“Nhanh, lại có người khiêu chiến top ba mươi.”
“Ai vậy, vẫn còn có kẻ chưa từ bỏ ý định sao?”
“Không biết, mau đến xem.”
“Thôi đi, không cần phải loạn lên thế chứ, chỉ là kẻ cố đấm ân sôi mà thôi.”
“...”
Các học viên còn đang nhốn nháo bàn luận, không có cảm xúc bất ngờ mà khai thác những khía cạnh khác, chứng tỏ chuyện này cũng không phải điều gì lạ lùng.
Thực tế suốt từ đầu tháng đến nay, việc khiêu chiến ba mươi thứ hạng đầu của Phong Vân Bảng đã diễn ra liên tục rồi, giai đoạn này cơ hồ thứ hạng đã có sự xác định rõ rệt. Những trận cuối cùng chỉ là một chút thành phần không cam lòng lẫn mang theo ý tứ thử sức, cơ bản sẽ không có sự biến động đáng kể.
Cho nên cũng không có nhiều người quan tâm đến trận đấu này lắm. Đương nhiên vẫn có không ít người hứng thú. Những người giao chiến đều đã tu luyện đến phần cuối của huyền biến cảnh, quan chiến một trận có thể gia tăng không ít kinh nghiệm.
“Quang Trường? Ngươi cũng đi xem khiêu chiến sao?”
Thiếu niên tên Quang Trường thấy nữ nhân của mình khoác tay nép lại gần hỏi thì cũng không giấu diếm nói.
“Đương nhiên rồi. Hôm nay thứ hạng phải biến chuyển không nhỏ đây?”
Thiếu nữ kia cũng không khỏi hiếu kỳ, mặc dù thực lực của nàng không cao nhưng Quang Trường lại là người đứng hàng Phong Vân Bảng, nhã quan không thấp. Nếu như Quang Trường nói thứ hạng có thể thay đổi, vậy thì nhiều khả năng sẽ thay đổi rồi.
Quang Trường cũng không giấu diếm cô gái của mình, mà trực tiếp nói.
“Không sai, bởi vì trận đấu này là của tên Dương Thiên kia.”
Thiếu nữ ánh mắt lấp lóe, nàng đang cố nhớ lại xem Dương Thiên là ai, cái tên này không phổ biến lắm, nàng lại cảm thấy hơi quen thuộc, chắc hẳn đã gặp qua ở đâu rồi.
Quang Trường thấy bạn gái mình trong lúc nhất thời không nhớ ra, cũng cười cười giải thích.
“Chính là kẻ mới thăng ban liền đánh bại Giang Đông. Hiện tại đang nắm giữ Phong Vân Bảng bài danh thứ tám mươi sáu.”
Thiến nữ nghe vậy khẽ ồ lên một tiếng, nàng cuối cùng nhớ ra người này, nhưng cũng chỉ hơi ấn tượng mà thôi, chẳng đến mức phải tỏ ra khiếp sợ gì cả. Giang Đông là Phong Vân Bảng thứ ba mươi tám, gần đây đã rơi xuống thứ năm mươi mấy rồi, hoàn toàn không tính là nhân vật nổi bật.
Có mỗi chiến tích chiến thắng Giang Đông mà muốn chen vào trước ba mươi thì thật là hão huyền. Không đáng để nàng lưu tâm.
Hơn nữa đối thủ của Dương Thiên cũng không phải thứ hạng ba mươi, mà là hạng hai mươi sáu, Hoa Tuệ Nguyên.
Ngọc Kiếm Tử - Hoa Tuệ Nguyên.
...
Võ đài.
Số người tập trung quan đấy cũng không ít, có đến mấy trăm người, một khu võ đài ngồi kín một nửa.
Dưới võ đài, sàn đá lạnh lùng mộc mạc. Một thiếu niên dáng người thẳng tắp, hai chân đứng rộng bằng vai, áo choàng dài quá hông, ôm kín toàn thân.
Hai tay thiếu niên khoanh vào nhau, kiến được ôm dựa vào vai trái.
Hắn hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ xung quanh cảnh vật, chỉ có từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua thổi lên tóc mái của hắn, mái tóc mỏng nhẹ khẽ động.
