Mục lục
Chàng Rể Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


**********
Rèn sắt phải cứng rắn khoảng một giờ chiều, một chiếc Bentley và hai chiếc xe buýt khởi hành từ nhà Thang Thiếu Vũ, sau khi vào quốc lộ đến một ngã ba, dừng chân trước một ngôi làng nhỏ.

Sau đó Thẩm An Kỳ dẫn đường, đội ngũ hơn 100 người tiến vào núi sâu.

Đừng nhìn đảm thuộc hạ của Đường Thiệu Vũ cường tráng dũng mãnh, leo lên núi đến phụ nữ như Thẩm An Kỳ cũng không bằng, chỉ đi được một chút liền thở hồng hộc như chó chết.

Cuối cùng họ không đi được nữa, Diệp Thần để bọn họ đi chậm phía sau, bảo Thang Thiếu Vũ đánh dấu kí hiệu dọc đường, còn ba người họ tiếp tục đi về phía trước.

“Anh Diệp, tôi thật sự không đi được nữa." Leo lên đường núi thêm nửa giờ, Thang Thiếu Vũ cũng mệt như chó, "Phía trước khoảng hai trăm mét có đình nghỉ mát, đến đó nghỉ ngơi đi." Thẩm An Kỳ nói, cô đã đi qua con đường này vài lần nên rất quen.

Vì vậy, ba người họ đi thêm một đoạn ngắn, bước vào một gian đình nghỉ mát bằng đất.

Kết quả vừa đi vào đã thấy một nhóm năm người đang ngồi bên trong.

"Fuck! Là anh!" Tiết Tử Mực đang dựa vào tường thở hổn hiển, nhìn thấy Diệp Thần và Thang Thiếu Vũ liền lập tức bật dậy đỏ cả mắt như gặp kẻ thù.

"Anh Diệp? Chị gái nhỏ?" Cố Tịch Nhan không ngờ lại gặp họ ở đây, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Diệp Trần và Thẩm An Kỳ cười với cô, sau đó ngồi xuống băng ghế đối diện với năm người.

“Tịch Nhan, đây là anh Diệp sao?” Tiết Quý đánh giả Diệp Thiên hỏi nhỏ.

“Đúng vậy." Cố Tịch Nhan gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Trần, nghĩ đến việc bụng mình dinh sát vào mặt Diệp Thiên trên đường sắt cao tốc, khuôn mặt không tránh khỏi đỏ bừng.

Nhận được lời khẳng định của Cổ Tịch Nhan, ánh mắt Tiết Quý nhìn ba người Diệp Thiên cũng trở nên u ám.

“Em cũng mệt rồi, uống một lon Red Bull bổ sung thể lực Diệp Thiên lấy ra một lon Red Bull từ trong ba lô mà Đường Thiếu Vũ dỡ xuống, mở nắp đưa cho Thẩm An Kỳ cười.

“Cảm ơn." Thẩm An Kỳ sửng sốt, cầm lấy lon nước, ánh mắt chot diu di.

Anh ấy còn rất quan tâm đến mọi người.

“Chị gái nhỏ, bạn trai chị đối với chị rất tốt” Cổ Tịch Nhan cười nói.

Thẩm An Kỳ ngượng ngùng cười gật đầu.


Có lẽ cảm nhận được ánh mắt oán hận của hai cha con Tiết Tử Mực ở phía đối diện, Diệp Thiên cầm lấy một lon Red Bull đưa cho Cổ Tịch Nhan: "Em gái, cho em một lon “Vâng ạ, vàng a.

Vừa rồi Cổ Tịch Nhan đang uống nước khoảng, có Red Bull uống đương nhiên rất vui vẻ, liền tung tăng chạy đến nhận lấy lon nước, ngượng ngùng nói lời cảm ơn, ngôi xuống bên cạnh Diệp Thiên, hỏi: “Anh Diệp, chị gái nhỏ và anh đến đây leo núi sao?"
Không đợi hai người mở miệng, một giọng nói tức giận truyền đến.

