Mục lục
Huyền Linh Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không phải Lạc Thiên Hinh.

Dương Thiên lập tức lắc đầu phủ định. Nàng có vẻ ngoài rất giống Lạc Thiên Hinh nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt, thiếu đi hoàng quyền bá giả chi thế, khí chất tường hòa bình lặng hơn Lạc Thiên Hinh rất nhiều.

Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút, con ngươi không khỏi co rút lại, một cỗ ký ức bị phủ bụi đột nhiên hiện ra trong đầu của hắn.

Chít chít!

Một con sóc tứ chi ngắn nhỏ cùng cái đuôi to hơn cả thân mình, toàn thân trắng muốt như ngọc, đỉnh đầu có chỏm lông mao màu tím dựng đứng, hai mắt tinh mang thông tuệ. Nó chạy lên đứng trên đầu vai của nàng, hiếu kỳ quan sát cảnh biển. Cũng chính hình ảnh con sóc này gợi lại ký ức của Dương Thiên, một đoạn ký ức cực kỳ mờ nhạt.

“Ngọc tước tì tử?”

Dương Thiên nheo mắt lại, một cỗ cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng để hắn phải cẩn thận đánh giá lại thiếu nữ này.

Lần đầu tiên gặp Lạc Thiên Hinh, Dương Thiên đã cảm thấy nàng thật quen mắt, đến bây giờ hắn mới nhớ ra rằng mình từng gặp một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ giống Lạc Thiên Hinh nên mới có cảm giác ấy.

Chính là cô gái này đây.

Lúc nàng ở trong Thiểm Thiết Sơn đuổi bắt Ngọc Tước Tì Tử thì đã gặp Dương Thiên đang ăn bữa trưa của mình. Cuộc gặp thoáng qua này chẳng lưu lại chút ấn tượng nào trong tâm trí của hắn cả, cho đến tận hôm nay mới thông qua Ngọc Tước Tì Tử mà nhớ lại.

Điều này cũng hết sức kỳ lạ. Tinh thần ý niệm càng mạnh thì trí nhớ càng cao, thậm chí gặp qua là không quên được. Thế mà Dương Thiên lại không thể thông qua hình dáng của Lạc Thiên Hinh để nhớ đến cô gái này mà cần phải thông qua nhân tố trực tiếp như Ngọc Tước Tì Tử, đây là một điều kỳ lạ không thể tin được.

Giống như cảm nhận được ánh mắt từ phía Dương Thiên, cô gái đưa đôi mắt lãnh tĩnh về phía hắn, nhưng Dương Thiên đã rời khỏi vị trí ban đầu, đưa mắt về nơi khác. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi, không định tiến lên làm quen gì cả đâu.

Dựa theo tình báo mà Dương Thiên có được, nàng chính là Thánh Nữ của Cửu Tiên Sơn, Lạc Minh Nguyệt.

Lạc Thiên Hinh, Lạc Minh Nguyệt.

Thú vị!

Dương Thiên thầm nhủ, sau đó thân mình hòa trộn vào trong trời đất, nhẹ nhàng tiến lên, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Chiến pháp: Tuyệt Khí Phối.

Chiến pháp: Vô Thanh Bộ.

Cả hai đều đạt đến cấp độ lưu thủy viên mãn, còn là một bộ đôi phối hợp tuyệt đỉnh, Dương Thiên mượn nhờ huyền linh Ảnh Yêu mà đạt đến một hiểu quả ẩn nấp cao nhất. Không phải Chuẩn Vương thì không thể phát hiện hắn được.

Thật ra huyền phủ cảnh, hoặc nói chuẩn xác hơn là người có tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ tư vẫn có thể trông thấy một bóng đen lóe lên trong tầm mắt của mình, nhưng cũng giống như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để ý đến, cũng không cảm thấy gì bất thường cả. Trừ khi có người “tận lực” chú ý Dương Thiên từ đầu đến cuối thì mới có thể “nhìn” được Dương Thiên.

Ảnh Yêu vốn là huyền linh đỉnh cấp của làng sát thủ mà, hiệu quả ẩn nấp lúc thông thường cực kỳ mạnh mẽ lại kết hợp thêm mấy chiến pháp này vào, có hiệu quả như vậy cũng không có gì là lạ.

Nhưng chiến pháp của Dương Thiên vẫn còn thua kém Lâm Thương một chút, hai môn chiến pháp này ở trong tay của Lâm Thương phát huy ra hiệu quả mạnh mẽ hơn nhiều, nếu Dương Thiên có thể phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh thì Lâm Thương là một trăm bốn mươi phần trăm, mặc kệ cho cấp độ tinh thông của cả hai là như nhau.

Cứ như kiểu hai bộ chiến pháp này được đo thân mà làm cho Lâm Thương vậy.

Dương Thiên đoán đó có thể là do huyền linh của Lâm Thương không đơn giản nữa, nhưng tên này chưa bao giờ lộ ra huyền linh của mình cả, Dương Thiên cũng không tiện đào sâu.

Thong dong dẫm lên mặt biển, Dương Thiên vượt qua một dặm đầu tiên thì mặt biển bắt đầu dao động dữ dội, một cảm giác tê tê từ lòng bàn chân truyền đến khiến cho Dương Thiên hơi hiếu kỳ nhìn xuống.

Một đàn lươn điện tràn ngập mặt biển đang bơi lượn ở phía dưới, lúc nhúc giống như biển giòi, lấp kín toàn bộ bề mặt phía dưới, hóa thành một đợt sóng ngầm càn quét qua những người đang cố gặp vượt biển.

Lươn điện hay còn gọi là Lôi Thiện, mỗi con đều là yêu thú cấp ba. Mặc dù lôi điện ở trên người của nó phóng thích liên tục không nghỉ, cường độ không cao, giống như xoa xoa đấm bóp cho huyền giả mà thôi. Nhưng khi nó tụ tập thành bầy thì lại khác, hàng trăm, hàng nghìn con lươn điện tạo thành một mạng lưới khổng lồ, hình thành một điện trường bao bọc cả vùng biển, lúc này dòng điện mà bọn chúng tạo ra không phải chỉ để gãi ngứa nữa đâu.

Một đàn yêu thú cấp ba chưa bao giờ là thứ có thể khinh thường được.

Người nào chưa đến huyền chân cảnh, không có chân khí hộ thể thì vừa bước chân vào trong khu vực này liền bị giật đến tê cứng lại, thân thể chìm vào trong biển. Có người may mắn sử dụng huyền linh thuật hoặc có công pháp đặc thù thích ứng với hoàn cảnh này thì không có gì đáng ngại. Nhưng có người lập tức trở thành miếng mồi ngon cho bầy lươn điện, pha thêm chút màu sắc cho vùng biển xanh ngắt.

Lươn điện cũng không chủ động tấn công những người ở trên mặt biển, chỉ có ai bị rơi vào trong nước thì nó mới bắt đầu cắn xé mà thôi, đây coi như là lần sàng lọc đầu tiên của kỳ đại hội võ lâm lần này, chẳng có ai thương xót cho kẻ không biết tự lượng sức mình cả.

Đương nhiên con số này không nhiều, huyền chân cảnh có thể tự bảo vệ tốt trong khu vực điện trường này, còn chưa đến huyền chân cảnh mà đã muốn tranh vị minh chủ võ lâm...thì đúng là buồn cười.

Dương Thiên mặc dù không có chân khí hộ thể, huyền khí chất lượng cực cao cũng không ngăn được điện trường, nhưng hắn có Trấn Ngục Đài, có thể hấp thụ lôi điện tăng cường Trấn Ngục Lôi Phạt. Dương Thiên sử dụng cơ thể làm vật dẫn, sau đó lấy huyền khí đẫn lôi điện qua huyền mạch đi vào trong Trấn Ngục Đài.

Quá trình này không quá nhanh chóng nhưng thừa sức hấp thu đống tổn thương trong điện trường mà bầy lươn điện gây ra. Dương Thiên giảm một chút tốc độ hấp thu xuống, để không gây nên người khác chú ý. Dù hắn ẩn thân rất tốt nhưng xung quanh có không ít huyền phủ cảnh, không nên gây sự chú ý quá lớn.

Ngoài ra việc lôi điện chạy khắp cơ thể cũng bị động tăng cường thân thể của Dương Thiên, dù hết sức nhỏ bé nhưng Dương Thiên cũng không ngại, dù sao cũng là “quà tặng kèm”.