Không thể không nói, Ngọc Kiếm Tử này dáng dấp không chê vào đâu được, mi thanh mục tú toát lên vẻ anh tuấn khó cầu, khuôn mặt trắng nhỏ thanh thoát so với nữ nhân cũng không hề kém cạnh.
Quả không hổ danh là Ngọc Kiếm Tử.
Phía đối diện của Hoa Tuệ Nguyên, Dương Thiên dần dần bước lên đài, dáng đi trầm ổn, thong dong tiêu sái, tự tại như tiên, không gấp không vội dần dần đi đến giữa đài.
Dương Thiên cũng thuộc về tướng mạo tương đối tuấn tú, nhưng so ra mà kém Ngọc Kiếm Tử một chút. Đổi lại khuôn mặt mang theo khí chất cứng rắn vững chãi, trông càng trưởng thành, càng có một loại sức hút trưởng thành hơn.
Theo Dương Thiên bước lên đài, cảnh vật võ đài bắt đầu thay đổi, từ cảnh vật mờ nhạt, dần dần thành hình. Khi bước chân của Dương Thiên ngừng lại, khung cảnh cũng hóa thành hai đầu núi đá ở hai bên thác nước.
Tiếng thác đổ ồ ồ làm không gian chân thực lên mấy phần.
Ngọc Kiếm Tử buông ra hai tay, kiếm đặt bên hông bắt đầu thủ thế. Nói là thủ thế, thực tế dáng đứng này trăm nghìn chỗ hở, nên gọi là “thủ” cũng không hoàn toàn chính xác.
Dương Thiên hai tay thả lỏng, cả người thong dong, không gấp không vội, không kiêu ngạo không tự ti, cả người tĩnh lặng như đang cố hòa vào trong thiên nhiên.
Lạch cạch!
Ngọc Kiếm Tử chuôi kiếm đóng chạm vào vỏ kiếm kêu lên một tiếng vang rất nhỏ. Ánh mắt cả hai đều hờ hững, nhưng nhìn kỹ càng đều thấy cả ánh mắt nhỏ hơn một tia, bên trong đồng tử mang theo một chút chú trọng.
Nói như vậy cũng không phải là vừa rồi bọn hắn không chú trọng, chỉ là đang thăm dò lẫn nhau. Hiện tại, khi cả hai đều đã ra chiêu đầu tiên rồi, cả hai cũng chăm chú đến đối thủ của mình hơn, bởi vì trong mắt họ đây là đối thủ đáng giá đánh một trận.
Ầm!
Lúc này, mặt đất phía sau lưng Dương Thiên đột nhiên thêm một khe rãnh dài hơn mười mét, sau tiếng bạo tạc là bụi đất bay tứ tung. Thân hình của cả Hoa Tuệ Nguyên cùng Dương Thiên đồng thời biến mất trong mắt mọi người, đồng thời ở trên không trung không ngừng truyền ra những tiếng bạo tạc rung động.
Thác nước cũng như bị tác động của hai người mà dòng chảy rơi xuống tán loạn, có chút không được ổn định.
Đại đa số người đến quan chiến đều là học viên trung cấp ban, trong mắt bọn họ hiện tại chỉ thấy dược hai thân ảnh loáng thoáng bay lượn ở trên không trung, ngay tay giữa thác nước giao thủ qua lại. Thân hình cả hai như quỷ mị, tốc độ di chuyển đến mắt thường cũng khó lòng có thể bắt được chi tiết.
Nhưng tốc độ di chuyển của hai người nhanh một thì tốc độ giao thủ nhanh mười. Từng tiếng đùng đùng, leng keng không ngừng truyền ra, nhưng mắt thường còn không thể bắt kịp được họ ra chiêu như thế nào.
Mọi người chỉ thấy Dương Thiên cánh tay phải để ngang trước ngực, còn cánh tay trái thong dong buông thả tùy ý, lâu lâu chỉ cử động khớp vai một chút.
Còn Hoa Tuệ Nguyên thì còn hơi thấy quỹ tích của cánh tay di chuyển một chút, cũng có thể nhìn thấy một chút ánh kiếm bay múa, nhưng trên đại thể thật sự thì cánh tay của Ngọc Kiếm Tử đã hóa thành vô hình, đi lại không thấy bóng dáng.
Đương nhiên cũng có số ít học viên Phong Vân Bảng, ánh mắt không tầm thường, có thể thoải mái quan sát trận chiến này.
Chỉ thấy Ngọc Kiếm Tử liên tiếp ra kiếm, kiếm chiêu liền mạch, liên miên không dứt, mỗi chiêu uy lực tuyệt luân, kiếm tới dồn dập, sóng sau đè sóng trước. Mỗi chiêu kiếm cũng dày đặt giăng kín, nhắm đến các nơi yếu vị, nhằm vào vị thế hung hiểm, nhưng trên thân lại không có chút sát khí nào. Nói rõ kiếm chiêu hung hiểm cũng không phải là cố ý nhắm đến.
Bên này Dương Thiên ứng đối có thể nói thong dong vô cùng, cánh tay như mang lên bao tay bảo hộ, chính diện chống đỡ kiếm của Ngọc Kiếm Tử, đồng thời dưới thân không ngừng lách người né tránh, tốc độ xê xích cực nhanh, phạm vi di động lại không lớn, thành ra người ngoài nhìn vào chỉ thấy Dương Thiên rung rung người không né không tránh, kiếm của Ngọc Kiếm Tử lại lách qua thân của hắn, chém không trúng, chặt không đứt.
Thực tế kiếm của Ngọc Kiếm Tử cũng không phải từ kim loại đúc thành, mà là một khối ngọc thạch được đánh đẽo tỉ mỉ, hoa văn tinh xảo cực kỳ. Lưỡi kiếm cũng không phải loại lưỡi bén nhọn mà chỉ là lưỡi kiếm cùn. Nói là kiếm, chẳng bằng nói là gậy, một cây gậy ngắn vừa dài vừa dẹp. Cho nên việc Dương Thiên dùng tay không giao đấu cũng không có gì lộ ra là kinh hãi thế tục.
Ngọc Kiếm Tử một kiếm đột nhiên thay đổi, không còn rào trước đón sau như trước nữa mà đột ngột từ trên cao bổ xuống, giống như trọng kiếm chặt nút cắt sông, uy lực mười phần.
Dương Thiên bàn tay vốn đang xòe ra lấy chưởng làm đao đột nhiên biến đổi, hóa chưởng thành quyền, một quyền đánh ra, quyền ra uy vũ như tiềm long xuất uyên, uy lực bắn ra bốn phía.
Đoàng!
Tiếng quyền chấn như tiếng pháo nổ vang, vững vàng đánh vào lưỡi kiếm, ngọc kiếm thế đi bá đạo chém đoạn sơn hà cùng quyền khuynh giang sơn lẫn nhau nổ mạnh. Dòng chảy của thác nước dưới va chạm này cũng bị ép ngược lên, cưỡng ép gián đoạn dòng chảy.
Cả hai đáp xuống hai mỏm đá hai bên, toàn thân quân áo thẳng tắp không một tổn hại, mỗi người khí thế bốc lên hừng hực như lửa, ánh mắt cẩn thận lại phát ra chút hào hứng. Nội tâm cả hai đều mang một ý nghĩ tán thưởng.
Đối thủ không tệ.
Ngọc Kiếm Tử khuôn mặt không có nhiều biểu lộ, hoặc là nói hắn không hề biểu lộ ra ngoài, toàn bộ cảm xúc chôn thật sâu trong ánh mắt đó, ánh mắt như một cái hố sâu nhồi nhét toàn bộ cảm xúc của bản thân.
Dương Thiên phát hiện ra cái dị dạng này, hơi híp mắt một cái, cũng không quá để tâm lắm, đang ở trong chiến đấu, phân tâm chính là muốn chết. Còn đối thủ có cảm xúc thế nào, cùng hắn có liên quan gì đâu, trừ khi có thể lợi dụng đó đến dành chiến thắng.
Đồng thời, cả hai như đã thống nhất từ trước, không hẹn mà gặp, huyền khí nổ bắn ra, hội tụ lại cùng một chỗ. Ánh mắt nhìn đến lẫn nhau một cái.
Triệu hồi huyền linh.
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.