"Cổ Tịch Nhan, mặt tôi vẫn còn sưng tấy vì họ, cô đã gần gũi như vậy, có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?" “Tôi...!tại sao tôi phải nghĩ chứ!" Cố Tịch Nhan bất mãn vì bị Tiết Tử Mực lớn tiếng, tức giận nói.

"Cô "Tịch Nhan! Lại đây!" trợn tròn hai mắt.

“Ờ" Cổ Tịch Nhan bĩu môi, miễn cưỡng bước lại.

Thấy cô miễn cưỡng, Tiết Tử Mực nổi cơn ghen tuông: "Họ Diệp! Anh đã có bạn gái rồi, tốt nhất đừng giở trò ý tứ với Tịch Nhan, nếu không đừng trách tôi đây không khách sáo!" "Lào xược!" Thang Thiếu Vũ gầm lên: "Ai cho cậu cái lá gan nói chuyện với anh Diệp như thế? Đừng tưởng rằng có cha cậu ở đây tôi sẽ không dám đánh, cậu còn dám nói thêm một lời hỗn lão với anh Diệp, xem tôi đánh cậu trước mặt cha cậu như thế nào!"
Tiết Quý vốn đã ngầm nổi lửa trong lòng, nghe đến câu này lửa lập tức bùng lên.

"Thang Thiếu Vũ! Chở có không biết tốt xấu! Tiết Quý tôi là một người làm ăn! Chọc giận tôi thì tên lang bạt như cậu không xong đầu “Vậy thử xem ai nhẫn tâm!” Thang Thiếu Vũ nằm lấy bên thắt lưng, chĩa khẩu súng lục về phía Tiết Tử Mực, lạnh lùng nói với Tiết Quý: "Bảo con trai ông quỳ xuống xin anh Diệp, bằng không tôi bắn chết anh ta "Anh dám!" “Ông nhìn mà xem tôi có dám không!" Thang Thiếu lập tức rút chốt súng nhấp hai tiếng.

Tiết Quý bỗng hạ giọng
Chân của Tiết Tử Mực run lên.

Nhưng ông già lão già nãy giờ một mực im lặng lại lên tiếng.

"Cậu có bản lĩnh thi bắn tôi một phát xem."
Thang Thiếu Vũ lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy một lão già lôi thôi lếch thếch, không khỏi cười lạnh: "Nhìn sắc mặt hồng hào của lão hắn là sống thêm mười tám năm cũng không có vấn đề gì, sao nào, vội vã muốn xuống dưới đất?" "Thang Thiếu Vũ! Anh thật hỗn xược! Sao anh dám nói chuyện với đại sư Hoàng như vậy?" Cố Thái Bình nhảy dựng lên mång mo.

Thang Thiếu Vũ hừ nói: "Tôi không quan tâm ông ta là đại sư Hoàng hay đại Sư Lam.

Ông ta còn dám nói nhảm lần nữa, tôi cũng bắn chết!"
Dứt lời, anh ta chĩa súng về Tiết Tử Mực.

“Đứa ranh con vô lễ!” Đại Hoàng lộ vẻ tức giận.

Bỗng đột ngột mãnh liệt như một viên đạn, ông ta giống như một con sư tử già đang giận dữ, tay vuốt đại bàng, lao về phía Thang Thiếu
Vũ nhanh như chớp.

"Không xong!" Thang Thiếu Vũ sắc mặt đặt nhiên biến đổi, nhanh chóng xoay chuyển họng súng, quả quyết bóp cỏ.

Đoàng!

Viên đạn bất ngờ bắn về phía đại sư Hoàng.

Nhưng thật không ngờ đại sư Hoàng đón viên đạn đang lao đến, nghiêng lòng bàn tay, viên đạn lập tức bắn ngược về phía Thang Thiếu Vũ với tốc độ giống hệt khi nãy “A!” Thang Thiếu Vũ kêu lên một tiếng, hai mặt nổ tung.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi viên đạn sắp găm vào ngực Thang Thiếu Vũ, Diệp Thiên kéo Thang Thiếu Vũ, đạn trúng vào tường, ghim sâu vào hơn ba tấc!
Uc!
Thang Thiếu Vũ hung hăng nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh ướt đảm sống lưng, chỉ cảm thấy quá nguy hiểm Mà ánh mắt đại sư Hoàng lại rơi lên người Diệp Thiên, cau mày.

Tại sao phản ứng của anh ta nhanh như vậy? Cái này thật chẳng khoa học chút nào?
Còn những người khác thì ánh mắt dõi theo, thậm chí còn chưa nhìn rõ gì đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó viên đạn lẽ ra bắn về phía đại sư Hoàng lại xuất hiện phía sau Thanh Thiếu
Vũ, chỉ cảm thấy thật quỷ dị.

“Tiểu Thang, đưa súng cho tôi." Diệp Trần lúc này nói, đưa tay ra.

Thang Thiếu Vũ trước tiên sửng sốt, lập tức giao súng cho Diệp Trần.

Anh ta cho rằng Diệp Trần muốn giết Tiết Tử Mực, nhưng anh ta không ngờ cây súng trên tay Diệp Thiên liền bị bóp thành bột mịn "Me oi!"
Tiết Tử Mực nhìn thấy cảnh này, sửng sốt kêu lên.

Cả Cổ Tịnh Nhan và Tiết Quý cũng bị sốc.

Anh ta nghiên súng lục Sa Ứng chế tạo từ sắt ròng thành bột min
Trời ơi! Quá đáng sợ.

Chỉ có Cổ Thái Bình và đại sư Hoàng có thể giữ được bình tĩnh, bởi vì thành tựu lớn của nội lực mới có thể làm được chiều
Diệp Trần.

"Anh Diệp, anh làm vậy là có ý gì...!Thang Thiếu Vũ khó hiểu noi.

"Rèn sát phải cứng rắn.

Có một số thứ nếu không biết dùng cho tốt, sẽ giết người tự giết cả mình." Diệp Thiên lạnh nhạt nói.

“Vâng, anh Diệp.


Thang Thiếu Vũ khiêm tốn nhận lấy, đương nhiên anh ta biết lúc nãy nếu Diệp Trần không kéo mình, giờ mình đã là một cái xác lạnh rồi.

“Tiểu tử, nể tình người còn có chút điểm thức thời, hôm nay lão phu không thèm so đo với mấy người." Đại sư Hoàng liếc mắt nhìn Diệp Thiên, sau đó chắp tay nói: “Đi thôi."
Cha con Tiết Quý và Cổ Thái Bình lập tức theo sau.

"Thang Thiếu Vũ, dám đắc ý với tôi, cẩn thận đại sư Hoàng không cho anh toàn mạng đâu!" "Con mẹ nó..." Thang Thiếu Vũ muốn đánh nhưng không dám đánh, bởi vì anh ta không biết Diệp Thiên hay lão già kia lợi hại hơn.

“Anh Diệp vì sao không động thủ?" Sau khi đám người kia rời đi, Thẩm An Kỳ nhíu mày, cô có thể nhìn ra đại sư Hoàng hoàn toàn không mạnh bằng Khổng Ngọc Sơn.

Diệp Thiên cười nói: "Có đôi khi tôi cũng lười động vào bọn kien."
Thẩm An Kỳ nghe vậy, mũi ngọc hừ lạnh một tiếng khó chịu: "Thế mà anh còn đuổi cùng giết tận, giết cả hai tên thuộc hạ tôi đưa ra ngoài, còn nhẫn tâm biến tôi thành một bà già." “Bởi vì, cô không phải là con kiến." Diệp Thiên nói, tay nângcăm Thẩm An Kỳ, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tài mi khó tả.

Thẩm An Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó hất tay của Diệp
Thiên, quay đầu ậm ừ,
Hừ hừ, muốn dụ dỗ tôi, không có cửa đâu!
Nghĩ vậy nhưng không hiểu sao cô bằng thấy vui vẻ.

"Cô Thấm, dẫn đường." Diệp Thiên đứng lên nói.

Thẩm An Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Trần, đứng dậy, phủi mông đi trước, không quên để lại một lời: "Gọi tôi là angel" "Ừm...!Phức tạp quá, tôi gọi không được.

Cứ gọi là cô Thẩm " Thẩm An Kỳ.

"
Anh mù chữ sao? Anh chưa từng đọc tiếng Anh? Thế này cũng không gọi được? Anh đã ăn gì lớn lên vậy?
Cô ta đầy bụng bực dọc phàn nàn, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn.

Đi được một đoạn đường mòn trên núi, ba người Diệp Thần dừng lại trước một hang núi sau thác nước
Nhưng lại nhìn thấy năm người đám đại sư Hoàng đang dũng mãnh dưới thác nước, chuẩn bị khoan vào hang động phía sau thác nước.

Thẩm An Kỳ đột nhiên nhíu mày: "Bọn họ đang tìm loại đá
Đúng lúc này, một tiếng hét truyền đến, "Nhìn này, đại sư Hoàng.

Ba người đó theo dõi chúng ta!"
Tiết Tử Mặc chỉ vào Diệp Thiên hét lên.

Nghe vậy, đại sư Hoàng đang chuẩn bị vào sơn động đột nhiên nhìn lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

“Ai cho mấy người đi theo?” Sư Hoàng lạnh lùng hỏi.

Thẩm An Kỳ hừ nói: "Tôi đã biết nơi này rồi, sao lại cần đi theo ông?"
Cái gì!
Sư phụ Hoàng và những người khác cau mày.


Chẳng lẽ...!bọn họ cũng biết nơi này.

Đến vì hòn đá bí ẩn đó? Tiết Quý hai mắt lóe sáng hỏi: "Cô nói cô biết nơi này rất lâu rồi, vậy tôi hỏi cô, nơi này có gì?" “Có đá đặc biệt.

Thẩm An Kỳ buột miệng nói.

đó?" "Này! Cô ta biết có viên đã đặc biệt trong đó? Cố Thái Bình ngạc nhiên, điều đó có nghĩa là mấy người này không theo dõi họ, nhưng cũng đã biết đến sự tồn tại của nơi thần bí này.

Đại sư Hoàng cũng hiểu điều này, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Nơi này không phải là nơi các người nên ở.

Bên trong rất nguy hiểm, mau về đi
Ông ta cũng không có ý tốt, chỉ lo lắng họ sẽ cướp lấy loại đã đó.

“Ông mới nên quay về đi.

Chỉ có anh Diệp mới hy vọng lấy được loại đá đó.

Về phần ông, không đủ sức đâu." Thẩm An Kỳ nói thắng.

Lời vừa nói ra, đôi mắt của Sư phụ Hoàng lập tức tối sầm lại.

Tiết Tử Mực thậm chí còn nổi khùng lên, chỉ Diệp Thiên kêu lên: " anh ta là thả cái gì? Trước mặt đại sư Hoàng chỉ là thứ đồ cặn bã.

Mấy người còn không tránh ra, có tin đại sư Hoàng vứt xác mấy người nơi sơn dã hay không?" “Nếu lại lăng nhăng nữa, tôi sẽ dìm chết anh” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Anh đã bắt đầu chán ghét thái độ của Tiết Tử
Mực.

"Anh..."
Đại sư Hoàng ngăn Tiết Tử Mực đang định nhảy dựng lên một lần nữa, nói với Diệp Thiên: "Nếu cậu không sợ chết, thích làm gì thì làm
Nói xong liền dẫn đầu tiến vào trong động.

Có hai lý do:
Một, nếu không thể đánh lại được con giao long, cứ ném ba người Diệp Thiên xuống cho nó ăn thịt, còn họ nhân cơ hội trốn thoát.

Hai, sau khi đánh thắng giao long, nếu đảm người Diệp
Thiên dám tơ tưởng đến loại đá đó, ông ta tự tin có thể dễ dàng giết chết ba người bọn họ “Có bản lĩnh thì theo vào đi!” Tiết Tư Mực hừ một tiếng, sau đó cũng chui vào hang.

Năm người họ vào trong hang, ba người Diệp Thiên cũng đã đến cửa hang.

Nhưng vào lúc này, Thẩm An Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt kỳ quái "Hay là...!chúng ta...!trở về đi?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK