Chỉ thấy một khu vực rộng khoảng trăm dặm, mặt trời treo cao tít đỉnh, một nửa khu vực hóa thành băng tuyết, một nửa khu vực tràn ngập thảo mộc.
Hà Tuyết Nguyệt lơ lửng trên không trung, khí thế trùng thiên, băng lãnh, uy nghi như phượng lâm thiên hạ, chúng sinh triều bái. Đối diện với nàng là một trung niên thân hình to lớn vạm vỡ, khí thế cuồn cuộn thần thánh, bá đạo chúng sinh, tay nắm lôi kiếm, lôi kiếm tràn ra khí tức hủy diệt.
Trung niên nam tử kia thấy Dương Thiên xuất hiện, ánh mắt khóa chặt hắn, Dương Thiên chỉ cảm thấy áp lực vô biên giáng lâm xuống thân mình, toàn thân đặt chân vào biên giới hủy diệt.
“Thiên ma?”
Giọng nói hùng hồn như sấm dậy, toàn bộ không gian cũng rung lên bần bật, Dương Thiên thật khó khăn mới có thể đứng vững được. Mặc dù cả hai cách nhau mấy trăm dặm, nhưng Dương Thiên cũng đủ cảm nhận được tên kia khủng bố tột cùng.
“Tiểu tử, ngươi còn chần chờ cái gì?”
Huyền khí trong người của Dưong Thiên đã đông cứng, áp lực vô biên khiến hắn không thể cử động được gì cả, nhưng giọng nói của Bất Diệt Chi Tâm lập tức khiến thân thể của hắn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dương Thiên hơi nhíu mày một cái, bởi vì phía đằng xa Hà Tuyết Nguyệt đã tiếp tục giao thủ, tạm thời hắn sẽ không có nguy hiểm chính diện, nhưng uy thế như này đã vượt qua cả lần Dương Thiên ở Thiểm Thiết Sơn rồi, hắn làm sao mà nhúng tay được cơ chứ.
Bất Diệt Chi Tâm tự tin như vậy, chưa chắc Dương Thiên vận dụng ma khí mà không có sức đánh, nhưng Dương Thiên không muốn vận dụng lắm, ai biết được lão bất tử sẽ giở trò gì.
Ban đầu hắn cứ tưởng uy thế nhiều lắm chỉ trong tầm Huyền Chân Cảnh thôi, vì Hà Tuyết Nguyệt cũng chẳng mạnh hơn hắn quá nhiều, nhưng lúc này hắn cảm thấy có chút hối hận khi đã coi thường người trong thiên hạ.
Đột nhiên một sợi lôi điện len lói qua mấy chục dặm băng phong, trực tiếp bay thẳng đến vị trí của Dương Thiên, chỉ trong chớp mắt đã chuẩn bị đánh vào trên thân của hắn.
Dương Thiên biết một kiếp này mình không thể tránh được, đành làm theo cách mà Bất Diệt Chi Tâm chỉ cho.
Toàn bộ huyền khí trong chớp mắt tán loạn, toàn bộ bị phóng thích ra ngoài, sau đó phong cấm lại huyền mạch, ma khí từ trong linh hải trực tiếp phóng ra ngoài, không bị chứa đựng trong linh hải mà tràn vào trong cơ thể của Dương Thiên, hòa nhập vào mạch máu của hắn.
Chỉ trong chớp mắt, hắc khí bao phủ toàn bộ cơ thể của Dương Thiên, các thớ thịt nhanh chóng phồng to lên, lượng ma khí liên miên không dứt, số lượng hết sức khổng lồ chuẩn bị thổi banh xác của Dương Thiên.
Dương Thiên đưa tay phải lên, năm ngón tay hóa thành mũi thiết sắc nhọn khẽ vồ một cái, sợi lôi điện trước mặt Dương Thiên dễ dàng bị đánh nát, tắt lịm không một giấu vết.
Cở thể của Dương Thiên tiếp tục căng phồng, thân thể biến thành cự nhân cao đến ba mét rưỡi, hắc khí bao phủ tất cả cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn giống như một cự nhân thực thụ. Quần áo của Dương Thiên bị căng phồng lên, dãn ra hết sức có thể.
Cũng may chất lượng của quần áo của Dương Thiên rất tốt mới không bị phá rách, nhưng nhìn những đường chỉ có chút đáng thương vì phải chống đỡ quá nhiều khối thịt.
“Ửm?”
Trung niên giật mình nhìn về phía Dương Thiên, trong cảm nhận của hắn, sức mạnh của Dương Thiên đang không ngừng lên cao, nâng lên một mức thái quá, chẳng mấy chốc đã vượt qua Vong Trần Cảnh bước vào Thần Thông Cảnh, cũng là phàm giới cực hạn.
Hà Tuyết Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng động tác cũng không ngừng lại, nàng vẫy tay một cái, trong không trung xuất hiện ra mấy khối băng nhọn hoắt, lao thẳng đến đối thủ.
Đối thủ của nàng cũng không vừa, lôi kiếm khẽ động một cái, thiên lôi cuồn cuộn mà ra, thoáng cái đem băng thương đánh vỡ nát, tuyết bay đầy trời. Cả hai triệt tiêu lẫn nhau nên cũng chẳng tạo ra xung kích gì to lớn, nhưng lượng sức mạnh chứa trong đó cũng không phải dạng vừa.
Đối thủ của Hà Tuyêt Nguyệt giọng khinh thường nói.
“Lam Loan chẳng qua cũng chỉ có trình độ như thế, ai cho ngươi tự tin đến đây khiêu chiến ta.”
Hà Tuyết Nguyệt hừ lạnh một hơi, nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ, tuyết rơi đầy trời, giọng nói của Lam Loan băng lãnh truyền ra.
“Thần thông: Phụng Vũ Nguyệt Lâm!”
Theo giọng nói của Lam Loan vang lên, bầu trời như bị chuyển về ban đêm, tối tăm mờ mịt, lạnh lẽo tiêu điều, một vầng trăng sáng từ trên đỉnh đầu của Hà Tuyết Nguyệt cấp tốc hình thành, hạo đãng bốn phía, ánh nguyệt chiếu rọi đêm đông, thanh minh như ý, mờ nhạt như sương.
Mặt trăng càng ngày càng lớn, ánh sáng cũng càng ngày càng sáng, không gian giống như không chịu nổi sức ép này, rung lên từng đợt gợn sóng. Đổi lại là ngoại giới thì không gian đã bị lực lượng này xé nát từ lâu rồi, nhưng nơi này là trên đỉnh Tiên Long Sơn, vô cùng vững chắc, làm cho không gian sinh ra gợn sóng nhẹ đã là vô cùng kinh người.
Mặt trăng đường kính lên đến cả trăm mét, chậm rãi hướng đối thủ của Hà Tuyết Nguyệt rơi xuống, trông như hết sức chậm rãi nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, mặt trăng đi đến đâu, không gian vặn vẹo đến đó, không có người nào có thể thoát khỏi đòn này, chỉ có thể đối kháng trực tiếp mà thôi.
Tiếng không gian đứt gãy truyền ra phía ngoài, như xa tận chân trời, lại như ù ù bên tai, giống như khi phượng tộc thi triển thần thông xuyên toa không gian. Cho nên môn thần thông này mới có tên gọi là Phượng Vũ Nguyệt Lâm.
Đối thủ của Hà Tuyết Nguyệt cũng không dám chủ quan chút nào, thấy nàng thi triển ra thần thông thì cũng lập tức động thủ, phía dưới chân hắn cỏ cây mọc thành rừng, tràn đầy loại không khí âm u tĩnh mịch, gió thổi nhẹ qua rừng cây nghe như từng tiếng rít gào của ma quỷ, heo hút cùng cực làm người rợn cả tóc gáy.
Nam nhân cầm kiếm, kiếm chỉ hướng thiên, tay chỉ hướng địa, một loại khí tức quỷ dị tuôn trào, không gian giống như bị bóp méo, cuồng phong gào rít không ngừng, như có hàng ngàn quỷ khóc hành hương.
“Thần thông: Ất Mộc Tống Lôi.”
Nam nhân một kiếm chém ra, khí tức hủy diệt âm trầm bạo phát, sâm lâm phía dưới giống như toàn bộ sức sống khô kiệt, chỉ còn lại một hơi tàn mỏng manh, trên trời hắc vân bao phủ giống như diệt thế, cả hai hô ủng xoay vần, lôi điện từ không gian tự sinh ra đến, tề tụ vào trên thân kiếm.
Lôi kiếm như tiếp thêm sức mạnh, kiếm cheo ra như vạch phá thương khung, mang theo uy thế bình thiên diệt địa, hủy diệt hết thảy, san bẳng hết thảy, thẳng hướng trăng sáng mà đi.
Cả hai đều mang theo uy thế kinh người, một bên bình đạm coi nhẹ chúng sinh, một bên cuồng bạo hủy diệt hết thảy, cả hai nhanh đến cực hạn đổ ập vào nhau, kinh thiên sóng lớn nổ bùng ra, không gian dập dềnh như sóng biển, cuộn trào về nơi lan tràn đi, nơi nó đi qua, toàn bộ bị ép thành bột mịn, mảnh vụn bay đầy trời.
Cả hai cách nhau mười dặm, cùng cách mặt đất ba nghìn mét nhưng toàn bộ mặt đất đều bị va chạm vừa rồi đem sang bằng, nếu không có bức tường nửa trong suốt kia cản lại thì không biết chấn động này còn lan tràn đến mức nào.
Dương Thiên thân mình vẫn đứng im tại chỗ, nguồn sức mạnh cuồng bạo vẫn không ngừng tăng lên, hắc khí bao phủ một mét quanh thân, hóa thành một vòng bảo hộ, bị chấn động vừa rồi làm cho biến dạng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bản thân hắn.
Dương Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó không gian vặn vẹo, ánh sáng bao trùm, khí thế hỗn loạn cực điểm, nhưng đôi mắt thanh minh của hắn như có thể nhìn rõ tất cả, nhìn xuyên qua được không gian vặn vẹo, trông thấy tình cảnh của hai người hiện tại.
Thân hình của Dương Thiên đột nhiên trở nên mờ ảo, mấy giây sau liền biến mất tại nguyên chỗ, mà bản thân hắn từ lâu đã đến bên cạnh Hà Tuyết Nguyệt, bàn tay nắm lại thành quyền, hướng một bên hư không đánh ra.
Oành!!!
Một quyền không gian như co rút lại, sau đó một cỗ lực lượng bùng nổ tán loạn trong vùng vặn vẹo của không gian, nam tử cầm lôi kiếm dần hiện ra thân hình, tay trái của hắn cùng với nắm đấm của Dương Thiên chụm lại vào cùng một chỗ. Lần đầu va chạm, ai cũng không chiếm được thượng phong.
Hà Tuyết Nguyệt chậm rãi đánh ra một chưởng, không khí rét lạnh nổi lên, vạn vật băng hóa, hoa tuyết chìm nổi, khí lạnh lướt qua Dương Thiên một cái cũng khiến cho ma khí hơi xao động lên một chút.
Nam tử cầm kiếm lui nhanh, lôi kiếm thủ ở trước người, lôi điện bắn ra chống đỡ lại hàn khí.
Lam Loan lạnh giọng nói.
“Ngươi chẳng qua là một trong Lục Lôi Vệ thôi, đừng có mà tinh tướng tưởng rằng mình là Lôi Kiếm Đại Tiên.”
Nam tử cầm kiếm rút lui hơn bảy dặm, thân hình vững vàng giữa không trung, khí thế trên người không giảm chút nào, lôi kiếm ẩn ẩn chớp điện, quần áo không gió mà tung bay, hắn khẽ nhếch miệng nói.
“Lôi Kiếm trong tay ta thì ta chính là Lôi Kiếm Đại Tiên.”
Lam Loan hừ lạnh một tiếng mắng “không biết xấu hổ” sau đó ánh mắt quét đến Dương Thiên, lạnh lùng nói.
“Ngươi có mục đích gì?”
Dương Thiên nhún vai chuyển lời của Bất Diệt Chi Tâm.
“Giết hắn.”
Lam Loan như đã nhận ra cỗ thân thể này vẫn do Dương Thiên khống chế, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chẳng qua nói toẹt mục đích của Bất Diệt Chi Tâm.
“Miễn ngươi dùng hết sức mà không giở trò gì thì có thể cho ngươi một miếng thần cốt.”
Dương Thiên hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn bình tĩnh chuyển lời của Bất Diệt Chi Tâm.
“Một khối có vẻ quá ít đấy.”
Lam Loan dửng dưng, chẳng thèm quan tâm nói.
“Một khối đối với ngươi là đủ rồi, nhiều hơn cũng chẳng để làm gì. Tham lam quá không tốt đâu Tiểu Ma Tử.”
Ba chữ “Tiểu Ma Tử” Lam Loan còn hơi nhấn giọng khiến cho Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh một cái, cũng không tiếp tục lên tiếng, cả hai coi như đã hoàn thành thỏa thuận, nhất trí đối địch.
“Này này, ta còn chưa có chết đâu!”
Kẻ tự nhận là Lôi Kiếm Đại Tiên hừ lạnh một tiếng, lập tức phát động thế công, sâm lâm dưới chân tức tốc tăng trưởng, đổ ập đến phía hai người, khí thế kéo lên bừng bừng, chấn động cả trời đất.