Ngoài Dương Thiên thì sau đợt sàng lọc đầu tiên này cũng chỉ còn đôi ba người chưa đến huyền chân cảnh mà thôi, nhưng Dương Thiên cũng không thể tính là chưa đến huyền chân cảnh được, nói chung hắn là một trường hợp đặc biệt đứng ngoài cảnh giới xưa nay rồi.

Dương Thiên nhàn nhã bước qua khu vực của bầy lươn biển, tốc độ của hắn nhanh thêm một chút, không phải là Dương Thiên cố ý tăng tốc mà dưới tác dụng của lôi điện gột rửa thân thể khiến cho tốc độ của hắn tạm thời được tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn.

Không đi được bao lâu, Dương Thiên lại gặp đến bầy yêu thú thứ hai, Bá Kình Yêu Hà. Một đàn Bá Kình Yêu Hà nhảy lên khỏi mặt biển hoặc là lơ lửng giữa mặt biển hướng nhân loại tung ra cú búng càng đầy uy lực của mình.

Bọn nó sử dụng lực lượng của cơ bắp, thông qua dao động cực nhanh giữa hai gọng kìm của chiến càng to lớn tạo ra một vòng khí kình cực mạnh, cực nóng bắn thẳng về phía kẻ địch. Mỗi một cú như vậy cũng tương đương với tiêu chuẩn công kích của yêu thú cấp bốn cao giai. Tràng cảnh lúc này không khác gì mưa bom bão đạn cả, kình khí bay tán loạn khắp nơi, từng tiếng nổ đùng đùng nóng rát kèm theo lực lượng không thể coi nhẹ, cũng tính là khó khăn với những người mới vào huyền chân cảnh.

Tốc độ của những kình khí này không quá nhanh cho nên mọi người cũng dễ dàng né tránh, trừ việc lượng kình khí quá dày đặc khiến cho mọi người phải bộc phát chân khí ra ngoài thì cũng không có khó khăn gì. Đáng nói là Bá Kình Yêu Hà cực kỳ hung hãn, đuổi theo đám nhân loại mà xả kình liên tục khiến cho nhân loại không thể không đánh giết chúng nó được.

Cho nên lượt này cũng tiêu tốn nhiều thời gian hơn khi vượt qua bầy Lôi Thiện nhiều.

Bởi vì Bá Kình Yêu Hà chỉ là yêu thú cấp bốn cao giai cho nên Dương Thiên chẳng bị bọn chúng phát hiện, cứ ung dung đi qua thôi, miễn đừng để kình khí đánh trúng thì không có vấn đề gì. Mà sức chiến dấu đơn thuần của bản thân Dương Thiên đã đạt đến huyền chân cảnh nhị trọng rồi cho nên không khó khăn gì để vượt qua thử thách này.

Còn khoảng ba giở đồng hồ nữa la đến giữa trưa, mọi người mới vượt qua được hơn ba dặm đường, đồng thời tiêu tốn gần hai giờ đồng hồ. Một số người thì nghiến răng nghiến lợi bộc phát tốc độ, triệu hồi huyền linh các kiểu để tiến lên, chỉ lo lắng không thể đến kịp mà thôi.

Một người trông tương đối trẻ vừa mới hạ gục được con Bá Kình Yêu Hà cuối cùng, áo đã bị xé rách, trông có chút chật vật. Hắn có vẻ không chịu được nữa, triệu hồi ra huyền linh của mình, một con huyền linh loại chim ưng, sau đó kích phát hình thái chiến đấu rồi cưỡi huyền linh bay thẳng.

Tu vi người này chỉ có huyền chân cảnh nhị trọng, không phải quá mạnh, không cầm cự được cũng là điều dễ hiểu. Hành động này của hắn giống như phát động một loạt người triệu hồi ra huyền linh tức tốc vọt đến bán đảo.

Có điều người kia chưa đi được bao lâu thì thân thể đã từ trên không trung rơi xuống, toàn thân biến dạng thủng hàng trăm lỗ, toát ra một làn khói xanh vô cùng ghê rợn. Khóe miệng của hắn sùi bọt mép, tròng mắt trắng dã, hiển nhiên đã trúng kịch độc mà mất mạng.

Ùm oàm!

Liên tục có người rơi từ trên không trung xuống khiến cho mọi người không khỏi chăm chú nhìn lên trên không trung, cách mặt biển hơn một trăm mét không biết từ lúc nào đã dày đặc một đám sinh vật lượn lờ, nhìn chằm chằm bất cứ ai bay lên trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK