Yêu thú từ cấp bốn trở xuống đều đã chết tám chín phần, yêu thú cấp năm cũng có một nửa bị đánh thành trọng thương hoặc là chết rồi. Yêu thú cấp sáu số lượng không nhiều, bị thương cũng chỉ mất một phần mười mà thôi, cũng không nhiều. Chỉ bằng số yêu thú cấp sáu cũng thừa sức tiêu diệt đám dân làng này rồi, ngoại trừ Thạch Tùng cũng chẳng ai chống lại được.
Nói chung tình thế vẫn đang rât bất lợi, chỉ là diễn biến hơi có lợi hơn cho phía dân làng mà thôi, cũng không thấy có đường sống.
...
Vù vù!
Một nhân ảnh hưởng thẳng vực sâu lao tới, tốc độ so với Hắc Giao và trưởng làng còn nhanh hơn.
“Thiết Quân?”
Trưởng làng thất thanh, ý niệm vừa động, Đông Khung Quân Hổ hai cánh duỗi dọc theo thân hình, sau đó hai cánh mạnh mẽ vẫy động. Thần hình đang bị đánh bay đi, sau khi Đông Khung Quân Hổ vẫy cánh liền tán đi cỗ lực lượng đang đẩy bọn hắn, thân hình ở trên không trung chậm chạp đổi hướng.
Đông Khung Quân Hổ hóa thành một mũi tên lao xuống, nhưng tốc độ hạ xuống của Thiết Quân nhanh hơn nhiều, không qua mấy giây liền vượt qua bờ vực, lao thẳng xuống dưới.
“Máu?”
Trưởng làng thấy gò má mình hơi ướt liền lấy tay xoa một cái, một mùi tanh nồng xộc vào làm trưởng làng khuôn mặt khẽ biến sắc, những nếp nhăn xếp chồng vào với nhau.
Thiết Quân bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, Minh Tiêu Cầm cũng không thể thúc giục nữa rồi.
Thị Huyết Hắc Giao rơi xuống tốc độ rất cao, nhưng không con yêu thú nào có ý định đỡ nó cả. Kim Quang Kiếp Ưng có khả năng bay nhưng nó cũng không muốn đỡ Hắc Giao. Thứ nhất, nó không phải thủ hạ của Hắc Giao. Thứ hai, tính tình của Hắc Giao rất khó chịu, thường xuyên coi thường bọn hắn, một lời không hợp liền muốn đánh chết, cho nên Kim Quang Kiếp Ưng còn ước gì nó ngã chết cơ.
Nhưng Kiếp Ưng cũng biết đấy là điều không thể nào đâu, con Hắc Long này da giày thịt béo, thân thể cường hãn vô cùng, tầm đó ngã chỉ hơi đau chút chứ muốn làm nó bị thương nặng thì còn lâu mới được.
Hắc Giao vặn vẹo, lúc còn cách bờ vực hơn ba mươi mét, hai cái móng vuốt cuối cùng hới thoát ra ngoài, toàn bộ bắp thịt nhô lên một cái, yêu khí cứng rắn toát ra, vang lên tiếng kêu lách tách.
Keng!
Hắc Giao lắc mình một cái, Trọng Vân Khinh Tỏa hình thành xiềng xích bị nó mạnh bạo lắc nát, vỡ thành mấy chục đoạn, tán loạn bắn ra trên không trung. Thị Huyết Hắc Giao cuộn mình một cái, thân thể lại lơ lửng trên không trung, không còn rơi xuống nữa.
...
Xoạt!
Băng!
Tử hỏa thu nhỏ lại chỉ còn như quả cầu đường kính mười mét mà thôi, nhưng lúc này sinh sinh bị hắc khí xé tan ra một cái khe rất lớn, hắc khí nhanh chóng thoát ra ngoài.
“Khặc..kiệt..kiệt..các ngươi dám ra tay với ta?”
Hắc khí thoát ra ngoài, tiếng quát khàn khàn làm người nghe lạnh ngắt, giống như đang có ma quỷ mang theo âm phong lạnh lẽo nhìn mình chăm chú vậy.
Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly thiên phú thần thông bị phá, khóe miệng phun ra một ngụm máu, thân hình lắc lư thu nhỏ lại chỉ còn hơn hai mét. Cả người uể oải run rẩy, hai mắt nhắm nghiền chảy ra máu tươi.
Hắc khí thoát khỏi tử hỏa, thân thể bỗng trở nên to lớn, cũng không biết năng lượng từ đâu chảy đến, thân thế nhanh chóng lớn lên, chỉ qua mấy giây mà thôi đã tráng kiện cao hơn năm mét.
Hắc khí bay lên trên không trung, lơ lửng ở giữa vực sâu, bàn tay hướng Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly vồ một cái.
Một cái bày tay đen nhánh hạ xuống, giống như một ngọn núi che rợp bầu trời, hướng Hồ Ly đánh tới.
Nhu Thủy Mãng Quy ở bên cạnh, tốc độc cũng không chậm động đậy một cái, thân mình giống như một ngọn núi nhỏ chắn ở trước mặt Hồ Ly đồng thời Mãng Quy há miệng phun ra một cột nước, nhằm thẳng đến bàn tay kia.
Phốc!
Bàn tay hình thành từ hắc nguyên khí kia không có chút chống cự nào, bị cột nước bắn xuyên qua bàn tay, giống như bắn xuyên qua tầng mây đen mà thôi, không có chút nào gọi là quá sức, cột nước hướng thẳng trên trời cao bay đi.
Nhu Thủy Mãng Quy sững sờ một chút, hắn không nghĩ đến cái bàn tay có uy thế kinh khủng kia lại dễ dàng bị đánh tan như thế. Nhưng rất nhanh hắn nhận ra không đúng.
Bàn tay kia bị đánh thủ ra một cái lỗ lớn nhưng nó cũng không tiêu tán đi chút nào, tốc độ không đổi tiếp tục hạ xuống. Bàn tay tốc độ rất nhanh, hơn nữa trong quá trình hạ xuống bàn tay cũng không ngừng được tu bổ, trước khi hạ xuống, bàn tay đã lành lặn trở lại.
Ầm!
Bàn tay hạ xuống, va chạm với mặt đất tạo ra một chấn động không nhỏ, nhưng so sánh với uy lực của yêu thú cấp chín thì có vẻ hơi nhỏ, chỉ bao phủ có trăm mét mà thôi.
Hắc khí khẽ nắm một cái, bàn tay kia co rút lại giống như một đám mây bay lại gần hắc khí đang lơn lửng trên không trung. Trong đám mây đen còn xuất hiện hai cái đầu yêu thú, đúng là Nhu Thủy Mãng Quy cùng Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly, cả hai đều không động đậy được chút nào. Giống như Hắc Giao vừa rồi bị trói chặt.
Lúc này Hắc Giao vừa mới đứng lại được ở trên không trung, trông thấy hai tên đồng bạn bị người nắm đến, liền gầm gừ một cái.
“Đường Hào, ngươi làm gì?”
Hắc khí ánh mắt chuyển đến trên người Hắc Giao, mặt dù không có mồm miệng nhưng vẫn phát ra tiếng nói khàn khàn lại chói tai.
“Bọn chúng ra tay với ta.”
Hắc Giao một hồi không nói gì thêm nữa, sau đó ánh mắt hơi chuyển một cái liền hỏi.
“Không phải ngươi nói phá đi trận pháp là được hay sao? Lúc này còn phải làm gì nữa?”
Đường Hào cũng không đáp, ánh mắt nhìn về phía bờ vực, nơi có cây gạo đang phát ra ánh sáng đỏ ấm. Sau đó hắn vẫy tay một cái, đám mây đen to lớn hướng thẳng vực sâu lao xuống, mang theo cả hai con cấp chín yêu thú cùng đi theo.
Hắc Giao gầm rống một tiếng, đám mây bị định trụ lơ lửng ở trong không trung. Hắc Giao hướng về Đường Hào quát.
“Ngươi có ý gì?”
“Mở khóa.”
Đường Hào tiếng nói khàn khàn, giống như mang theo một tia cười gằn, đối với lời nói của Hắc Giao nó cũng không coi vào đâu, bàn tay khẽ nhúc nhích hắc vân lại lao vun vút xuống dưới đáy vực.
Hắc Giao cũng không kịp ngăn cản, miệng gầm lên một tiếng, một ngụm yêu khí bắn ra, hướng hắc khí đánh tới, miệng nói.
“Ngươi dừng lại ngay.”
Hắc khí đối với công kích của Hắc Giao cũng không lo lắng, tùy ý để yêu khí đánh nát, tán loạn ra thành một đám khói bụi.
Đông!
Hắc Giao một ngụm yêu khí đánh thẳng vào vòng bảo hộ của cây gạo, vang ra một tiếng vang to lớn, trên lớp màng bảo hộ có chút gợn sóng nổi lên cùng ánh lửa ma sát.
Đám người trong làng mặc dù không bị công kích đến, nhưng vẫn bị chấn động hù đến rút lui một chút. Bọn hắn đứng ngay phía ngoài, sát với vòng bảo hộ do cây gạo tạo ra, cho nên cảm nhận được rõ ràng uy thế của ngụm yêu khí kia.
Một đòn đấy cũng chỉ là Hắc Giao một đòn bình thường mà thôi, cũng chẳng phải đại chiêu tụ lực gì, nhưng uy thế kinh khủng cũng để cho đám dân làng cảm thấy hẳn phải chết nếu như bị đánh trúng.
Mấy người cũng không tự chủ được mà rét run.
Đúng lúc này, ánh sáng trên cây gại lại hơi ánh lên một chút, một bông hoa gạo từ trong vòng bảo hộ phóng ra, tốc độ nhanh đến mắt thường không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn vệt tàn ảnh lưu lại trên không trung mà thôi.
Đường Hào vừa mới bị đánh tan, sau đó đám khói đen chẳng biết từ đâu hội tụ lại, thoáng chốc lại khôi phục bộ dáng cơ bắp hơn hai mét kia, một chút tổn thương cũng chẳng có.
Đường Hào vừa mới khôi phục lại, ánh mắt có chút đắc ý cũng có chút coi thường nhìn Hắc Giao, nhưng đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, thân thể hơi xê dịch một cái.
Lúc này từ lồng ngực của Đường Hào phá ra một vật thể màu đỏ, mãnh liệt từ trong chui ra ngoài. Những tiếng xèo xèo phát ra từ trong cái vật thể này phát ra, giống như một cục than đỏ ném vào trong nước.
“Aaa...”
Đường Hào kêu lên đau đớn, bàn tay hóa thành móng vuốt nhọn, hướng ngực của mình đâm tới, sau đó từ trong lồng ngực móc ra một khối khói đen, bên trong còn bao phủ lấy khối vật chất màu đỏ kia, vẫn hừng hực thiêu cháy khói đen.
Móng vuốt của Đường Hào lóe qua một vệt ánh sáng khác thường nhưng chỉ trong mấy phần cái chớp mắt thôi, không ai nhận ra được. Sau đó bàn tay bóp một cái, đem toàn bộ khối này bóp nát, tan biến trong không gian.
Hắc Giao ánh mắt khác thường nhìn Đường Hào, lại nhìn về phía cây gạo, có chút không hiểu pha lẫn bất ngờ. Còn Đương Hào trên thân bốc lên một cỗ sát khí kinh người, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cây gạo, nhưng cũng không có hành động gì khác cả.
Gầm!!!
Lúc này Đông Khung Quân Hổ gầm một tiếng, thân hình mang theo hai người nhanh chóng vươn lên trên cao. Nhưng vừa mới lên đến miệng của vực sâu, Đường Hào ánh mắt lóe lên, cách không đánh ra một chưởng.
Bàn tay lại từ trên trời đập xuống, hướng Đông Khung Quân Hổ đàn áp xuống dưới.