh rỗi tìm ngươi tâm sự sau.”

Nói rồi Dương Thiên hướng cửa ra bước trở về, cũng không phải ứng Nguyễn Dương, cũng không đau lòng bảy vạn điểm cống hiến.

Nguyễn Dương lắc đầu, cái này là mỗi người của mình lựa chọn, bước ra được hay không còng tùy thuộc vào bản thân người đó, người ngoài trợ giúp chung quy là rất ít.

...

Thiên Nam học viện, một cái không biết tên tiểu viện, ở vào trong sâu phía trung cấp ban.

“Ngươi muốn sinh mệnh dịch làm cái gì? Ngươi bị thương ở đâu sao?”

Hà Dạ Huyền sốt sắng hỏi.

Nàng đang cùng Việt Nữ Các trao đổi một số thông tin, đột nhiên Hà Tuyết Nguyệt xuất hiện. Người em họ này vẫn cứ như vậy không muốn nói chuyện, vừa mở miệng liền muốn một bình sinh mệnh dịch.

Hà Tuyết Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không giải thích, biểu thị ra chỉ là nàng cần vậy thôi. Không giống như là đến cầu người thái độ.

Hà Dạ Huyền hơi nhíu mày một cái, sinh mệnh dịch hết sức trân quý nàng cũng không có bao nhiêu, giá trị đến trăm vạn điểm cống hiến một giọt huyền phẩm.

Giá trị đắt đỏ có thể thấy được loáng thoáng, nhưng Hà Tuyết Nguyệt vừa đến liền muốn bình, chí ít cũng mười giọt, số lượng khổng lồ.

Hà Dạ Huyền mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn đưa cho Hà Tuyết Nguyệt một bình nhỏ, bên trong chứa lấy mười giọt sinh mệnh dịch, còn có tinh xảo huyền văn, phong lấy tránh đi dược dịch xói mòn.

Hà Tuyết Nguyệt nắm lấy dược dịch, hơi đưa lên ngang mắt nhìn sau đó ném trả cho Hà Dạ Huyền, lắc đầu nói.

“Chân phẩm.”

Hà Dạ Huyền tiếp nhận sinh mệnh dịch, nghe tới vậy, khuôn mặt liền biến sắc, hiếm khi có hốt hoảng.

“Không có khả năng. Ta không có thứ đó.”

Sinh mệnh dịch là tự nhiên thực vật hoặc động vật sinh mệnh tinh hoa, dùng đặc thù chiết pháp mà cô đọng ra được, giống như Dương Thiên ở tại kỳ bí sơn cốc kia, được ảnh yêu đưa cho vài giọt.

Đấy chỉ là huyền phẩm mà thôi, hơn nữa là hạ cấp huyền phẩm bên trong cực độ yếu sinh mệnh dịch, còn giúp Dương Thiên hồi phục thương thế, thậm chí đột phá hai cải tiểu cảnh giới dễ dàng, đủ thấy cái này tác dụng thế nào.

Trong tay Hà Dạ Huyền bình sinh mệnh dịch này là huyền phẩm cao cấp, giá trị một triệu điểm cống hiến, là một trong những vật trân quý nhất mà học viên có thể hối đoái.

Sinh mệnh dịch dựa theo hai người phân chia, đó chính là huyền phẩm, chân phẩm, nguyên phẩm, vương phẩm cùng thánh phẩm năm cái cấp bậc, mỗi cấp bậc lại chia ra hạ trung thượng ba cái đẳng cấp.

Chân phẩm đúng là không phải Hà Dạ Huyền có thể lấy ra được, ít nhất là theo học viện điểm cống hiến đổi được.

Những đồ vật trân quý thế này chỉ có nằm trong cái đại thế lực cao tầng mới có mà thôi, mội cái hội nhóm bên trong học viện làm sao có thể làm đến được.

Hà Tuyết Nguyệt không có để tâm đến phản ứng của Hà Dạ Huyền, lắc tay một cái lấy ra một hộp gỗ, điêu khắc miêu tả kỳ diệu huyền văn dày đặc. Hà Tuyết Nguyệt đưa tới cho Hà Dạ Huyền nói.

“Vô Thủy Băng.”

Hà Dạ Huyền khuôn mặt cứng đờ, nắm lấy hộp gỗ, hai tay còn hơi run run, cẩn trọng dừng lại huyền văn, hơi hé mở một khe nhỏ liền đóng lại, huyền văn kích hoạt lên ngay lập tức.

Từ trong khe hở, kinh người khí lạnh thoát ra, chỉ trong cái chớp mắt thế mà để cho nhiệt độ xung quanh Hà Dạ Huyền lạnh xuống một chút.

Hít sâu vào một hơi, Hà Dạ Huyền cũng không ngăn cản được trong lòng sóng biển ngập trời.

Vô Thủy Băng thứ này chính là hàng thật chân cấp thượng phẩm bảo vật, so với sinh mệnh dịch trân quý không biết gấp bao nhiêu lần.

Sinh mệnh dịch cái kia chỉ cần nỗ lực đầy đủ thu hoạch lấy sinh mệnh tinh hoa của sinh vật là được, cây cối, yêu thú, thậm chí là của người cũng không là vấn đề. Chỉ là những cái trí tuệ càng cao thì lại có chút tác dụng phụ, cho nên người ta thường dùng thực vật, ít nhất là trăm tuổi trở lên.

Mặc dù là vật đại bổ, nhưng so ra làm sao bằng được Vô Thủy Băng loại này khoáng thế kỳ trân được.

Vô Thủy Băng mặc dù cũng có biện pháp nỗ lực làm ra, nhưng hình thành điều kiện vô cùng hà khắc, chí ít thì phải huyền phủ cảnh cường giả mới có tư cách này, hơn nữa là trả ra to lớn đại giới, giá trị có thể nói liên thành.

Liền như Hà Dạ Huyền nỗ lực mấy chục lần hiện tại, nàng cũng đừng có mơ lấy được một miếng nhỏ, còn chưa nói đến Hà Tuyết Nguyệt đưa nàng là một miếng hớn bằng bàn tay như vậy.

Hà Tuyết Nguyệt có thể lấy ra vật trân quý như vật, Hà Dạ Huyền thực cũng không bất ngờ, chỉ là chính nàng không dùng, lại yêu cầu đổi sinh mệnh dịch mới là nguyên nhân Hà Dạ Huyền thất thố.

Vô Thủy Băng đối với Hà Tuyết Nguyệt đương nhiên là có lợi ích, thậm chí là to lớn. Kể cả nàng có rồi, nhưng vật này có ai mà ngại nhiều cơ chứ.

Nàng đổi chân cấp sinh mệnh dịch, lại không phải cho nàng dùng, cái này mới thật là để Hà Dạ Huyền có chút nghĩ không thông, lại thất thố vấn đề.

“Ta có thể hướng gia tộc xin tới chân cấp hạ phẩm sinh mệnh dịch.”

Hà Dạ Huyền cắn răng, nàng thật cũng không có ý chiếm Hà Tuyết Nguyệt tiện nghi, mà thực sự là nàng chỉ có thể xin được chân cấp hạ phẩm mà thôi, không xin được nhiều hơn.

“Rất gấp.”

Hà Tuyết Nguyệt lắc đầu, lại nói.

“Của ngươi, cho ta.”

Hà Dạ Huyền sững người, sau đó lắc đầu lia lịa, thậm chí đem Vô Thủy Băng trả trở về nói.

“Không được.”

Nói đùa cái gì, đấy chính là mạng của nàng, nàng mới không có điên đâu. Trên người cũng chỉ có ba giọt trung phẩm sinh mệnh dịch, là mẹ nàng để lại cho nàng, làm sao giao ra được.

Đừng nhìn nàng lúc này là Việt Nữ Các các chủ, quang mang vô hạn, nhưng mình thì tự biết lấy mình, đấy là nàng vật bảo mạng, mặc dù không trân quý lắm nhưng ý nghĩa chiến lược, không thể giao được.

Hà Tuyết Nguyệt nghĩ một chút nói.

“Mượn trước, ngươi hướng gia tộc đổi.”

Hà Dạ Huyền lâm vào suy tư thật lâu, nàng ở gia tộc địa vị cao cũng không cao, ý nghĩa cũng không quan trọng, chân cấp sinh mệnh dịch với nàng lúc này là bảo mạng vật, nhưng hiện tại còn không gấp dùng đến.

Vô Thủy Băng là có mà khó cầu chi vật, nàng cho dù nỗ lực cũng rất ít khả năng có tới, hơn nữa giai đoạn này mới là thật sự cần thiết, nếu như đạt được quá muộn thì chẳng khác nào chân gà cả.

Đắn đo trước sau, cuối cùng vẫn là tục một chút, nàng chịu không được dụ hoặc.

Hà Dạ Huyền đổi.

...

Thiên Nam học viện, tám giờ tối.

Thiên Pháp Bí Cảnh cửa lớn.

Dương Thiên thân hình không chút tổn hại nào đi ra, suốt cả chặng đường ánh mắt liền hơi cúi giống như suy tư chuyện gì đó.

Không ai lên tiếng chào hỏi Dương Thiên cả, Dương Thiên cũng không có quen thân bao nhiêu người, chủ yếu là tân sinh, mà tân sinh thì đi đến bí cảnh rất ít, nhất là loại tiêu phí cao bí cảnh này.

Thực tế số người ở đây giờ này cũng tương đối thưa thớt, dù sao đây cũng là sơ cấp ban, hơn nữa còn là tám giờ tối, mọi người tu luyện nhanh chóng tăng lên trung cấp ban còn chẳng đủ thời gian, chạy đến nơi này làm gì chứ.

Đột nhiên có một chiếc bóng hình xuất hiện ở trong tầm mắt của Dương Thiên, đôi giày trắng thêu bông tuyết xanh, cùng gấu váy dài lam sắc nhẹ nhàng.

Dương Thiên ngẩng đầu, quả nhiên là Hà Tuyết Nguyệt.

Vẫn che mặt bộ dáng không dổi, váy xanh mượt mà nhẹ nhàng, khí chất lạnh lẽo tách biệt khỏi thế giới.

Nhưng không hiểu sao Dương Thiên có mấy phần cảm giác thân cận, thật giống như bất giác đã trở thành bạn bè rồi.

Vừa nhìn tới Hà Tuyết Nguyệt, Dương Thiên mỉm cười nói.

“Giúp ta đột phá.”

Mà vừa vặn, Hà Tuyết Nguyệt đưa tới một cái bình nhỏ nói.

“Có ích.”

...

p/s: 2 chương xong, hôm nay đột nhiên mất điện nên không gõ được chữ a, may quá vẫn lên chương trong ngày.

... Giải thích lại một chút cái tên của Nguyễn Dương chính là mẹ của Nguyễn Dương (Dương Khiết Tâm) sau này gọi hắn là "Hận nhi" chứ không phải là "Thiện nhi". Đáng thương a, gieo thù hận lên con trẻ thật sự là không tốt chút nào, còn may mắn Nguyễn Dương lớn lên cũng không có quá nhiều lệch lạc, thậm chí là càng nỗ lực và hiểu chuyện, nhưng trong quá khứ ăn qua rất nhiều đau khổ cùng cày đắng a... Chuyện của gia đình về sau vẫn còn khai thác một chút, nên đây coi như là chi tiết đặt nên móng đi ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK