Mục lục
Huyền Linh Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên “bất động” mà đã chấp sự thì đã bất tỉnh khiến cho đám người xung quanh trợn mắt hốc mồm, trong nhất thời không ai dám vọng động, đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn về phía nhân viên nữ kia, híp mắt hỏi.

“Hội trưởng đâu của ngươi là tên này sao?”

Nữ tiếp viên bị dọa giật bắn cả mình lắp bắp nói.

“Công tử..thứ lỗi. Tiểu nữ chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể yết kién hội trưởng...nên là...”

Dương Thiên lập tức cắt ngang nói, trên tay hơi động một cái liền hoàn thành một bức thư đóng trong phong bì cẩn thận ném cho nữ nhân viên.

“Dừng. Đi thông báo cho nàng biết là được rồi.”

Bức thư bay được nửa đường đột nhiên nổ bung ở giữa không trung, phát ra một ánh lửa nhỏ thiêu rụi toàn bộ, hóa thành những mảnh tro tàn chậm rãi rơi xuống nền nhà.

Một tiếng quát lạnh truyền ra từ tầng hai của thương hội đồng thời một bóng người chậm rãi đi xuống từ bậc thang.

“Ai cho ngươi can đảm ở trong thương hội làm càn?”

Tiếng quát uy vũ đồng thời khí thế của người này che phủ toàn bộ thương hội, khí thế vô hình nhưng ai cũng cảm thấy nó đang hiện hữu, không khí giống như trở nên cô đặc lại, sền sệt.

Gầm!!!

Người này đi xuống trước, phía sau còn có một con bạch hổ đi theo, bạch hổ này cũng không giống bình thường mà trên người có từng đường vân xoáy tròn màu đỏ thay cho các đường kẻ đen, hai nanh dài vươn ra ngoài cùng với chiếc đuôi được bao phủ vảy giáp.

Người này thanh y phấp phới, khuôn mặt thanh tú lại toát ra khí thế của một vị thượng vị giả, quan sát chúng sinh. Đám nhân viên trông thấy hắn đều nhao nhao lui lại mấy bước, chắp tay cung kính nói.

“Tham kiến phó hội trưởng.”

Dương Thiên cũng đánh giá qua người này, huyền chân cảnh nhất trọng hậu kỳ, tuổi tác không dưới trăm tuổi, tính ra tư chất cũng chẳng phải đỉnh tiêm gì, chiến lực chắc chắn không chạm đến trần nhà của huyền chân cảnh nhất trọng được.

Suy xét thấy tình hình như thế, Dương Thiên cũng không đến nỗi lo lắng, hắn có thể hắn đánh khôg lại tên này thật, nhưng tự bảo vệ mình thì không có vấn đề. Dương Thiên chắp tay sau lưng kiêu căng đáp.

“Ta làm càn chỗ nào? Ngươi là hội phó liền muốn nói gì thì nói à?”

Đám người xung quanh liền hơi biến sắc mặt, dù sao phó hội trưởng cũng là Huyền Chân Cảnh cường giả, xưng hùng xưng bá một phương thành trì, thế mà Dương Thiên lại dám chính diện ngông cuồng nghư thế. Hơn nữa phó hội trường không hề thích người ta gọi hắn là “hội phó” chút nào cả, gọi phó hội trưởng thì hắn mới vừa lòng hơn.

Phó hội trưởng ánh mắt lạnh như băng, ngạo khí bốc lên tận trời quát lạnh.

“Ở trong thương hội của ta đả thương người của ta còn dám già mồm!”

Bạch hổ ở phía sau gầm lên một tiếng, thân thể đột ngột biến lớn, thân thể lên đến ba mươi mét, bộ lông cháy lên một ánh lửa trắng lóa mắt, thân hình chớp mắt liền biến mất, nhiệt độ cả khu vực nóng bừng lên, nhiệt lưu di chuyển kéo dài khiến cho cuồng phong nổi lên cuốn ra bốn phía.

Bạch Kim Bá Viêm Hổ lúc xuất hiện đã đến vị trí của Dương Thiên, bàn chân giống như là cột đình đập thẳng xuống. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Rầm!!!

Toàn bộ trụ sở rung lên một cái, mặt nền vỡ ra một cái hố đường kính mấy chục mét, kém chút không đem một nửa trụ sở cho đánh sập. Đám nhân viên đã thức thời tránh xa những vẫn bị sóng xung lực hất tung bay ngược trở lại. Ở tầng đầu tiên này cũng không có nhiều đồ vật quý giá, nhưng sau một đòn như thế cũng tổn hao thất thất bát bát, giá trị cộng lại lên đến cả chục triệu bạc chứ chẳng phải chơi.

Ầm!!!

Cửa lớn của trụ sở đột nhiên bị đạp văng vào trong, đồng thời từ ngoài truyền vào một tiếng quát lạnh.

“Hồng Bá Ngạo, ngươi đang muốn chết có phải hay không?”

Hồng Nguyệt Giao vóc dáng thiên kiều bá mị, hồng y xẻ cao bó sát tôn lên vóc dáng mê người của nàng. Khuôn mặt giận giữ cũng không thể kéo xuống được mị hoặc vô song của nàng, khiến cho bao người nhìn mà mê li.

Hồng Bá Ngạo trong lòng cũng không tránh được rộn rực, vừa nhìn đã thèm nhưng không thể động vào khiến cho hắn khó chịu không thôi. Trước đây hắn chỉ có thể ở xa xa thèm khát, tự tưởng tượng trong đầu khuôn mặt của nàng mỗi lần phá đò, nhưng sau khi nàng bị chủ mạch chèn ép rồi đẩy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này thì hắn lại không khỏi mơ tưởng đến tương lai được oai phong cưỡi bên trên nàng.

Có chủ mạch cho phép, mấy tháng qua Hồng Bá Ngạo không ngừng chèn ép nàng, đồng thời cũng tìm cách thu phục. Nhưng mà Hồng Nguyệt Giao cũng không phải một thường nữ, thái độ cứng rắn vô cùng, một mình nàng dám chống đối cả gia tộc thì chống đối thêm hắn có là gì.

Hồng Bá Ngạo gốc rễ thâm sâu, toàn bộ thương hội đều là người của hắn, dễ dàng cô lập Hồng Nguyệt Dao ra ngoài, toàn bộ sự việc trong thương hội đều không liên quan gì với nàng. Ban đầu Hồng Nguyệt Dao giận mà không nói gì, giống như cam chịu nhốt mình ở trong phòng luyện dược cùng với một hai tên thủ hạ điều chế dược dịch, đôi khi còn uống rượu giải sầu.

Nhưng không hiểu sao từ một tháng nay nàng thường xuyên ra ngoài, cũng không biết đi đâu, hành tung thần bí trong nhất thời khó mà nắm bắt. Hôm nay lại có người tìm đến, Hồng Bá Ngạo lập tức cho rằng đây là trợ thủ của Hồng Nguyệt Dao, định ra tay khống chế hoặc ít nhất cũng dọa khó mà lui, không nghĩ đến một đập xuống dưới đã bị Bạch Kim Bá Viêm Hổ đập chết, cặn bã không còn rồi.

Hồng Bá Ngạo được đà, nghĩ rằng mình dã dồn Hồng Nguyệt Dao đến bước đường cùng liền cuồng ngạo nói.

“Ha ha, ta muốn chết đó ngươi làm gì được ta? Nếu ngươi nghe lời ta thì còn có một đường sinh cơ, còn không thì người chết chính là ngươi.”

“Ồ, ra là ngươi muốn chết?”

Một giọng nói lạnh như băng truyền vào trong tai của Hồng Bá Ngạo khiến cho hắn rợn cả tóc gáy, thân hình nhảy lên trên không trung, toàn bộ chân khí tuôn ra ngoài thành một lớp phòng thủ, đồng thời chỉ huy Bạch Kim Bá Viêm Hổ tấn công khu vực hắn vừa đứng, nhìn xem ai đang ở đó.

Lúc hắn quay đầu thì đúng là trông thấy Dương Thiên lông tóc không tổn hao gì chờ đợi Viêm Hổ đánh tới, chẳng qua trên thân hắn nắm một thanh đoản đao, lôi điện lấp lóe khí tức kinh khủng chỉ thẳng vào viêm hổ khiến cho Bạch Kim Bá Viêm Hổ toát lên chần chờ e ngại.

Đồng thời Hồng Bá Ngạo cũng cảm thấy một cỗ khí thế cực kỳ nguy hiểm đang khóa chặt mình, giống như một cái nhìn chăm chú từ địa ngục sâu thẳm truyền đến, tử vong lượn lờ. Nhưng mặc kệ Hồng Bá Ngạo tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm thấy là ai đang khóa chặt mình.

Ánh mắt của hắn nhìn xuống, cùng ánh mắt của Dương Thiên đụng nhau một cái khiến hắn không khỏi rùng mình, nghiêm nghị đánh giá thiếu niên này.

Thân hình của hắn rơi xuống đất, Bạch Kim Bá Viêm Hổ lui lại thủ hộ cho hắn, ánh mắt dè chừng nhìn chằm chằm Dương Thiên, không dám chớp mắt dù chỉ là một cái. Cái cảm giác tử vong cứ luẩn quẩn khiến hắn không dám buông lỏng, nếu không thật sự là không sống thêm được giây nào nữa đâu.

Nhân lúc Hồng Bá Ngạo dè chừng, Dương Thiên đã truyền âm cho Hồng Nguyệt Dao.

“Dao tỉ, kẻ này có thể giết không?”

Hồng Nguyệt Dao hơi giật mình khi thấy Dương Thiên nhưng nàng không dám chần chờ liền truyền âm nói.

“Không được.”

Không đợi nàng giải thích kỹ càng thì Dương Thiên thu hồi huyền khí truyền âm, chỉ để lại lời nhắn đồng thời khẽ gật đầu.

“Phạt hắn.”

Hồng Nguyệt Dao lập tức hiểu ý bước vào trong trụ sở, lớn giọng quát.

“Hồng Bá Ngạo tự ý động thủ gây hư hại nghiêm trọng đến trụ sở, toàn bộ phải mang tiền tư ra đền bù. Đồng thời cắt giảm bổng lộc một tháng làm gương.”

Sau đó nàng sắc bén nhìn về phía hai tên hộ vệ đang ở cạnh nhau nói.

“Hai ngươi dọn dẹp lại trụ sở đi.”

Hai tên thủ về đồng thời liếc nhìn về phía Hồng Bá Ngạo giống như đang đợi chỉ thị thì đột nhiên Phốc một tiếng.

Bịch! Bịch!

Hai chiếc đầu lâu rơi xuống đất, sau đó là thân thể không đầu của hai tên này cũng đồng thời đổ gục, lộ ra thân hình của Dương Thiên đang đứng phía sau. Bóng người của Dương Thiên ở giữa trụ sở lại đang dần tiêu tán, hóa ra chỉ là một đạo tàn ảnh.

Hồng Nguyệt Dao ăn ý nhìn về phía Hồng Bá Ngạo nói.

“Ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Hồng Bá Ngạo trong lòng hốt hoảng di dời ánh mắt từ tàn ảnh đến chỗ của Dương Thiên. Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy cơ thể của Dương Thiên khẽ rung một cái, giống như hơi nhấp nháy mà thôi, không nghĩ đến Dương Thiên đã đi đến phía sau hai tên hộ vệ rồi.

Cái tốc độ này quá kinh khủng, hắn không thể nào nhìn rõ ràng. Cũng giống như lúc trước hắn không thể nhìn thấy Dương Thiên đến bên mình lúc nào vậy. Quỷ dị hơn là cảm giác bị tử vong khóa chặt kia vẫn chưa hề tiêu tán đi khiến cho Hồng Bá Ngạo càng thêm sợ hãi, nào dám có ý kiến gì, đành phải thỏa hiệp nhượng bộ chấp nhận móc tiền túi ra đền bù.

Hơn nữa còn phải lập tức mang tiền cho Hồng Nguyệt Dao thì mới thôi bị khóa chặt lại. Chứng kiến hai người rời đi mà Hồng Bá Ngạo siết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến ken két trở về phòng của mình.

...

Dương Thiên cùng Hồng Nguyệt Dao trở về dược phòng, cũng là khu vực mà Hồng Nguyệt Dao ở lại trong thời gian này. Dương Thiên nhìn quanh một cái liền xuất ra mấy cái trận bàn ném về các góc, sau đó đánh ra pháp quyết kích hoạt lên, hình thành một tòa tiểu trận bao bọc gian phòng.

Sau khó Dương Thiên khẽ thở ra một hơi, khí thế trên thân rơi xuống thẳng tắp, trên trán không khỏi rịn ra lấm tấm mồ hôi. Hồng Nguyệt Dao hơi kinh ngạc với loạt động tác của Dương Thiên, nhưng vẫn kịp phản ứng để đỡ hắn một cái. Đến lúc này nàng mới nhận ra được cảnh giới chân thật của Dương Thiên.

Chỉ là lục biến kỳ đỉnh phong, không có dấu vết của chân ý, còn chưa từng bước chân vào thất biến kỳ. Điều này làm cho nàng kinh ngạc không thôi.

Phải biết thủ đoạn của Dương Thiên lúc vừa rồi phải nói là xuất quỷ nhập thần, đến nàng cũng không thể theo nổi tốc độ của Dương Thiên, từ đầu đến cuối vẫn giao tiếp với cái tàn ảnh kia cơ mà. Nàng không khỏi nhếch lên khóe miệng nói.

“Tiểu đệ đệ, mấy tháng không gặp mà thủ đoạn của đệ vẫn làm ta kinh thán không thôi.”

Dương Thiên lắc đầu cười trừ, sự hao hụt tinh thần hồn lực quá độ khiến cho hắn có chút suy yếu nhưng cũng không phải vấn đề lớn, vừa nghỉ ngơi mấy hơi khiến cho hắn tạm ổn rồi.

Vừa rồi hắn phải liên tục thay đổi giữa Ảnh Hóa với Ma Ảnh Phân Thân, đồng thời vận dụng Thiên Cang suốt khoảng thời gian đó cho nên lượng hồn lực tiêu hao của hắn nhiều đến đáng sợ, cũng may mà thành công mỹ mãn.

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK